Lý Niệm vừa nghe thấy những lời này liền luống cuống, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đừng... Trường Tĩnh con đừng bắn ở bên trong..."
Giọng nói của cô vừa mềm vừa ngọt, Tống Trường Tĩnh nghe thấy lỗ tai liền phát ngứa, hắn thò lại gần cắn vành tai cô, côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh cọ xát hoa huyệt yêu kiều của cô, giọng hắn trầm thấp nói: "Vì sao không thể bắn vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con nhiều như vậy chỉ chừa lại để cho hoa huyệt của mẹ nuôi, con không chỉ muốn bắn vào, mà con còn muốn bắn rất nhiều rất nhiều, hoàn toàn lấp đầy hoa huyệt của mẹ nuôi, sau đó mẹ nuôi cũng chỉ thuộc về con..."
Tống Trường Tĩnh chỉ trì hoãn trong chốc lát, cho Lý Niệm một chút thời gian thích ứng, hắn không muốn lần đầu tiên của mẹ nuôi lưu lại ấn tượng xấu, hắn không nóng nảy cắm vào, mà tiếp tục xoa vυ' cô, làm Lý Niệm hoàn toàn chìm đắm vào cử động của hắn.
Thân thể của cô rất mẫn cảm, niết đầṳ ѵú một chút cô đã có thể run rẩy nửa ngày.
Một lát sau, Lý Niệm liền ôm Tống Trường Tĩnh trong lòng ngực thở hổn hển, dâʍ ɖị©ɧ cuồn cuộn không ngừng tưới lên côn ŧᏂịŧ đang cắm vào của Tống Trường Tĩnh, hắn sảng khoái đến mức mặc kệ tất cả mà mạnh mẽ làm, hắn hận không thể để côn ŧᏂịŧ thọc thẳng đến chỗ sâu nhất, hận không thể đem hai tinh hoàn chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng nhét vào trong.
"Mẹ nuôi... Con nhịn không được, con muốn bắt đầu cắm vào hoa huyệt của người." Rốt cuộc Tống Trường Tĩnh cũng bắt đầu cử động đưa đẩy côn ŧᏂịŧ cường tráng thô dài của hắn, hoa huyệt chật hẹp hoàn toàn bị chọc phá, rõ ràng đã bị chống đỡ đến cực hạn, nhưng vẫn bị cưỡng ép phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ lớn của hắn.
Lý Niệm vẫn quá đau, hoa huyệt chưa từng bị cái gì cắm vào không chịu nổi bị lăn lộn như vậy, đừng nói đến việc đối mặt với côn ŧᏂịŧ lớn có kích cỡ hơn người của Tống Trường Tĩnh, cô đau đến mức hốc mắt đỏ bừng, nhưng cô càng nói không cần, giọng nói yêu kiều kia càng làm Tống Trường Tĩnh uốn đem côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào hơn, cô cắn môi dưới, cái gì cũng không nói được.
Cánh tay cường tráng của Tống Trường Tĩnh ôm cô vào trong ngực, cô không thể động đậy, côn ŧᏂịŧ to lớn kia dừng một chút rồi lại cắm vào, tuy rằng cố tình thả chậm tốc độ, nhưng mỗi khi cắm vào đều đi đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, hắn cúi đầu nhìn lướt qua, khi côn ŧᏂịŧ đâm vào rút ra, gân xanh nổi lên, phía trên còn dính một chút tơ máu, là máu xử nữ của mẹ nuôi.
Đêm nay, mẹ nuôi hắn mơ ước đã lâu rốt cuộc cũng chỉ thuộc về hắn, trước đây cho đến sau này, đều là của hắn.
Tưởng tượng đến chuyện đó, côn ŧᏂịŧ hình như còn lớn hơn lúc nãy, ngay cả động tác cắm vào hoa huyệt cũng gian nan hơn.
"Mẹ nuôi, người thả lỏng một chút, để cho côn ŧᏂịŧ của con cắm vào đi, đừng kẹp chặt như vậy..."
"A... Hừ, nhưng... trướng quá..." Lý Niệm yêu kiều hừ một tiếng, cảm giác phía dưới bị côn ŧᏂịŧ lớn của Tống Trường Tĩnh làm đến mức hóa thành một bãi nước, cô không suy nghĩ được, mọi cảm quan đều tập trung vào hoa huyệt giữa hai chân bị côn ŧᏂịŧ xâm nhập, côn ŧᏂịŧ của Tống Trường Tĩnh sao lại lớn như vậy...
"Cắm nhiều lần một chút mẹ sẽ thích ứng được thôi, côn ŧᏂịŧ lớn của con sẽ làm cho người thật sảng khoái."
Eo Tống Trường Tĩnh dùng sức rất mạnh, mỗi khi thọc vào rút ra đều rất sâu. Thịt non trong hoa huyệt bị động tác ra vào kéo ra, sau đó lại bị côn ŧᏂịŧ đâm vào, hoa huyệt mẫn cảm không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ, làm côn ŧᏂịŧ ướt đẫm, giữa chân hai người là một mảnh ướŧ áŧ.