Lấy Thân Nuôi Sói

Chương 6

Tiếng hít thở của Tống Trường Tĩnh càng thêm thô nặng, côn ŧᏂịŧ lớn của hắn chưa từng cắm vào hoa huyệt nào cả, cũng chưa từng trải qua kɧoáı ©ảʍ cực hạn như vậy.

Hắn đã từng tưởng tượng, nếu như thật sự cắm vào hoa huyệt chật hẹp của mẹ nuôi, sẽ là tình cảnh mất hồn như thế nào, lại không ngờ bên trong hoa huyệt của cô lại tuyệt vời như vậy, côn ŧᏂịŧ chỉ mới cọ xát ở bên ngoài, dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy nhiều như vậy.

Thân thể cô gái quá mẫn cảm, mới có thể giống như cái đập chứa nước, dâʍ ɖị©ɧ đã làm nơi riêng tư của hai người đều ướt đẫm, lại còn không ngừng chảy ra bên ngoài.

Khát vọng như thế này không có cách nào khống chế, Tống Trường Tĩnh có du͙© vọиɠ hừng hực, hơn nữa cũng không muốn kiềm chế.

Tống Trường Tĩnh lấy ra một bàn tay, một tay cầm côn ŧᏂịŧ, một tay ở giữa hai chân cô tìm kiếm lỗ nhỏ để nuốt hoàn toàn côn ŧᏂịŧ vào, chuyện này với hắn hơi quá sức, rốt cuộc hắn đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© này cũng là lần đầu, càng không nói đến việc cắm vào hoa huyệt chặt chẽ tuyệt vời như vậy, qυყ đầυ hắn để ở cửa huyệt nửa ngày cũng không thể đi vào, rõ ràng còn chưa có bất kỳ động tác gì, hắn đã mồ hôi đầy đầu, ngay cả kiên nhẫn cũng dần dần tiêu hao gần như không còn.

Hắn ấn chặt vòng eo mảnh khảnh của Lý Niệm, để cô nâng mông lên trên một chút, sau đó cử động hông đưa côn ŧᏂịŧ lớn lên phía trước một chút.

Qυყ đầυ cực đại đẩy hai cánh hoa kiều nộn ra, trực tiếp chọc thẳng vào bên trong hoa huyệt, sau đó nhanh chóng bị vách tường gắt gao bao bọc lấy, thân người Lý Niệm hoàn toàn cứng lại, khoảnh khắc khi côn ŧᏂịŧ cắm vào, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, cô khẽ nhếch miệng, thậm chí quên mất mình muốn nói cái gì.

Tống Trường Tĩnh cảm giác côn ŧᏂịŧ cắm vào vách tường trên đường gặp trở ngại, hình như đó là màиɠ ŧяiиɧ của mẹ nuôi, hắn cắn răng, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ to lớn, đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hơn, đem côn ŧᏂịŧ cắm vào hoa huyệt, lần này, gần như là nguyên cây côn ŧᏂịŧ hoàn toàn đi vào!

Hắn đã từng nghe nói, lần đầu tiên của con gái đều sẽ đau, cho nên lúc côn ŧᏂịŧ hoàn toàn xỏ xuyên qua tiểu huyệt, còn hơi kiềm chế một chút, làm động tác cắm vào hoa huyệt thả chậm lại.

Nhưng kích cỡ của côn ŧᏂịŧ thô to hoàn toàn không hợp với tiểu huyệt, trong nháy mắt khi cắm vào, Lý Niệm liền cảm giác thân thể giống như bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm đến nứt ra!

"A... Thật lớn!"

Sao có thể lớn như vậy!

Hoàn toàn lấp đầy hoa huyệt nhỏ của cô!

Cảm giác vừa trướng vừa đau của hoa huyệt, làm Lý Niệm cảm thấy cắm vào như là một cây sắt nóng bỏng cứng rắn!

Bởi vì đau đớn, móng tay Lý Niệm cắm thật sâu vào cánh tay hắn.

Tống Trường Tĩnh cũng không dám cử động, hắn cảm giác được hoa huyệt gắt gao hút lấy côn ŧᏂịŧ lớn, cái loại kɧoáı ©ảʍ như vô số xúc tu hút lấy côn ŧᏂịŧ, vượt qua khả năng cực hạn mà hắn thừa nhận được.

Hiện tại hắn cử động hông một chút, tuyệt đối sẽ bị hoa huyệt chặt trất của mẹ nuôi kẹp chặt đến mức bắn ra.

"Con... sao con có thể cắm vào ... Không... Mẹ nuôi không cần... Quá sâu... Con cắm vào quá sâu... Đau quá... A... Trường Tĩnh... A..." Lý Niệm cửa động mông, muốn Trường Tĩnh rút côn ŧᏂịŧ ra, nhưng cô càng động, côn ŧᏂịŧ ở trong hoa huyệt càng cứng hơn, trong nháy mắt hai chân cô mềm nhũn, rõ ràng là giọng điệu kháng cự, nhưng từ miệng nói ra, lại giống như yêu kiều rêи ɾỉ.

"Con đừng nhúc nhích..." Giọng điệu Tống Trường Tĩnh có chút âm trầm, không giống như bình thường, hai tay hắn nắm lấy ngực cô, ôm chặt Lý Niệm vào trong ngực, tiếp theo hắn còn nói thêm: "Mẹ nuôi... nếu mẹ lại dùng hoa huyệt kẹp chặt một chút, con liền bắn ra..."