Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 4 - Chương 42: Tiểu hoa chiêu

Thấy Hàn Triệt cười ‘quyến rũ’ với mình, Thượng Quan Nghệ sợ tới hai chân mềm nhũn. Quát to một tiếng, lấy ‘tốc độ ánh sáng’ chạy trở về. Nếu như đổi lại trước kia, hắn còn có thể cùng Hàn Triệt đánh hòa nhau, nhưng hiện tại chỉ có chín thành công lực, vậy nếu như động thủ, mình đảm bảo thua thiệt. Hơn nữa, Hàn Triệt lại tức giận như vậy, cũng thật là lỗi của mình, chỉ dựa vào điểm này khí thế hắn đã thấp hơn một đoạn.

Kỳ thật Hàn Triệt người này rất dễ dụ, chờ hắn không có tức giận như thế, để cho hắn đấm hai quyền, đoán chừng sẽ hết chuyện. Cho nên hiện tại trọng yếu nhất chính là để cho hắn bớt giận.

“Hi Hi, ngươi nói tốt giúp ta đi!” Thượng Quan Nghệ trốn ở sau lưng Minh Hi đáng thương nói. “Ngươi xem, hắn chỉ thiếu hai mắt bốc lửa!” Ủy khuất giật nhẹ ống tay áo Minh Hi.

Minh Hi liếc xéo người dường như hèn nhát trốn ở sau lưng mình, co rút khóe miệng. “Ta đây rất hẹp hòi, ta để cho ngươi mắng suông như vậy?” Hài tử đáng thương a, Triệt mới biết ngươi dùng gương mặt của hắn ở bên ngoài giả vờ nhàn rỗi thì tức giận như thế, vậy nếu như hắn biết ngươi thật ra là chạy đến trong hoàng cung giả làm nam sủng, còn không phải đem ngươi rút gân cào xương. “Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, không được lại làm thêm cho ta những thứ có không có biết không?”

(?)

Sờ sờ đầu Thượng Quan Nghệ.

Động tác của Minh Hi khiến cho Thượng Quan Nghệ run lên, nhưng hiện tại là hắn có việc cầu người, Thượng Quan Nghệ cũng không tiện phát tác. “Ta sau này đều nghe theo ngươi, ngươi nói một cộng một là ba, ta tuyệt đối không nói ngươi ngốc!” Thượng Quan Nghệ giơ lên hai ngón tay thề.

Một người khả ái như vậy, vì sao đường tình hắn phải đi lận đận như thế chứ! “Giao cho ta đi!” Vỗ vỗ vai Thượng Quan Nghệ. Người này biết rõ mình không có khả năng tự do dùng súc cốt công

(công phu co rút xương)

giống như trước kia, nhưng vẫn là vì một câu ‘ta hận nhất là ngửa đầu nói chuyện với người ta’ của Lạc lại càng làm mình thấp hơn, hắn chừng nào mới có thể ích kỷ vì mình nghĩ một lần. Bất quá…hắn trước đây nếu không phải là lòng tham nhất thời, đem thuốc tăng chiều cao làm đường đậu ăn, cũng sẽ không biến thành như vậy, từ góc độ nào đó mà nói đây đúng là tự chuốc vạ vào mình.

“Hi Hi, ta rất yêu ngươi!” Thượng Quan Nghệ cao hứng kêu to.

Quay đầu thấy Lý Lăng Tiêu từng bước đến gần Hàn Triệt sửng sờ nhìn chằm chằm, Minh Hi bất đắc dĩ thở dài. “Lý tướng quân hà tất kinh ngạc như vậy, người của cả đại lục đều biết Hàn đế của Thiên Vũ là tóc bạc mắt đỏ, có cần thiết giật mình như thế không?”

“Không không!” Lý Lăng Tiêu vội vàng lắc đầu, giải thích: “Ta chỉ là cảm thấy Hàn đế nhìn rất quen mắt!”

Còn có Sở thân vương kia mấy ngày trước tới quân doanh.

“Phải không, người giống nhau không có gì là lạ!” Minh Hi cười nói.

“Minh đế nói không sai!” Nhưng đồng thời xuất hiện hai người, cái này quá kỳ quái. Không ai thấy qua nhị thiếu Thượng Quan gia dáng dấp thế nào, nhưng hôm nay trông thấy Hàn đế Thiên Vũ, hắn cũng không thể không hoài nghi lúc đó gương mặt ‘Nghệ Bảo Bối’ kia rốt cuộc là thật sự giống nam nhân trước mắt này, hay là…

“Là ngươi tự mình ngoan ngoãn qua đây, hay là ta đi qua!” Hàn Triệt ném thi thể trong tay.

Sao gần đây mọi người thích hỏi hắn như vậy? Thượng Quan Nghệ gục đầu suy nghĩ, len lén kéo kéo Minh Hi.

“Ha hả, Triệt, ta thấy coi như xong đi!” Minh Hi tiến lên ôm cánh tay Hàn Triệt. “Ngươi coi như hắn là tiểu hài tử không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với hắn! Tức giận sẽ có nếp nhăn!”

Hàn Triệt nghe Minh Hi nói xong, khiêu mi nói: “Hắn còn nhỏ, hắn nhỏ ở chỗ nào, người sắp hàng ‘ba’ còn nhỏ?”

“…Tâm lý nhỏ tuổi!” Thấy Thượng Quan Nghệ còn gật đầu biểu thị tán đồng, Minh Hi bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Tâm lý nhỏ tuổi? Hàn Triệt thiếu chút nữa một hơi thở không có đi lên. “Hi, hắn mới sẽ biến thành thế này đều là ngươi nuông chiều mà ra!” Khinh bỉ trừng mắt Minh Hi.

Minh Hi dẹt miệng lắc đầu, “Cũng không biết hắn làm những chuyện thiếu tâm nhãn đó, là ai ở một bên phất cờ hò reo, còn chạy tới chen vào một cước, ân thú vị?” Thấy Hàn Triệt chột dạ ánh mắt loạn phiêu, Minh Hi nói tiếp: “Được rồi, dù sao hắn lần này cũng không có làm cái gì, liền quên đi, ngươi xem bộ dáng đáng thương kia của hắn!”

(thiếu tâm nhãn: không có đầu óc, thiếu suy nghĩ)

“Thật là không nhìn ra!” Hàn Triệt nghiêng đầu qua chỗ khác hừ lạnh. Hắn đeo mặt nạ, cho dù có vẻ đáng thương cũng nhìn không ra. “Lần này coi như xong, hoàn toàn là cho ngươi mặt mũi!” Hướng Thượng Quan Nghệ đi tới.

Thấy Hàn Triệt hướng mình đi tới, Thượng Quan Nghệ khẩn trương nuốt một ngụm mước bọt. “Ngươi…ngươi… không phải là tha cho ta sao?” Người này không phải là cũng muốn ‘tàn hại’ cái mông của hắn chứ! Không nên đi, vì sao bọn họ đối với cái mông của mình tình hữu độc chung như thế.

“Tiểu tử!” Hàn Triệt kéo lên cổ áo Thượng Quan Nghệ, kề sát bên tai, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe nói: “Hôm nay coi như xong, đừng để cho ta biết ngươi rốt cuộc dùng khuôn mặt của ta đã làm chuyện ngu xuẩn gì, đến lúc đó ta tuyệt không để ý lúc ngươi là đệ nhất nam…” Hàn Triệt lời còn chưa nói hết, lại đột nhiên cảm thấy trời đất vừa chuyển, hông của mình bị thật chặt khấu trụ.

Tay phải ôm thắt lưng, tay trái nâng đầu, Thượng Quan Nghệ nói: “Triệt Triệt, nhân gia vốn là rất sợ, ngươi còn nói ra đe dọa ta, trái tim của ta đều muốn ngưng đập rồi. Cho dù ngươi cũng rộng lượng như vậy tha thứ cho ta, ta cũng sẽ không có sau thu này tính sổ, có được hay không? Tới, chúng ta hôn nhẹ!” Tất cả mọi người ở xung quanh hút không khí trong tiếng hung hăng hôn môi Hàn Triệt định mở miệng mắng chửi.

Quan viên Khánh Nguyên choáng váng rồi. Ở ban ngày ban mặt, nơi đông người, trước mắt mọi người, Nghệ thân vương này cùng với Hàn đế Thiên Vũ cứ như vậy…cứ như vậy…thật sự là làm tổn hại phong hóa!

Quan viên Minh Hạo choáng váng rồi. Ở ban ngày ban mặt, nơi đông người, trước mắt mọi người, vương gia bọn họ cứ như vậy cường hôn Hàn đế, lá gan cũng quá lớn đi. Còn có vẻ mặt hứng thú kia của bệ hạ, biểu tình nóng lòng muốn thử xem là cái gì a!

Quan viên Thiên Vũ cũng choáng váng rồi. Ở ban ngày ban mặt, nơi đông người, trước mắt mọi người, bọn họ…bọn họ…bệ hạ cứ như vậy bị người…, xong rồi, xong rồi, lần này phải đại loạn rồi!

“Bệ hạ, ngươi lại đang nhìn cái gì, còn không đi ngăn cản bọn họ!” Quan viên Minh Hạo hét lớn.

“Biết rồi!” Minh Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, đi lên trước, đẩy đẩy ‘người nào đó’ ‘hôn’ xuất thần, hỏi: “Nghệ, đầu lưỡi đưa vào không?”

“Bệ hạ!” Hắn rốt cuộc đã làm cái gì! Thật là mất mặt!

“Xuyên vào rồi!” Thượng Quan Nghệ buông ra Hàn Triệt vẫn ở trạng thái kinh ngạc đến ngây người, lè lưỡi liếʍ liếʍ môi mình vẻ mặt xấu xa cười nói: “Cái gì là hôn môi? Hôn môi là thiên nhiên tạo ra một cái tiểu hoa chiêu đáng yêu, nó ngăn chặn rất nhiều lời thừa thải, ha ha ha ~~~~” Chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, dáng vẻ thập phần khiếm biển.

(đáng khinh?)

Ta biết ngay mà! Minh Hi che mắt, Lạc nói không sai, người này căn bản cũng không đáng đồng tình.

Ngay lúc Thượng Quan Nghệ nổi bật như khổng tước kiêu ngạo, nơi nơi đắc ý, hoàn toàn không có phát hiện tất cả mọi người nín thở, lùi từng bước. “Minh Hi, ta cho ngươi biết…ngươi…” Trợn to hai mắt.

Một tay khóa thật chặt ở thắt lưng, một tay ấn đầu, khom lưng chống đỡ người trong lòng ngực, Hàn Triệt cười lạnh hôn lên môi Thượng Quan Nghệ, tiểu tử này cứ như vậy dám cường hôn hắn, thật sự là động thổ trên đầu thái tuế.

(xúc phạm người có quyền thế lớn)

“Tê!” Mọi người lại hít một hơi khí lạnh.

“Bọn họ đang làm gì thế?” Sở Lạc Phong chẳng biết đi tới bên cạnh Minh Hi lúc nào, nhìn tiêu điểm trong sân – hai người tận tình hôn nhau, hỏi.

“Đang luyện tập sức thở!” Minh Hi cười nói. Bọn họ đã hôn gần mười phút, thật là lợi hại, thật không hổ là người từng trải ‘tình trường’.

“Phải đưa đầu lưỡi luồng vào trong?” Sở Lạc Phong cười nói.

“Tăng thêm chút tình thú mà thôi!”

“Thì ra là như vậy!”

Hàn Triệt cười lạnh liếʍ liếʍ môi mình, nhìn Thượng Quan Nghệ khom người không ngừng ho khan, nói: “Tiểu tử, nhớ kỹ cho ta!” Kéo dậy người sắp tắt thở, chọc chọc mặt Thượng Quan Nghệ. “Tiểu tử, thời điểm lão tử trải qua cuộc sống thối nát, ngươi vẫn còn là một tiểu đồng nam, cùng ta ngoạn trò này, lần sau có phải là nhìn xem công phu ở trên giường của ai lợi hại hơn hay không?”

“Ngươi…ngươi…” Thượng Quan Nghệ ói gần chết.

“Ngươi tới khi nào?” Sở Lạc Phong hỏi Hàn Triệt đi qua bên cạnh mình.

“Vừa mới!” Hàn Triệt cười với Sở Lạc Phong, hướng doanh trướng đi tới.

Nhìn tên kia không đứng dậy nổi, Sở Lạc Phong đành phải tiến lên giúp đỡ. “Đáng đời, thật là không nhớ kỹ!”

Ô ô ô ~~~, một người nếu như vận xui đến rồi, uống miếng nước lã cũng bị mắc răng! Bão tố a, bão tố a, muốn tới ngươi liền nhanh tới đi! Sau này để cho ta trải qua cuộc sống thoải mái chứ!

Thượng Quan Nghệ cầu khấn trong lòng.

***

“Triệt vẫn chưa biết tên kia xảy ra chuyện gì?” Sở Lạc Phong nhìn hai người nằm lỳ ở trên giường cùng với Thượng Quan Nghệ giống như một người tốt, đang chơi cờ năm quân, hỏi Minh Hi bên cạnh.

“Nếu như hắn biết, vậy Nghệ hiện tại dám chắc đã bị đánh gần chết!” Minh Hi quay đầu, “Sau đó trực tiếp huy binh tiến đánh Khánh Nguyên!”

Đúng vậy, Sở Lạc Phong cười với Hàn Triệt hướng mình vẫy tay, thu hồi tầm mắt. “Ngươi thật sự cho rằng Triển Đình Hiển kia có thể chiếu cố Nghệ cả đời? Sẽ không còn nữa chuyện giống như vậy phát sinh?”

Minh Hi tìm một tảng đá, vén vạt áo ngồi xuống, nói với Sở Lạc Phong: “Người ta chỉ có mất đi mới biết quý trọng, tin tưởng người nọ tuyệt không sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này nữa. Bình tâm mà nói, ngươi không cho là kỳ thực người nọ cũng không sai sao?”

“Không nhìn ra!” Sở Lạc Phong nhìn Minh Hi ngồi dưới đất, có chút bội phục người này tùy tính.

“Hắn có thể dụ dỗ, cưng chiều, chiều theo Nghệ thiếu của chúng ta, đây là chúng ta vô luận thế nào cũng không cho được! Cảm tình này hoàn toàn khác với sự việc, chúng ta là huynh đệ không có quyền nói cái gì, chỉ cần đứng một bên nhìn là tốt rồi!”

Hy vọng là như vậy đi! “Triển Đình Hiển kia biết thân phận của Nghệ thiếu?”

“Chỉ biết hắn là Thượng Quan gia nhị thiếu gia. Phải biết rằng trên đại lục này biết tướng mạo của ‘Thượng Quan nhị thiếu’ không có mấy người, lại không biết hắn chính là Minh Hạo Nghệ thân vương. Coi như là bắt đầu lần nữa tốt lắm, lúc nên biết tất cả hắn tự nhiên sẽ biết.”

“Tốt nhất tốt đẹp giống như chúng ta nghĩ, đừng gặp rắc rối!” Thượng Quan Nghệ tên kia cũng không phải là dùng lẽ thường là có thể phán đoán. “Ngươi nghĩ ra phương pháp để cho hắn danh chính ngôn thuận đi Khánh Nguyên sao?”

“Đương nhiên, nếu không ta làm gì liên tục dụ dỗ kèm theo đe dọa để cho hắn đi đánh trận này.”

“Ta mỏi mắt mong chờ!” Minh Hi người này tuyệt đối không có ngoài miệng nói dễ nghe như vậy, nhất định có âm mưu! Sở Lạc Phong thầm nghĩ.

“Ngươi liền thấy được thôi!” Thượng Quan Nghệ xem ngươi lần này còn không trắc trở, ta cần phải tìm một người quản ngươi cả đời, muốn làm tiểu điểu tự do, nằm mơ đi thôi!

“Ngươi lúc trước làm gì quấy nhiễu hoàng đế của bọn họ!”

“Ta van ngươi, không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng! Ta đây là muốn tình cảm của bọn họ thăng hoa, như thế mới có thể quý trọng!” Tuy rằng cuối cùng có chút chệch đường ray.

Thượng Quan Nghệ đáng thương! Sở Lạc Phong từ trước tới nay lần đầu tiên vì Thượng Quan Nghệ cảm thấy bi ai. “Lý gia kia ngươi định làm thế nào?”

Minh Hi hừ lạnh một tiếng, đứng lên, nói: “Lần trước là Nghệ thiếu không muốn người nọ khó xử, mới để cho bọn họ khắp nơi. Nhưng lần này không phải như vậy, ngươi cảm thấy hắn còn có cố kỵ sao?” Hướng về Sở Lạc Phong khiêu khiêu mi.

Không sai, lần này nếu như bọn họ lại chọc giận người này, thật sự là một chút kết cuộc tốt cũng không có. Sở Lạc Phong nở nụ cười, “Ta cũng muốn cùng trở về với bọn họ, hảo hảo xem màn kịch này!”



Minh Hi bưng trà lên ngửi ngửi, uống một ngụm, nói: “Lý tướng quân, lúc đầu khi nước ta xuất binh từng chấp thuận phải giúp các ngươi đánh đuổi bộ phận quân địch vây công Khánh Nguyên từ tây đến nam, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, trẫm cũng phải hạ lệnh thu binh rồi.”

“Đa tạ bệ hạ!” Lý Lăng Tiêu vội vàng tiến lên. “Nếu như không có Minh Hạo bệ hạ hỗ trợ, trận chiến này cũng sẽ không kết thúc sớm như vậy. Lý Lăng Tiêu trước tiên thay hoàng đế nước ta tại đây cảm tạ bệ hạ, cảm tạ Nghệ thân vương!” Những quan viên khác của Khánh Nguyên cũng đều đứng ở phía sau Lý Lăng Tiêu cúi chào Minh Hi.

“Lý tướng quân khách khí!” Minh Hi cười nói: “Lý tướng quân lúc trước không phải cũng nói hai nước chúng ta là quan hệ môi răng sao, giúp các ngươi chính là giúp mình, không cần nói cám ơn!”

Dối trá! Thượng Quan Nghệ và Hàn Triệt ở trong lòng phỉ nhổ.

“Để ăn mừng hai quân lần này giành được thắng lợi lớn, hoàng đế ta ở hoàng cung chuẩn bị yến hội long trọng, bảo là muốn đáp tạ xứng đáng Minh Hạo đã bang trợ Khánh Nguyên. Đúng lúc Hàn đế và Sở thân vương cũng ở đây, không bằng hai vị liền cùng nhau đến Khánh Nguyên làm khách chứ!”

“Không cần!”

“Được a!”

Sở Lạc Phong và Hàn Triệt đồng thời mở miệng đối mặt nhìn nhau. “Bổn vương nhớ là Hàn đế rất bận, không có thời gian!” Người này đi không phải là lộ tẩy rồi sao! Giả dối cười cười!

“Sở thân vương nhớ lầm rồi, bổn quân gần đây rất rãnh rỗi!” Được a, có âm mưu, cũng không cho hắn đi, nhất định có vấn đề!

“Phải không?”

“Không sai!”

Lúc này Thượng Quan Nghệ thở ra một cái, đứng dậy, nói: “Các ngươi tiếp tục thảo luận, ta muốn đi ngủ trưa!” Buồn ngủ quá a!

“Ngươi ngồi xuống cho ta!” Ba người cùng lúc quát.

“Trời ạ! Các ngươi muốn hù chết ta a! Ta không đi ngủ còn không được sao! Đến nỗi nào!” Vỗ ngực một cái, ngồi trở lại trên ghế. Đám người kia làm gì a, không phải đi Khánh Nguyên sao, Hàn Triệt muốn đi để cho hắn đi đi!

“Hàn Triệt a, ngươi nói ngươi vừa không ra người, lại không ra sức, ngươi đi theo làm cái gì!” Minh Hi khuyên nhủ. Người này vừa đến Khánh Nguyên còn không phải biết hết rồi, vậy coi như thật đại loạn!

Lẽ ra mình thật đúng là không phải không đi không được, bất quá… “Ta chưa từng đi Khánh Nguyên, nhìn xem đại quốc lâu đời nhất trong lịch sử không được sao!”

Ba người bỏ rơi Lý Lăng Tiêu ở một bên, cải vã kịch liệt. Đánh thức Thượng Quan Nghệ mấy lần muốn đi vào giấc mộng!

“Được rồi!” Thượng Quan Nghệ không thể nhịn được nữa vỗ lên bàn. “Ngươi trở về Long Vũ cho ta, ngươi trở về Minh Hạo cho ta!” Chỉ vào Sở Lạc Phong và Minh Hi quát. “Ta đi Khánh Nguyên được chưa! Đều ồn ào gì thế, tất cả câm miệng cho ta!” Nhìn về phía Hàn Triệt nói: “Ngươi muốn đi thì cùng đi, trên đường ngoan ngoãn cho ta, nếu không ta một cước đá ngươi trở về Thiên Vũ!”

Nhìn cái bàn bị mình một chưởng vỗ sập, Thượng Quan Nghệ lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người ở đây. “Cái đề tài này đến đây kết thúc, cứ quyết định như vậy! Nên làm gì thì đi làm đi! Lý tướng quân đến lúc đó báo cho ta biết ngày khởi hành!” Tiêu sái đi ra doanh trướng, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Làm tốt lắm Thượng Quan Nghệ, nên như thế! Con cọp không phát uy khi ta là mèo bệnh, lần này cho các ngươi biết lợi hại của ta! Hừ, Thượng Quan Nghệ hắn cũng không phải dễ trêu chọc! Thượng Quan Nghệ tuy là trong lòng cổ vũ mình như thế, nhưng nhịp chân bước đi lại càng lúc càng nhanh!

“Người này cũng dám phát cáu!” Sở Lạc Phong đen mặt lại đứng lên.

“Càng ngày càng không biết lớn nhỏ!” Hàn Triệt mắt lộ hung quang.

“Hán lại dám giáo huấn ta!” Minh Hi nắm tay thật chặt.

“Nuông chiều hắn!” Ba người hét lớn một tiếng, đồng thời xông ra ngoài trướng. Hướng về phía bóng lưng Thượng Quan Nghệ quát: “Tiểu tử, có gan ngươi đứng lại đó cho ta!”

Đứng lại! Đắc ý các ngươi! Thượng Quan Nghệ quay đầu lại lè lưỡi, sau đó co cẳng bỏ chạy.