Trong đại điện, các thiếu niên thiên tài của Thập Thiên Vệ đều cảm thấy trong lòng khẩn trương, tâm thần bất định không thôi..
Kể cả Diệp Lăng Vân và Tam Vệ cũng lộ ra thần sắc hồi hộp.
Triệu Phong nhíu mày, hắn khó mà tin nổi với thiên phú và tư chất của Thập Thiên Vệ, từ trên xuống dưới, lại không có người nào chính thức được Quảng Quân Hầu coi trọng, ít nhất là không có tư cách trở thành đệ tử thân truyền.
- Cửu trọng võ đạo, thực chất là quá trình đúc thành căn cơ, thậm chí chỉ là một giai đoạn nhập môn ở giai đoạn này, tu vi và thực lực cũng không có nhiều ý nghĩa lắm. Cho dù thực lực có mạnh hơn đi nữa, nhưng nếu không thể nào vượt qua gông cùm xiềng xích này, thì cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến, không đáng nhắc tới.
Thanh âm hùng hồn của Quảng Quân Hầu vang vọng trong đại điện, dù không tận lực phát ra bất kỳ loại khí thế nào, nhưng vẫn có ý vị như Vương Giả đứng trên đỉnh cao sừng sững, nhìn bao quát trời xanh.
Lời này vừa nói ra, những thiếu niên ở đây nghe được, có người hiểu có người không
Chỉ có rất ít thiếu niên là trở nên đăm chiêu, suy xét hàm nghĩa trong lời nói của Quảng Quân Hầu.
- Dựa theo cách nói của ông ta, toàn bộ cửu trọng võ đạo chỉ là một giai đoạn trụ cột... Mà ở giai đoạn trụ cột này, cho dù thực lực có cao hơn, nhưng nếu không vượt qua được cấp độ này thì cũng chỉ uổng công.
Triệu Phong dường như có chút lĩnh ngộ.
Hắn nhớ một tháng trước đã cũng nói chuyện với Diệp Lăng Vân đại sư.
Lúc đó, Diệp Lăng Vân đã từng nói: Bản chất của cửu trọng võ đạo, chính là tu luyện thân thể, từ da thịt máu cho đến gân cốt tạng phủ, không kinh mạch nào là không đả thông. Bởi vậy, nếu quá mức truy cầu Võ Đạo Nội Kình cường đại thì chính là làm lẫn lộn trước sau.
Khi đó, Triệu Phong vẫn một mực ghi nhớ, ý thức được mục đích thật sự của “cửu trọng võ đạo” dường như không phải chú trọng ở võ kỹ và gϊếŧ địch.
Lần nói chuyện đó cùng với những lời mà Quảng Quân Hầu nói hôm nay, không hẹn mà hợp. Bởi dù sao thì Diệp Lăng Vân cũng là đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu.
- Vãn bổi cả gan hỏi một câu, nếu như trước cửu trọng võ đạo, tu vi, thực lực đều không quan trọng như vậy thì cái gì mới thật sự có ý nghĩa?
Phong Ngâm Nguyệt đứng lên, cung kính hành lễ.
Lúc hắn nói ra lời này, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Những thiếu niên Thập Thiên Vệ khác cũng âm thầm đổ mồ hôi thay hắn, hết sức bội phục dũng khí và đảm lượng của hắn.
Ngược lại trong mắt Diệp Lăng Vân và thanh niên chất phác lại lộ ra một tia tán thưởng.
Quảng Quân Hầu vẫn giữ thần sắc bình thản, dường như cũng có ấn tượng không tệ với Phong Ngâm Nguyệt, mỉm cười nói:
- Tại giai đoạn trụ cột, thực lực và võ lực đều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là... Tương lai, một tương lai có thể tiến xa vô hạn.
Tương lai.
Một tương lai có thể tiến xa vô hạn!
Triệu Phong bừng tỉnh đại ngộ, cấp độ cự đầu như Quảng Quân Hầu, tầm mắt của đám người mình hoàn toàn không thể so sánh với tầm mắt của ông ta.
Nói cách khác, một Võ giả ở giai đoạn trụ cột, cho dù tu vi và thực lực có cao hơn đi nữa, nhưng nếu hắn không thể đột phá cấp độ Đại Sư thất trọng bản thân không có tiềm lực, vậy thì trong mắt cường giả cực hạn cũng không có quá nhiều giá trị để bồi dưỡng.
Nói cách khác, Quảng Quân Hầu chỉ liếc mắt nhìn một cái đã nhìn tiềm lực tương lai của các thiếu niên Thập Thiên Vệ.
Cho nên, Quảng Quân Hầu cũng không quá coi trọng tu vi và thực lực ở giai đoạn này.
Đương nhiên, người có tiềm lực tương lai, thực lực và tu vi khẳng định còn mạnh hơn người cùng cấp, đây chính là nguyên nhân tại sao ông ta lại tuyển chọn đệ tử trong Thập Thiên Vệ.
- Tuy nói là như vậy, nhưng khảo thí thì vẫn cần.
Quảng Quân Hầu vừa dứt lời, liền lấy ra một viên cầu tinh thể lớn bằng nắm tay.
Viên cầu tinh thể này sáng lấp lánh như thủy tinh, chất liệu rất đặc thù.
Đệ tử thân truyền Bắc Mặc tiếp nhận lấy viên cầu tinh thể, đi tới trước mặt đám thiếu niên thiên tài của Thập Thiên Vệ.
- Chính là thứ này!
Trái tìm trong lòng Nam Cung Phàm khẽ đập mạnh một cái.
Năm đó, lúc hắn và Bắc Mặc lần đầu tiến vào Linh Vũ điện, Quảng Quân Hầu đã từng lấy ra viên cầu tinh thể kỳ quái này.
Quảng Quân Hầu nói:
- Trên thế gian này có một loại kỳ vật, có thể nghiệm chứng căn cốt tư chất của Võ giả. Tương lai của các ngươi có bao nhiêu tiềm lực và hi vọng, dựa vào nó có thể đại khái xác định được chín phần.
Nghe vậy, đám thiếu niên ở đây đều lộ vẻ ngạc nhiên, trong lòng càng cảm thấy khó hiểu.
- Thế gian này có loại kỳ vật như thế này sao? Ngay cả người có tư chất tiềm lực cũng có thể nhận ra.
Triệu Phong có chút hứng thú.
Đúng lúc này, Bắc Mặc đem viên cầu tinh thể đưa cho Phong Ngâm Nguyệt xếp hạng nhất.
- Nhắm mắt lại, đem toàn bộ tâm thần của ngươi tập trung vào viên cầu tinh thể trong tay, rót vào đó một chút Võ Đạo Nội Kình.
Quảng Quân Hầu phân phó.
- Vâng, Vương Hầu đại nhân.
Phong Ngâm Nguyệt hít sâu một hơi, tận lực khiến bản thân bình tĩnh lại, thu liễm tâm thần, toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên viên cầu tinh thể, bàn tay khẽ rót vào một tia Võ Đạo Nội Kình.
Ô... Ô... Ô... N... G...
Bên trong viên cầu tinh thể hiện lên từng vòng tròn màu trắng.
Một vòng, hai vòng, ba vòng... Năm vòng!
Vòng sáng thứ năm lại trở thành màu xanh nhạt, hoàn toàn khác bốn vòng sáng màu trắng trước.
- Vượt qua được vòng thứ tư, nói rõ tiềm lực của ngươi có thể vượt qua phạm trù “phàm thể”, xem như thông qua, nhưng muốn trở thành đệ tử thân truyền của ta thì vẫn không đủ.
Quảng Quân Hầu bình luận.
Lời này vừa nói ra, thần sắc Phong Ngâm Nguyệt lập tức trở nên ảm đạm, tư chất tu vi của hắn vượt qua tất cả thiếu niên thiên tài trong Thiên Vệ Doanh, vậy mà trong mắt Quảng Quân Hầu, hắn chỉ miễn cưỡng được thông qua.
Phong Ngâm Nguyệt xếp hạng nhất còn như vậy, các thiếu niên thiên tài xếp hạng ở đằng sau không biết sẽ như thế nào, trái tim của đám thiếu niên lập tức nhảy lên tận cổ.
Rất nhanh, đến lượt Lôi Tá xếp hạng hai.
Lôi Tá tiếp nhận lấy viên cầu tinh thể, trong lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, khẽ run rẩy, thật vất vả mới tập trung được tinh thần, rót Võ Đạo Nội Kình vào trong.
Bên trong viên cầu tinh thể sáng lên, sau đó từng vòng sáng màu trắng mới hiện lên.
Một vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng...
Tại vị trí vòng thứ tư, vòng tròn màu trắng hoàn toàn dừng lại, không có xuất hiện vòng tròn thứ năm có màu sắc khác.
- Tư chất của ngươi đã đạt tới cực hạn của người bình thường nhưng so với tiêu chuẩn của ta thì vẫn chưa đủ.
Quảng Quân Hầu lắc đầu nói.
Tại sao có thể như vậy!
Sắc mặt Lôi Tá lập tức như tro tàn, giống như thất hồn lạc phách.
Hắn thầm so sánh, cảm thấy đánh giá của mình kém hơn Phong Ngâm Nguyệt rất nhiều.
Bởi Phong Ngâm Nguyệt ít nhất ở trong miệng Quảng Quân Hầu còn được đánh giá là “được thông qua”.
Ngay sau đó là Lục Tiểu Vân
- Đến lượt ta.
Lục Tiểu Vân đã sớm không còn bình thản như ngày thường lúc này thần sắc của hắn vô cùng ngưng trọng, toàn bộ tinh thần đều tập trung lên trên viên cầu tinh thể này.
Trên viên cầu tinh thể lóe lên ba vòng tròn bạch sắc. Cuối cùng cố gắng dâng lên thêm nửa xích, đạt tới ba vòng rưỡi.
Ba vòng rưỡi, so với bốn vòng của Lôi Tá thì còn chênh lệch nửa vòng
- Thượng đẳng trong “phàm thể” trong những người bình thường cũng được xem là thiên tài. Thế nhưng trong “thế giới võ lực chân chính” thì vẫn còn kém xa.
Quảng Quân Hầu tiếp tục lắc đầu.
Sau Phong Ngâm Nguyệt, hai người tiếp theo đều bị Quảng Quân Hầu đánh giá rất thấp, không đạt chỉ tiêu.
- Thiên phú của Lục Tiểu Vân và Lôi Tá, nếu đặt tại ba đại gia tộc của thành Vũ Dương, như vậy cũng trở thành thiên tài cực hạn, thế mà ở đây lại không đáng tiền chút nào.
Triệu Phong cũng khẽ chấn động, thầm nghĩ.
Trong lòng hắn cũng đang cân nhắc, “thế giới võ lực chân chính” trong miệng Quảng Quân Hầu rốt cuộc là cái gì?
Sau khi Lục Tiểu vân kết thúc, liền đến lượt Triệu Vũ Phi xếp hạng bốn.
Hàng lông mi của Triệu Vũ Phi khẽ run rẩy, đôi mắt dễ thương nhắm lại, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng đặt lên viên cầu tinh thể, dung nhập tâm thần vào trong.
Ô... Ô... Ô... N... G
Bên trong viên cầu tinh thể hiện lên từng vòng sáng rực, thế nhưng cực kỳ không ổn định.
Một hồi chấn động xuất hiện, hai ba vòng, sau đó lên đến bốn năm vòng màu sắc có chút hỗn loạn, không phải là màu trắng bình thường hay là màu xanh như của Phong Ngâm Nguyệt.
Quảng Quân Hầu hơi lộ ra dị sắc, lâm vào trầm tư.
Loại tình huống của Triệu Vũ Phi hoàn toàn khác biệt với những thiếu niên thiên tài khác.
- Chẳng lẽ thể chất của Vũ Phi không giống người thường?
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Quảng Quân Hầu trầm tư sau nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng, nói:
- Thể chất của ngươi rất đặc thù, thế nhưng có lẽ cũng không thua gì Phong Ngâm Nguyệt xếp hạng nhất.
Đạt được đánh giá như vậy, Triệu Vũ Phi không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sau khi Triệu Vũ Phi kết thúc, lại đến lượt hạng năm, hạng sáu, hạng bảy...
Những thiếu niên thiên tài sau đó, tư chất tiềm lực còn lâu mới đạt tới tiêu chuẩn của Quảng Quân Hầu.