Ngón tay Tống Trường Tĩnh vân vê đầṳ ѵú của Lý Niệm, giống như đang thưởng thức một món đồ chơi thú vị, dưới sự đùa bỡn của ngón trỏ, đầṳ ѵú cứng rắn lên, còn có chút ngứa, chỗ bị chạm vào truyền đến dòng điện tê dại, lan tràn đến toàn thân, ngay cả đau đớn do côn ŧᏂịŧ chọc vào cũng giảm đi không ít, Lý Niệm nhịn không được phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.
Cô chưa từng bị cắm vào mạnh mẽ như vậy, tất cả đều mới mẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, cho đến lúc này, Lý Niệm mới phát hiện sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của mình thiếu thốn hư không như thế nào, mới bị chạm vào nhẹ nhàng, cô đã mẫn cảm vô cùng, cả người cô đều kêu gào, muốn được côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng tiến vào.
Lý Niệm không muốn nghĩ đến những trói buộc, bây giờ cô chỉ muốn côn ŧᏂịŧ cắm thật mạnh vào hoa huyệt.
"Trường Tĩnh... Trường Tĩnh... Côn ŧᏂịŧ của con thật lớn... căng đầy cả hoa huyệt của mẹ..." Lý Niệm nắm lấy bàn tay của thiếu niên, "Nhẹ một chút... Phía dưới sắp bị con đâm thủng rồi..."
Tóm lại thiếu niên vẫn chưa từng trải qua tình ái, ngay từ đầu còn biết kiềm chế, nhưng khi côn ŧᏂịŧ vừa cắm vào, sau khi cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, liền bắt đầu đấu đá lung tung ở trong hoa huyệt.
Tống Trường Tĩnh đè Lý Niệm ở trên tường, vòng eo thon gầy rắn chắc nhanh chóng đong đưa trước sau, lập tức cắm vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, côn ŧᏂịŧ của hắn vốn dĩ đã rất dài, khi xâm nhập vào trong bụng, rất dễ dàng đã có thể đem qυყ đầυ cực đại đặt ở cửa tử ©υиɠ của Lý Niệm, làm cho Lý Niệm vừa đau vừa ngứa, hoa huyệt đáng thương bị cắm đến mức co rút lại, chỉ có dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng tưới trên côn ŧᏂịŧ, theo mỗi động tác mạnh mẽ thọc vào rút ra mà phát ra âm thanh òm ọp òm ọp da^ʍ mỹ.
Loại âm thanh da^ʍ mỹ này hình như có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ của con người, Tống Trường Tĩnh càng dùng sức cắm mạnh hơn, hắn thích nghe thấy tiếng òm ọp do hoa huyệt của mẹ nuôi bị côn ŧᏂịŧ của hắn cắm vào, nhưng động tác của hắn không có quá nhiều kỹ xảo, chỉ dựa vào ưu thế côn ŧᏂịŧ bẩm sinh to lớn, thẳng thừng xâm nhập vào hoa huyệt nhỏ hẹp.
"Quá nhanh... a... Nhẹ chút... Trường Tĩnh... Con đừng dùng sức quá..." Hoa huyệt Lý Niệm bị côn ŧᏂịŧ thô dài nhét đầy, vừa trướng vừa đau, nhưng tốc độ của thiếu niên cũng càng lúc càng nhanh, thân thể va chạm vang lên âm thanh bạch bạch, Lý Niệm cảm giác giống như mình bị cắm đến mức hỏng rồi, như là búp bê vải rách nát, cặp mông to vểnh chỉ có thể dựa vào bàn tay to đang nâng lên của Tống Trường Tĩnh, sau đó đón ý nói hùa đưa đẩy theo động tác của côn ŧᏂịŧ.
"Mẹ nuôi... hoa huyệt của mẹ sao lại chặt như vậy... nó hút chặt con, làm con càng muốn đâm sâu vào trong... con không khống chế được ..."
Ngay từ đầu Tống Trường Tĩnh còn nhẹ nhàng cắm vào, nhưng làm vài cái liền cảm thấy không đủ, hắn càng ngày càng dùng sức, côn ŧᏂịŧ cũng theo ý nguyện xâm nhập thật sâu, mỗi lần cắm vào đều đυ.ng đến miệng tử ©υиɠ, Lý Niệm sẽ gân cổ dâʍ đãиɠ kêu, cảm giác bên trong hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ lớn lấp đầy rồi.
Vào lúc tần suất của hắn càng lúc càng nhanh, rốt cuộc Lý Niệm cũng không nhịn được khóc lên, "Không được... Mẹ sắp không được rồi... Trường Tĩnh... Trường Tĩnh..."
Tống Trường Tĩnh phối hợp với tiết tấu của cô, tốc độ đưa đẩy côn ŧᏂịŧ nhanh hơn.
Hắn không ngừng dùng côn ŧᏂịŧ va chạm vào mị thịt màu mỡ, hai tinh hoàn chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng theo động tác đó đánh vào giữa hai chân Lý Niệm, hai người quả thực phù hợp đến mức hoàn mỹ.
Quanh quẩn trong phòng tắm là âm thanh òm ọp do côn ŧᏂịŧ cắm vào hoa huyệt, phảng phất ở bên tai, làm người ta cảm thấy cảm thấy thẹn, nhưng lại rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.