Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Tới Rồi

Chương 12: Kiệu hoa đưa nhầm phòng

Edit: bonghoaa

Lê Viện đứng trước gương, nhìn dấu vết dâu tây trên cổ, đáy mắt hiện lên ý cười.

"Đúng là nam nhân nào lên giường đều hóa thành lang sói."

Nhưng ít ra con sói này đang trong quá trình thu phục cực kỳ thuận lợi, hiện tại mức độ tiến triển đang trên đà tốt đẹp. Cũng đã đến lúc cô nên bắt tay vào làm nhiệm vụ chi nhánh rồi.

Trong khoảng một tháng nay cô chỉ lo đi lấy lòng Trần Dịch Sâm, suýt nữa quên mất còn có nhiệm vụ thứ hai chưa giải quyết xong. Thừa dịp nam nhân kia bận bịu công vụ, cô liền lên kế hoạch tiến hành nhiệm vụ.

"Phu nhân muốn ra ngoài đi dạo sao?" Thanh Như thấy Lê Viện thay quần áo, bước gần tới hỏi.

"Ừm, ta đến thư phòng đọc sách." Lê Viện nói: "Nếu ngươi thấy nhàm chán, cứ ở trong phòng là được. Ta sẽ về nhanh thôi."

"Để nô tỳ đi cùng phu nhân." Thanh Như theo sau Lê Viện đi tới thư phòng.

Lê Viện chọn đại một quyển sách từ trên kệ, tìm một vị trí đặt mông ngồi xuống. Thanh Như đứng bên cạnh hầu hạ rót nước pha trà. Lê Viện đọc sách một lúc, quay đầu lại nhìn thấy Thanh Như đang đứng ngủ gà ngủ gật, không khỏi cười rộ lên: "Ta đã sớm nói trước là không cần ngươi cùng đi rồi mà. Cái tật chỉ cần thấy sách là đã díp mắt lại của ngươi ta còn không biết chắc?"

Thanh Như le lưỡi: "Nhưng nô tỳ muốn đến bồi phu nhân chứ bộ."

"Ta mới không cần hầu hạ đâu. Ngươi đứng đây lúc ẩn lúc hiện như vậy, ta làm sao mà tập trung đọc sách được? Hay là thế này! Ngươi tới hoa viên hái một ít hoa thơm, đợi chút nữa trở về chúng ta làm bánh ngọt ăn. Còn bây giờ đừng đứng đó làm cảnh nữa, để cho ta yên tĩnh đọc sách một lát."

"Dạ. Hái hoa xong nô tỳ lại tới đây đợi phu nhân nha?" Thanh Như hỏi.

"Ừ." Lê Viện gật đầu, phất tay: "Đi đi! Ngươi cứ đứng đây ngủ gà ngủ gật, khiến ta cũng buồn ngủ theo đây."

Mặt trời vào mùa hè nắng gắt chói chang. Lê Viện đọc sách được một lúc, cảm thấy có chút nóng nực, đưa tay vén vén cổ áo, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.

"Trời nóng như lò luyện đan vậy." Cô ngó nghiêng nhìn bốn phía xung quanh, không thấy có người, ngay lập tức cởϊ áσ ngoài ra.

Bên trong chỉ còn lại một kiện y phục mỏng manh, đối diện là cửa sổ có gió thổi ùa vào, cảm giác cả người đều thư giãn mát mẻ.

Lúc này cô chỉ mặc một cái áo đơn giản dị, căn bản không che giấu được dáng người thướt tha quyến rũ bên trong. Đặc biệt là hai luồng nhũ thịt no đủ trước ngực kia, cực kỳ dụ dỗ người ta phạm tội.

Thời điểm Trần Dịch Bắc bước vào, đập vào mắt chính là cảnh tượng này, hình ảnh mười phần hoạt sắc sinh hương, du͙© vọиɠ hắn ta cố gắng áp chế mấy ngày nay một lần nữa được khơi lên như vũ bão.

Nếu như trước kia biết nàng mê người chẳng khác nào yêu tinh, có lẽ sẽ không xảy ra cục diện như hiện tại. Bọn hạ nhân trong phủ đều truyền miệng nhau nói một tháng gần đây đại phu nhân còn không xuống được giường, mỗi ngày đều bị Trần Dịch Sâm hung mãnh thao lộng đến mức không ngừng kêu rên dâʍ đãиɠ, âm thanh kia như mèo nhỏ động tình làm cho toàn bộ trong phủ như tắm trong xuân dược.

Những lời nói vu vơ đó luôn xuất hiện trong đầu Trần Dịch Bắc, muốn không để ý tới cũng khó. Từ trước đến nay hắn ta tưởng mình luôn là người biết cách khống chế bản thân, nhưng gần đây mới phát hiện ra, không phải do hắn ta biết cách khống chế, mà là vì chưa gặp được yêu tinh khiến bản thân mình điên cuồng. Đều bởi vì nữ nhân mị hoặc câu nhân kia, mà tối nào hắn ta cũng phải đè Đường Ngọc Kiều ra làm vài hiệp mới thỏa mãn.

Nhưng mà chỉ có một mình Trần Dịch Bắc biết, mặc dù người mình thao chính là Đường Ngọc Kiều, nhưng trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh nữ nhân dâʍ đãиɠ kia bị Trần Dịch Sâm đè dưới thân trong xe ngựa ngày hôm ấy.

Tưởng tượng chính mình mới là người thao lộng nàng.

Trần Dịch Bắc hít sâu một hơi, bước về phía cô.

Lê Viện nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, thấy nam nhân đang từng bước lại gần, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Nhị thúc không cần đi ban sai* sao?"

*Ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

Nhị thúc...

Cả người Trần Dịch Bắc cứng đờ.

Chỉ mới nghe thấy giọng nói của cô, cộng thêm cách xưng hô như liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn ta đã cương.

Đột nhiên Lê Viện nhớ tới lúc nãy mình cởϊ áσ ngoài, gương mặt đỏ bừng. Cô cầm lấy quần áo bên cạnh, e thẹn nói: "Thời tiết hơi nóng, cho nên... Phiền đệ quay lưng lại một chút."

Trần Dịch Bắc ôn nhu mỉm cười, ánh mắt mang theo thâm tình nhìn cô.

"Nàng và ta đã là người nhà với nhau mà còn khách khí sao? Nếu thấy nóng thì đừng nên mặc nhiều quá. Cẩn thận không bị cảm nắng." Trần Dịch Bắc lấy đi áo ngoài trong tay cô.

Ngón tay chợt đυ.ng phải mu bàn tay Lê Viện. Tức khắc, một dòng điện lan truyền khắp toàn thân. Lúc này cả người hắn ta còn nóng hơn so với nhiệt độ ngoài kia.