Chúa Tể Chi Vương

Chương 84: Phàm Thể, Linh Thể

Mọi người có mặt ở đây đều chú ý đến viên cầu tinh thể trong tay Triệu Phong.

Đặc biệt là vòng sáng màu trắng trong viên cầu tinh thể, không ngờ dưới tình huống đã dừng, lại đột nhiên tăng lên.

Biến hóa này khiến mọi người đều nhảy dựng lên.

Quảng Quân Hầu thoáng lộ ra dị sắc đem tuyên bố mà mình sắp nói ra nuốt xuống, biến hóa của Triệu Phong thiếu chút nữa đã khiến ông ta sai lầm.

Dù sao thì loại tình huống như vậy cũng rất hiếm thấy, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy chuyện lạ như vậy.

Chỉ có trong lòng Triệu Phong là biết rõ, nếu như tình huống bình thường thì tư chất của bản thân không có khả năng vượt qua hai vòng, thậm chí còn kém hơn tất cả toàn bộ thiên tài ở đây.

Dù sao thì trong Thiên Vệ Doanh này cũng thu nạp thiên tài tinh anh từ khắp tất cả các thành, mà phần lớn thiên tài ở đây đều hơn xa thiên tài của thành Vũ Dương.

Huống chi. Thập Thiên Vệ còn là những nhân tài kiệt xuất nhất trong Thiên Vệ Doanh, có thể nói là thiên tài trong thiên tài.

Hai vòng rưỡi... Ba vòng... Ba vòng rưỡi...

Mắt trái phát ra một luồng ấm áp, khiến quầng sáng bên trong viên cầu tinh thể đạt tới ba vòng rưỡi, hơn nữa vẫn còn tiếp tục kéo dài.

Ba vòng rưỡi... Bốn vòng... Bốn vòng rưỡi...

Rất nhiều người có mặt ở đây đều ngừng hô hấp.

Ngoại trừ Phong Ngâm Nguyệt và Triệu Vũ Phi có tư chất tốt nhất ra thì đạt tới bốn vòng rưỡi đã là loại nổi bật trọng Thập Thiên Vệ.

Dù sao thì tư chất của Phong Ngâm Nguyệt cũng dừng lại tại năm vòng

Triệu Phong ý thức được, năm vòng chính là một đường ranh giới.

Chẳng qua, sau khi quầng sáng đạt tới bốn vòng rưỡi thì tốc độ bắt đầu chậm lại, mắt trái gần như không còn phát ra tiếng “thịch thịch” nữa.

Bốn vòng rưỡi... Năm vòng!

Đây đã là cực hạn có thể đạt tới, sau khi Triệu Phong tập trung tinh lực.

Đương nhiên, loại tập trung tinh lực này cũng không đại biểu cho mắt trái mở ra năng lực

Bởi vì có Quảng Quân Hầu ở đây cho nên Triệu Phong cũng không dám mở ra mắt trái.

Triệu Phong có trực giác rằng nếu như mình mở mắt trái ra, vòng tròn của viên cầu tinh thể sẽ tiếp tục tăng lên.

- Vòng thứ năm như ẩn như hiện, so với Phong Ngâm Nguyệt thì hơi kém hơn nữa phần. Đây hẳn là Bán Linh Thể.

Quảng Quân Hầu khôi phục thần sắc như thường hơi trầm ngâm rồi nói.

Hiển nhiên biểu hiện tư chất của Triệu Phong rất gần với Phong Ngâm Nguyệt, nhưng vẫn không mang đến sự kinh hỉ nào cho Quảng Quân Hầu.

- Bán Linh Thể? Chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.

Bắc Mặc thu hồi lại viên cầu tinh thể trong tay Triệu Phong trong mắt có chút thất vọng khẽ lắc đầu.

Hiền nhiên, tư chất của Triệu Phong còn thấp hơn so với hắn dự đoán.

Dù nói thế nào đi nữa thì đối phương cũng thắng mình tại phương diện trí nhớ, bởi vì có thể thắng được thiên tài như mình, cho nên Bắc Mặc cũng dự đoán Triệu Phong tương đối cao.

Sau khi Triệu Phong kiểm tra xong thiếu niên của Thập Thiên Vệ xem như đã hoàn tất kiểm tra, đại đa số thiếu niên đều có chút nản lòng thoái chí.

- Sư tôn, ngài tính lựa chọn bao nhiêu người?

Thanh niên chất phác dò hỏi.

- Những người này đều không đủ trở thành đệ tử thân truyền của ta Quảng Quân Hầu lắc đầu nói.

Cho đến hiện nay, người duy nhất khiến ông ta thỏa mãn và thu làm đệ tử thân truyền cũng chỉ có một mình Bắc Mặc.

Lời này vừa nói ra, trong lòng những thiếu niên thiên tài của Thập Thiên Vệ đều cảm thấy phiền muốn, cõi lòng cay đắng

- Chẳng qua, lần này thiên tài trong Thiên Vệ Doanh quá thật mạnh hơn trước kia không ít. Trong mười người này, vẫn có vài người có thể thu làm đệ tử ký danh.

Quảng Quân Hầu đột nhiên đổi giọng.

Đệ tứ ký danh?

Ánh mắt của đám người Phong Ngâm Nguyệt không khỏi sáng lên.

Mặc dù không có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của Quảng Quân Hầu, thế nhưng cho dù là đệ tử ký danh thì cũng đã là nguyện vọng xa vời của vô số võ giả rồi.

Quảng Quân Hầu là nhân vật thần thoại của Tương vân quốc, có võ lực thông thiên, cho dù là một số Đại Sư võ đạo muốn gặp ông ta một lần để thỉnh giáo vài điều cũng không được.

Nếu như có thể trở thành đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu, thì việc thỉnh giáo cũng không còn là hy vọng xa vời nữa.

Huống chi, ngay cả Diệp Lăng Vân và thanh niên chất phác đều là cường giả võ đạo cực hạn, cũng chỉ là đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu mà thôi.

- Đệ tử ký danh? Sư tôn ngài muốn tuyển người nào?

Diệp Lăng Vân dò hỏi.

- Hai người này đều có tư chất “Linh thể”, trở thành đệ tử ký danh của ta cũng không có vấn đề gì.

Ánh mắt của Quảng Quân Hầu hướng về phía hai người Phong Ngâm Nguyệt và Triệu Vũ Phi.

- Triệu Phong kia thì sao? Tuổi của hắn nhỏ nhất, thế nhưng tu vi rất cao, trí nhớ còn hơn Bắc Mặc, trong thực chiến còn giành được hạng nhất...

Diệp Lăng Vân vội vàng nói.

Triệu Phong chính là thiên tài do đích thân hắn mang đến từ thành Vũ Dương, cho nên hắn vẫn tràn ngập chờ mong đối với vị thiếu niên này.

- Với tư chất Bán Linh thể của hắn thì có chút gượng ép...

Quảng Quân Hầu lộ ra chút suy tư.

Chẳng qua thấy hai vị đệ tử Diệp Lăng Vân và thanh niên chất phác đều rất tôn sùng Triệu Phong, cho nên ông ta không khỏi bật cười:

- Cũng được, xem như nhận thêm hắn. Một lần mà thu nhận ba đệ tử cũng đã phá vỡ kỷ lục của bổn Hầu rồi.

Tuyên bố cuối cùng Quảng Quân Hầu đưa ra khiến Diệp Lăng Vân và thanh niên chất phác thở phào một hơi, mỉm cười nhìn Triệu Phong.

Triệu Phong cũng nhìn về phía hai người với thần sắc cảm kích.

- Sư tôn, ngài thu hắn làm đồ đệ, ngày sau nhất định sẽ không hối hận

Diệp Lăng Vân nói rất tự tin.

- Hả?

Quảng Quân Hầu cũng từ chối cho ý kiến, ông ta không rõ Diệp Lăng Vân lấy đâu ra tự tin như vậy.

Diệp Lăng Vân cũng không giải thích, trong đầu hắn hồi tưởng lại ngày trước xem Triệu Phong diễn luyện trong đại điện của Triệu tộc, trên người phát ra ý cảnh mơ hồ, đây là điều mà phần lớn cường giả cửu trọng cũng không làm được. Huống chi lúc ấy Triệu Phong chỉ mới tu vi ngũ trọng võ đạo.

- Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Vũ Phi, Triệu Phong, bắt đầu tư hôm nay, ba người các ngươi sẽ trở thành đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu đại nhân.

Thanh niên chất phác tuyên bố.

Ba người Phong Ngâm Nguyệt vội vàng hướng về phía Quảng Quân Hầu làm lễ bái sư.

- Chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, các ngươi cũng không cần làm như chính thức làm gì.

Quảng Quân Hầu mỉm cười.

Ánh mắt của ông ta lướt qua ba người Triệu Phong cũng không dừng lại, cuối cùng dùng lại trên người đệ tử thân truyền Bắc Mặc, lộ ra nụ cười chờ mong.

Mấy người Triệu Phong đều hiểu, đệ tử ký danh chỉ có thể ngẫu nhiên được sư tôn chỉ điểm, sẽ không nhận được truyền thừa y bát chính thức.

Có đôi lúc, đệ tử ký danh thậm chí còn không có danh nghĩa thầy trò, cũng không nhận được truyền thừa giữa thầy và trò.

Người mà Quảng Quân Hầu chính thức coi trọng chỉ có một mình đệ tử thân truyền Bắc Mặc, ông ta nhất định sẽ đem sở học cả đời độc truyền cho hắn.

Sau khi thu đồ đệ xong, bảy tên đệ tử còn lại của Thập Thiên vệ đều ra về.

Không lầu sau, trong đại điện chỉ còn lại Quảng Quân Hầu và mấy tên đệ tứ.

Trong đó, Diệp Lăng Vân và thanh niên chất phác đều có sự vụ, cho nên cũng lần lượt rời đi.

Bởi vậy, trong đại điện chỉ còn lại năm tên đệ tử Bắc Mặc, Nam Cung Phàm, Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Vũ Phi và Triệu Phong.

- Hôm nay, ba người các ngươi đã trở thành đệ tử của ta, có vấn đề gì có thể hỏi.

Quảng Quân Hầu mở miệng nói.

Vấn đề?

Sắc mặt Phong Ngâm Nguyệt có chút kích động Triệu Phong và Triệu Vũ Phi cũng lộ vẻ quái dị.

Đối mặt với nhân vật truyền thuyết võ đạo đỉnh phong nhất của Tương Vân quốc, bọn họ tự nhiên có rất nhiều vấn đề muốn đưa ra.

- Xin hỏi sư tôn, Linh thể là gì?

Phong Ngâm Nguyệt là người nêu ra vấn đề đầu tiên.

Linh thể, Phàm thể.

Đây chính là những từ ngữ kỳ lạ mà trước khi khảo thí, Quảng Quân Hầu đã để cập đến.

- Trên đại lục này có mầy ngàn tỷ nhân khẩu, lúc sinh trời, trời cao đã quyết định tư chất và thể chất của mỗi người. Trong đó có 99% nhân loại đều là người bình thường thể chất cũng bình thường chúng ta gọi bọn họ là “Phàm thể”.

Trước tiên, Quảng Quân Hầu giải thích khái niệm về “Phàm thể”.

Triệu Phong nghe xong không khỏi hiểu ra vài điều.

Phần lớn người trên thế giới này đều có tư chất và thể chất bình thường bọn họ chính là “Phàm thể”.

Ví dụ như Triệu Phong nếu trước kia không dung nhập với mắt trái thần bí thì 100% hắn là Phàm thể.

Nhưng sau khi dung nhập với mắt trái thần bí, thể chất, huyết mạch,... Của hắn đều được cải tạo ngẫu nhiên, sau đó mới miễn cưỡng vượt qua Phàm thể, đạt tới tình trạng Bán Linh thể.

- Phàm thể chia làm: Hạ đẳng trung đẳng thượng đẳng cực hạn. Nói cách khác, trong những người bình thường tư chất và thể chất đều có chênh lệch. Giống như trong khảo thí vừa rồi, một vòng đại biểu cho hạ đẳng hai vòng đại biểu cho trung đẳng từ đó có thể suy ra, bốn vòng đại biểu cho cực hạn Phàm thể...

Quảng Quân Hầu tiếp tục giảng giải.

Những nội dung mà ông ta nói chính là những điều mà lần đầu Triệu Phong được nghe.

Bốn vòng đại biểu cho cực hạn Phàm thể, thì ra đó chính là thiên phú của Lôi Tá.

- Vượt qua bốn vòng đạt tới vòng thứ năm, đại biểu cho vượt qua thể chất cực hạn bình thường như vậy sẽ thuộc về phạm trù Linh thể. Khi Linh thể tu luyện sẽ chiếm ưu thế, tư chất vượt xa người bình thường Thiên tài như vậy, chỉ cần có danh sư chỉ điểm và cố gắng tu luyện, việc đột phá Võ Đạo Thánh cảnh trong tương lai chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cuối cùng Quảng Quân Hầu đã giải thích xong khái niệm về “Phàm thể và Linh thể”.

Điều này đã khiến Triệu Phong mở mang rất nhiều kiến thức.

Theo hắn thì đệ nhất thiên tài của Triệu tộc là Triệu Lân Long nhiều lắm chỉ đạt tới ba vòng rưỡi, tư chất chỉ giữa thượng đẳng phàm thể và cực hạn Phàm thể.

Tiếp đó, Phong Ngâm Nguyệt và Triệu Vũ Phi lại lần lượt hỏi Quảng Quân Hầu vài vấn đề khác.

Trong đó, Triệu Vũ Phi hỏi:

- Xin hỏi sư tôn, trên Võ Đạo Thánh cảnh, liệu có còn cảnh giới cao hơn hay không?

Sau khi đưa ra vấn đề này, Triệu Phong cũng cảm thấy hứng thú.

Trước kia, lúc còn ở thành Vũ Dương, bọn họ chỉ biết cửu trọng võ đạo chính là cực hạn, còn Võ Đạo Thánh cảnh thì chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Giờ phút này, đối diện với Quảng Quân Hầu, Triệu Phong đoán chừng tu vi của đối phương rất có thể đã đạt tới Võ Đạo Thánh cảnh.

Như vậy, liệu trên Võ Đạo Thánh cảnh có còn cảnh giới cao hơn hay không?

- Có!

Trong mắt Quảng Quân Hầu lóe lên tinh quang, trầm giọng nói:

- Thế nhưng đây cũng không phải là cấp bậc mà các ngươi có thể chạm tới...

Nghe vậy, đám người Triệu Phong đều động tâm.

Trên Võ Đạo Thánh cảnh còn có cảnh giới cao hơn, mà những cấp bậc đó, ngay cả Quảng Quân Hầu cũng giữ kín như bưng.

Một lát sau, đến lượt Triệu Phong nêu ra vấn đề.

- Tại giai đoạn cửu trọng võ đạo, cần chú trọng nhất điều gì?

Triệu Phong là người đầu tiên nếu ra vấn đề liên quan đến võ đạo.

- Thân thể là trọng yếu nhất, mục đích của cửu trọng võ đạo, chính là cường hóa huyết nhục, gân cốt, tạng phủ. Tác dụng chính thức của Võ Đạo Thánh cảnh không phải là dùng để gϊếŧ địch, mà là cường hóa bản thân, ở điểm này, có rất nhiều Võ giả đã đi nhầm đường.

Quảng Quân Hầu cười nói.

Quả nhiên là thế.

Triệu Phong xem như đã có được câu trả lời khẳng định cho kết luận trước kia.

Hắn không khỏi cảm thấy may mắn là lúc trước tại lầu Thánh Phẩm, mình đã lựa chọn Ngân Bích Quyết.

- Xin hỏi sư tôn, ngài thu nạp thiên tài từ các nơi về đây, bồi dưỡng những thiếu niên thiên tài đó, vì mục đích gì?

Triệu Phong rốt cuộc cũng đưa ra nghi vấn từ tận đáy lòng mình.

Lúc vừa mới tiến vào Quảng Lăng phủ, hắn đã nghe nói Quảng Quân Hầu là người ái tài đặc biệt yêu thích những thiếu niên thiên tài, thường xuyên phái người đi khắp nơi tìm kiếm thiên tài.

Hắn và Triệu Vũ Phi chính là được Quảng Quân Hầu phát hiện ra, báo cáo cho Quảng Quân Hầu, sau đó Diệp Lăng Vân đại sư mới đích thân tới dẫn đi.

Vấn đề này của Triệu Phong khiến Quảng Quân Hầu khẽ giật mình, trong mắt thoáng hiện tinh quang.

Trong nháy mắt đó, toàn bộ đại điện dường như rơi vào trong một tầng khí tức áp bách vô hình.

Đám người Triệu Phong đều cảm nhận được uy áp không hình không chất này, tinh thần thoáng run rẩy bất an.

Rõ ràng Quảng Quân Hầu không làm gì, thậm chí ngay cả khí tức cũng không tiết ra, nhưng dưới loại áp lực tinh thần này, mọi người lại cảm thấy kinh hãi lạnh người.

Cũng may là khí tức này chỉ lóe lên rồi biến mất, thời gian rất ngắn ngủi.

Dù vậy thì mấy người Phong Ngâm Nguyệt cũng ứa ra mồ hôi lạnh đầy trán.