Lấy Thân Nuôi Sói

Chương 5

Vốn dĩ Tống Trường Tĩnh chỉ muốn đem côn ŧᏂịŧ để ở cửa hoa huyệt hù dọa cô thôi, nhưng không ngờ giữa hai chân cô lại chảy ra quá nhiều dâʍ ɖị©ɧ, vừa ướt vừa trơn, thế nên qυყ đầυ của hắn trực tiếp đi vào, tuy rằng chỉ cắm vào một chút thôi, nhưng đã hoàn toàn lấp đầy hoa huyệt!

"A... Đau quá!" Lý Niệm bị đau hô lên một tiếng, tuy rằng côn ŧᏂịŧ thô to còn chưa cắm vào hoàn toàn, nhưng hoa huyệt giống như đã bị xé rách, đau đến mức vách tường bên trong co rút lại, gắt gao bọc lấy qυყ đầυ, làm cho hắn tiến không được lui cũng không được.

Quả nhiên là hoa huyệt xử nữ chưa từng có côn ŧᏂịŧ cắm vào, tinh tế chặt nít, hút chặt với dáng vẻ mất hồn.

Tống Trường Tĩnh không ngờ bên trong mềm như vậy, cảm giác qυყ đầυ bị tiểu huyệt mềm mại ấm áp bao bọc lấy, sảng khoái vô cùng. Nếu như cả gậy thịt hoàn toàn cắm vào, có khi nào bị hút chặt đến mức trực tiếp bắn luôn ra hay không?

"Mẹ nuôi, người thật là chặt nha, hoa huyệt phía dưới vẫn luôn hút chặt côn ŧᏂịŧ của con vào bên trong." Hơi thở của Tống Trường Tĩnh dồn dập, hắn thở mạnh, cố gắng làm cho chính mình đừng giống một đứa con nít, côn ŧᏂịŧ mới đưa vào hoa huyệt đã bắn ra.

"Thật lớn... Đau quá... Không được... Con không thể cắm vào ..." Lý Niệm vặn vẹo phần hông, muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra, nhưng cách cô làm lại hoàn toàn sai, tiểu huyệt của cô lại kẹp chặt qυყ đầυ, mông không ngừng cọ tới cọ lui trên côn ŧᏂịŧ, sau khi nghiền nát qua lại vài cái, cả người vừa tê vừa ngứa, phía dưới chảy rất nhiều nước, hơn nữa khoảng cách không những không bị kéo ra, mà còn làm côn ŧᏂịŧ căng cứng to lớn hơn vừa rồi mấy phân.

Sao lại sảng khoái như vậy chứ...

Trước kia cô cũng đã từng dùng tay, thậm chí còn mua trứng rung, cũng tự an ủi mình đến cao trào, nhưng không ngờ Tống Trường Tĩnh chỉ mới đưa côn ŧᏂịŧ lớn để ở nơi đó, đã khiến cho cô cảm giác được kɧoáı ©ảʍ không gì sánh kịp.

Lý Niệm run rẩy không dám cử động.

"Không... Đừng... Con đừng cắm vào đó..." Giọng nói Lý Niệm mang theo tiếng khóc nức nở, tuy rằng phản ứng thân thể không thể che dấu được, nhưng khi tưởng tượng đến chính mình lại làm loại chuyện này với con trai nuôi, cô vẫn cảm thấy không chấp nhận được.

Tống Trường Tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ ừ một tiếng, cũng không biết có phải hắn thật sự đồng ý với yêu cầu của Lý Niệm không, nhưng hắn đã rút qυყ đầυ ra khỏi tiểu huyệt nho nhỏ.

Qυყ đầυ chạm vào âm hạch của cô một chút, Lý Niệm không thể khống chế được run rẩy, nhưng rất nhanh, hoa huyệt không có côn ŧᏂịŧ trấn an liền truyền đến cảm giác hư không khó nhịn.

Tống Trường Tĩnh cũng không để cho Lý Niệm mất mát quá lâu, hắn không có cắm vào, nhưng côn ŧᏂịŧ thô to bắt đầu đưa đẩy qua lại giữa hai cánh hoa phấn nộn, lúc đầu, động tác của hắn còn có chút trúc trắc, hơn nữa hắn cọ rất chậm, nhưng từ từ cũng tìm được bí quyết, cả người hắn đều tràn ngập sức lực tuổi trẻ, cực kỳ rắn chắc, cánh tay hoàn toàn ôm lấy cả người cô, bàn tay to rộng dùng sức xoa nắn cặρ √υ' lớn trước ngực cô, Lý Niệm tránh không được, phía sau lưng là l*иg ngực rắn chắc to lớn của hắn, mà côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím kia thì đặt giữa hai chân cô, lâu lâu còn đẩy đẩy về phía trước một chút.

Lý Niệm sao có thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, tiểu huyệt bị ma sát chảy ra càng nhiều nước hơn, cả người cô tê dại, đứng cũng không đứng được.

"Trường Tĩnh... Trường Tĩnh... Đừng chơi hoa huyệt của mẹ nuôi như vậy ... Được không... A..."

Cô khóc nức nở, càng làm người ta nhịn không được du͙© vọиɠ muốn khi dễ cô.

Tống Trường Tĩnh cử động hông, tốc độ côn ŧᏂịŧ lớn nghiền nát cánh hoa càng lúc càng nhanh, quả thực nơi đó sắp bị làm đến mức bốc cháy, côn ŧᏂịŧ đẩy hai cánh hoa ra, nhẹ nhàng đi vào, thậm chí làm Lý Niệm xuất hiện ảo giác.

"Không được... Dáng vẻ này, giống như đang chờ côn ŧᏂịŧ cắm vào ..."