Ngày hôm sau Mạc Tiệp bởi vì túng dục quá độ mà bị mỏi eo đau lưng, hoàn toàn vứt ở sau đầu hoạt động thi đấu biểu diễn của giáo viên trong tuần lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường.
Lúc đó cô không thể không đăng kí đánh đôi môn bóng bàn, đăng kí cái này không phải là sở trường của cô, mà là bởi vì cô không biết gì khác, tất cả hạng mục vận động càng cần sức bật và sức chịu đựng cô đều có thể mệt mỏi gần chết, mà đăng kí đánh đôi là bởi vì cô cảm thấy hai người thì cô có thể đυ.c nước béo cò mà vứt sự mất mặt và ẩn nấp một chút —— tuy rằng kế hoạch dường như hoàn mỹ, nhưng mơ mơ màng màng như cô lại toàn quên mất, không chỉ không luyện tập, ngay cả partner (cộng sự) cũng chưa tìm.
Cô đỡ trán, đau đầu nhìn chằm chằm danh sách thi đấu, còn kém không nhìn chằm chằm danh sách ra một cái lỗ.
Cô phát hiện đối thủ của mình là cô Nguyễn Tiêu ở khoa máy tính, mà partner của cô Nguyễn là Hà Trạch…… Cô nhìn thấy hai chữ Hà Trạch lập tức linh quang chợt lóe liên tưởng đến Bùi Ngọc, vỗ bàn một cái liền cầm di động lên gửi WeChat cho Bùi Ngọc:
Mạc Tiệp: Tiểu Ngọc, con có thể đánh bóng bàn không?
Mạc Tiệp: Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc!
Mạc Tiệp:!!!
Bùi Ngọc:…… Con đang ở trong lớp học. Biết một chút.
Mạc Tiệp: 【 đáng thương 】
Bùi Ngọc:…… Nói.
Mạc Tiệp: Đánh đôi môn bóng bàn vào buổi chiều, con đến làm cộng sự cho mẹ.
Bùi Ngọc:? Cộng sự của mẹ…… Vậy có gì khác với lấy một chọi hai…… Con không muốn.
Mạc Tiệp:!!! Con, cái đồ sói mắt trắng nhỏ! Ngày hôm qua con giày vò mẹ cả đêm…… Bây giờ mẹ eo mỏi lưng đau, không có sức lực, nơi đó vẫn còn hơi sưng 【 đáng thương 】con cũng mặc kệ mẹ?
Bùi Ngọc:…… Mấy giờ?
Mạc Tiệp: 【 nhe răng 】 1 giờ rưỡi.
Bùi Ngọc: Vâng.
Mạc Tiệp: Yêu con! Nếu con đến, mọi người nhất định sẽ chú ý đến con…… Cảm giác tồn tại của mẹ có thể hạ xuống mức thấp nhất! 【 đắc ý 】
Bùi Ngọc: Vâng.
Mạc Tiệp: Nhưng mà năng lực chơi bóng của con như thế nào? Đối diện là Hà Trạch đó…… Năm ngoái em ấy đã giành được quán quân giải bóng bàn đơn nam trong nhóm sinh viên đấy.
Bùi Ngọc:……
Mạc Tiệp: 【 nhe răng 】 nhưng mà không sao…… Chỉ cần có thể ứng phó qua thì tốt rồi, không cần phải thắng…… Nếu không phải nhà trường yêu cầu phải tham gia mẹ mới không đăng kí đâu, điểm này ở trong nước cính là không tốt, thói quan liêu trần trụi, gì cũng mandatory (bắt buộc)……
Bùi Ngọc:……
Mạc Tiệp: 【 hôn hôn 】
Bùi Ngọc: 【 xem thường 】
Mạc Tiệp: Cái gì chứ…… Mỗi lần trò chuyện trên WeChat con đều lạnh nhạt hơn rất nhiều so với lúc mặt đối mặt!
Bùi Ngọc: Phải không? Như thế nào mới không lạnh nhạt? 【 hôn hôn 】【 ôm ôm】 mở chân ra để cho con cắm vào trong âʍ ɦộ nhỏ đi, ngoan.
Mạc Tiệp:……
Bùi Ngọc: Ướt sao?
Mạc Tiệp: 【 thẹn thùng 】 tự an ủi ở trong WC …… Tiểu Ngọc, muốn…… Thích làʍ t̠ìиɦ với Tiểu Ngọc…… Muốn côn ŧᏂịŧ lớn của Tiểu Ngọc ra sức thao mẹ…… Muốn nửa người dưới trần trụi dính sát vào Tiểu Ngọc, muốn côn ŧᏂịŧ lớn vừa thô vừa cứng và nóng như lửa của Tiểu Ngọc……
Bùi Ngọc:??? Không phải mẹ nói đều bị thao sưng lên sao? Mẹ đừng gửi tin nhắn nữa, con đang học! 【 lau mồ hôi 】
Mạc Tiệp: 【 giọng nói 】
Bùi Ngọc:……
Mạc Tiệp: 【 giọng nói 】
Bùi Ngọc:…… Đủ rồi.
Mạc Tiệp: Cao trào……
Mạc Tiệp: Thật sự rất tịch mịch khi không có côn ŧᏂịŧ lớn của Tiểu Ngọc cắm ở trong cơ thể lúc cao trào……
Mạc Tiệp: Tiểu Ngọc, bên trong nóng và ẩm ướt … Rất muốn…
Bùi Ngọc nhếch môi mỏng, ném di động vào trong cặp sách.
……
Buổi trưa, sau khi tùy tiện ăn một chút tại nhà ăn của công nhân viên chức ở trường học, Mạc Tiệp liền cầm vợt bóng bàn đi đến sân thể dục.
Hà Trạch đang ở sân thể dục đánh bóng hướng về phía vách tường, nhìn thấy Mạc Tiệp đi vào hắn giơ tay nhanh chóng nắm chắc quả bóng bàn bật lại, cười chào hỏi: “Giáo sư Mạc.”
“Chào em.” Mạc Tiệp nhìn hắn và gật đầu.
“Sớm như vậy, cô ăn cơm chưa?” Hà Trạch cầm vợt bóng bàn đi đến.
“Ăn một chút, có chút khẩn trương cho nên mới đến sớm để làm nóng người.” Mạc Tiệp cười cười, trả lời câu hỏi đâu ra đấy, ngay cả một câu “Còn em thì sao?” Cũng sẽ không hỏi —— cô vẫn luôn nói chuyện theo loại khuôn mẫu này, người khác nói lời xã giao thì cô có thể hóa giải thành vài vấn đề, sau đó chia ra đáp lại, không biết nói đùa lại càng không khơi mào chủ đề mới, đã từng có người phàn nàn nói nếu như cô là một thẳng nam đoán chừng cũng không tìm được bạn gái.
Dựa vào tính tình của Hà Trạch, nếu như những người phụ nữ khác giao lưu với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ thầm mắng một câu đồ ngốc rồi quay người đi, nhưng mà hiện tại hắn nho nhã lễ độ đi đến, ôn nhu nói: “Đúng lúc em cũng muốn làm nóng người, giữa trưa cũng không tìm được người để chiến đấu, không bằng em cùng cô luyện tập nhé?”
“Được……” Mạc Tiệp vui vẻ đồng ý.
Hai người đi đến hai đầu của bàn bóng bàn, Hà Trạch đương nhiên biết giáo sư Mạc không am hiểu vận động, cố ý phát bóng nhẹ nhàng, chỉ lo cô không đỡ lấy được.
Mạc Tiệp khua vợt qua, thuận lợi đỡ lấy quả bóng bàn đánh đến phía đối diện.
Cô đánh hơi chệch choạc, Hà Trạch cẩn thận cắt bóng để sửa hướng quả bóng rơi xuống ở góc độ giúp cho cô dễ dàng đánh được bóng.
Mạc Tiệp tự nhiên lại đỡ được.
“Oa…… Lần đầu tiên tôi có thể đánh nhiều vòng như vậy với một người đấy……” Lần đầu tiên Mạc Tiệp có một chút cảm giác thành tựu ở phương diện vận động.
“Cô thông minh như vậy, đánh nhiều thêm vài lần là có thể kiểm soát được điểm rơi, rất lợi hại đấy!” Hà Trạch ân cần dụ dỗ và nói, “Nếu cô muốn học tốt môn bóng bàn, sau này cô có thể lấy em để cùng luyện tập, vận động thích hợp có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh mà……”
“Thật sao?” Mạc Tiệp rõ ràng chơi rất vui vẻ.
“Khụ……” Bùi Ngọc vừa đi vào sân thể dục, nhìn thấy hai người trò chuyện với nhau rất vui, sắc mặt không khỏi tối sầm, ho nhẹ một tiếng để phá rối bầu không khí vi diệu của hai người.
Mạc Tiệp quay đầu lại, thấy Bùi Ngọc mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, trước mắt không khỏi sáng ngời —— truyện tranh cũng không vẽ ra được một thiếu niên trong bộ đồ thể thao đẹp trai như thế đi!
Khi cô đang xuất thần, quả bóng bàn đã “Lộc cộc” vài tiếng rơi ở trên mặt đất.
Hà Trạch nhìn thấy Bùi Ngọc trong đầu cũng chỉ còn lại bốn chữ —— “Oan gia ngõ hẹp”.
“Giáo sư Mạc, em giúp cô luyện tập nhé?” Bùi Ngọc nở một nụ cười tiêu chuẩn và lễ phép.
Mạc Tiệp lại trì độn cũng mơ hồ cảm thấy ớn lạnh, vội vàng gật đầu.
Hà Trạch bị người cắt ngang giữa chừng, hết sức khó chịu, nhìn chằm chằm Bùi Ngọc với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Bùi Ngọc đi theo Mạc Tiệp đến một chỗ khác của bàn bóng bàn, lại không vội đánh, đè thấp giọng và bất mãn nói: “Mẹ đáng thương mời con giúp đỡ làm cộng sự, con không nói hai lời đã đến đây…… Kết quả phát hiện lúc con không có ở đây cũng không thấy mẹ cần bao nhiêu sự giúp đỡ, cùng người đàn ông khác nói nói cười cười.”
Mạc Tiệp bị hắn trách móc, mặt cô đỏ lên, vội vàng giải thích: “Đàn ông cái gì chứ…… Chỉ là học sinh mà thôi, tuổi nhỏ như vậy, mẹ còn có thể có ý nghĩ kỳ quái gì sao?”
Sau khi nói xong cô lập tức phản ứng kịp không đúng —— Bùi Ngọc còn nhỏ hơn Hà Trạch ba tuổi.
Quả nhiên vẻ mặt của Bùi Ngọc càng thêm âm trầm.
“Nhưng Tiểu Ngọc thì khác……” Mạc Tiệp giương mắt nhìn hắn.
“Hừ.” Bùi Ngọc ngắm nghía vợt bóng bàn, thái độ kiêu ngạo mười phần nói, “Lát nữa mẹ chỉ cần đừng lộn xộn, cản trở là được rồi, xem con làm sao treo đối thủ lên đánh đến khóc.”
“…… Con vẫn không nên nói quá chắc chắn như vậy.” Mạc Tiệp đột nhiên cảm thấy buồn cười khi thấy bộ dáng ý chí chiến đấu sục sôi của hắn.
Bùi Ngọc cười thầm, nhướng mày cười nói: “Nếu thua con sẽ nằm yên để cho mẹ ở trên.”