Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 4 - Chương 41: Lão bà, ta sai rồi!

“Ngươi…ngươi sao…tới nơi này!” Người nào đó run rẩy nói. “Ngươi…ngươi không nên tới, ngươi muốn làm gì!”

“Ta thế nào không thể tới!” Người nào đó lạnh lùng nói.

“Đừng…đừng cởϊ qυầи áo a, ngươi không phải là muốn…” Người nào đó thét chói tai. “Không muốn…không muốn a…người ta vẫn còn là tiểu hài tử, ngươi không thể như thế!” Lui đến trong góc tường, liều mạng kéo chặt y phục của mình. “Đừng đoạt đi trinh tiết của ta!”

“Ngươi có cái rắm trinh tiết!” Khom lưng nhặt lên sợi dây thừng dưới đất, đi tới trước giường. “Là ngươi tự mình tới, hay là để ta mạnh bạo tới! Nhanh cởi y phục ra cho ta!”

“Không muốn!” Người rút lại ở góc giường, vói đầu qua cự tuyệt nói. Kẻ ngốc mới sẽ tự mình tới, thế nào mình cũng tuyệt đối không phải kẻ ngốc, cũng sẽ không làm kẻ ngốc! Đi qua, đó không phải là muốn chết sao!

“Tốt lắm, ngươi đừng hối hận!” Sở Lạc Phong nhanh chóng tiến lên, ấn Thượng Quan Nghệ vung vẫy tay chân xuống, dùng phương pháp ngưu tử trói tiểu ngưu, thật sự đem tay chân Thượng Quan Nghệ trói thật chặt. “Đấu với ta, ta xem ngươi là muốn chết!” Điểm huyệt Thượng Quan Nghệ, để cho người này vô pháp động đậy.

“Ngươi…ngươi muốn…làm gì!” Bị kẹp ở trong lòng ngực Sở Lạc Phong không thể động đậy Thượng Quan Nghệ kêu sợ hãi. Người này…người này lại đang tuột quần mình. “Ngươi sẽ không phải là bởi vì chuyện biếи ŧɦái lần trước chứ? Ngươi không phải là thật sự muốn ‘cái kia’ ta chứ, ta cảnh cáo ngươi, ta sẽ trở mặt, huynh đệ cũng không làm được!” Xong rồi, người này điên rồi.

“Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng ngươi bây giờ không sợ chó nữa, ta sẽ không trị được ngươi!” Cười nhạt, một bạt tay nặng nề đánh lên cái mông nộn nộn của Thương Quan Nghệ, tức khắc một dấu bàn tay hồng hồng in ở trên cái mông trắng nõn. “Còn muốn nếm thử nữa không?” Không nghĩ tới ‘nhược điểm’ của người này là ở trên cái mông.

“A!” Thượng Quan Nghệ hét thảm một tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại, hai mắt lưng tròng mạnh mẽ trừng Sở Lạc Phong. “ngươi đây…ô ô ~~ ngươi tên hỗn đản này lại dám đánh ta! Ô ô ~~ đau quá a ~~”

“Đây là kết quả ngươi trêu trọc ta! Có nhận lỗi hay không!” Sở Lạc Phong lại là liên tiếp mấy cái bạt tay đánh xuống. “Ban đầu lúc ngươi bỏ thuốc có nghĩ đến ngày hôm nay không!”

“Không có, ô ô ~~~” Thượng Quan Nghệ nghiêng đầu qua chỗ khác, mạnh miệng nói. Người này cũng thật là, toàn thân ở đâu không đánh, làm gì phải đánh cái mông thịt mềm nhất của hắn,

hiện tại nóng rát hừng hực, một hồi nhất định sẽ sưng như bột lên men bánh bao. “Sở Lạc Phong, ngươi là một kẻ tiểu nhân!”

Sở Lạc Phong không lên tiếng, chỉ có giơ tay lên thật cao, lại là hạ xuống mấy cái bạt tay. “Được, ta để cho ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có bao nhiêu tiểu nhân!” Người này lại hạ xuân dược cho hắn, còn là cái loại trúng phải liền vô lực.

“Ô ô ~~~” Thượng Quan Nghệ ủy khuất khóc khẽ. “Rõ ràng…rõ ràng là ngươi hạ dược cho ta trước, hại ta bị hủy một đời anh danh! Nếu không ta sẽ chỉnh ngươi sao! Ngươi là một người không nói lý lẽ!”

Ngươi còn không biết xấu hổ nói! Liếc mắt nhìn cái mông bị mình đánh thâm tím đầy tơ máu, sưng lên thật cao, Sở Lạc Phong phát hiện mình thật đúng là không thể hạ thủ. Bất quá cũng không thể bỏ qua cho hắn như thế, Sở Lạc Phong ý xấu dùng sức đem người ném lên giường, còn là cái mông chạm vào giường trước, sau đó cười gian nhìn Thượng Quan Nghệ đau đến thẳng nhảy lên. “Ta cũng không có hạ loại dược toàn thân vô lực, chờ người tới thượng cho ngươi!” Bĩu môi, Sở Lạc Phong tháo sợi dây trói tay chân Thượng Quan Nghệ.

“Hừ!” Thượng Quan Nghệ vểnh mông, xoay đầu qua một bên. “Ta mặc dù không phải là người tốt lành gì, nhưng ta cũng không ngoạn ‘cường’, ngươi khen ngược, rãnh rỗi không có gì làm mà nghiên cứu xuân dược hữu hiệu với ta.”

Ngươi cũng không làm xuân dược hữu hiệu với ta! Sở Lạc Phong không để ý đến Thượng Quan Nghệ, lấy thuốc mở trong ngực ra.

“Rõ ràng là ngươi đối với nam nhân sinh hài tử có hứng thú, ta tặng ngươi một ‘song tính nhân’ có cái gì không tốt. Ngươi làm gì tức giận như thế, không thích ngươi cứ thưởng cho thuộc hạ của ngươi a!” Về chuyện rốt cuộc hắn vì sao muốn tặng một người như thế cho Lạc Lạc sao? “Hơn nữa, ta cũng là hảo tâm, cha nói chưa chữa hết cho ngươi, cho nên ta cũng nhìn xem ngươi ở chỗ đó có phải hay không cũng…A! Sở Lạc Phong ngươi làm gì thế! Bôi thuốc, ngươi muốn đau chết ta a!” Thượng Quan Nghệ che mông mình lại.

Sở Lạc Phong vốn là đã nguôi giận, vừa nghe Thượng Quan Nghệ nói, lại giận lên, đem thuốc bôi lên tay hung hăng ấn xuống. “Thượng Quan Nghệ có phải ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị ‘bị thượng’ hay không, ta rất vui lòng cống hiến!”

“Không cần!” Thượng Quan Nghệ che chặt miệng của mình. Lạc Lạc người này bị bức nóng nảy rồi, thật là sẽ làm được. Kéo chăn bên cạnh qua, nằm lỳ ở trên giường nhìn Sở Lạc Phong rửa tay sạch sẽ, nằm xuống bên cạnh mình. “Lạc Lạc!” Thượng Quan Nghệ cẩn thận gọi.

“Ân?”

“Lúc ngươi cùng Phụng Võng kia ở cùng một chỗ là cảm giác gì?”

Sở Lạc Phong nghi ngờ nhìn người nằm bên cạnh mình, nhìn chằm chằm ánh mắt sưng đỏ của Thượng Quan Nghệ. “Vì sao hỏi như vậy?”

“Hiếu kỳ mà thôi!”

Sở Lạc Phong nhớ lại một chút dáng vẻ Phụng Võng vây trước chạy sau, không tự chủ bật cười. “Có lẽ chính là mùa hè có người quạt gió, mùa đông ban đêm có một lò sưởi ấm áp.”

“Lạc!” Thượng Quan Nghệ xoay đầu qua một bên, không muốn để cho người bên cạnh thấy hâm mộ trong mắt mình. “Ta luôn cảm giác mình hình như đã quên chuyện quan trọng gì! Ngươi nói ta có phải là nên đi hỏi Minh Hi một chút một năm kia ta rốt cuộc đã làm cái gì hay không?” Hình như có chuyện gì muốn hỏi rõ ràng.

Sở Lạc Phong đưa tay sờ đầu Thượng Quan Nghệ, hỏi: “Ngươi rất muốn biết sao?”

“Kỳ thực ta lại càng muốn tự mình nhớ ra!”

“Nghệ!”

“Nói!” Nằm ở trong lòng ngực Sở Lạc Phong co lại.

“Nếu như ngày nào đó ngươi muốn khóc, ta sẽ cho ngươi mượn bờ vai, lần này không thu lệ phí.”

“…Thí! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!” Thấy Sở Lạc Phong nhắm mắt lại nằm ở đó, tâm tình tựa hồ không tệ. “Cái kia…kỹ thuật của Phụng Võng kia thế nào?”

Sở Lạc Phong bình tĩnh mở mắt. “Thượng Quan Nghệ! Ngươi gia hỏa này tuyệt không đáng đồng tình!” Hung hăng nhéo một cái lên cái mông sưng tấy.

“A!” Thượng Quan Nghệ thét lên một tiếng, sau đó người phịch xuống không nhúc nhích. “Ô ô ~~” Thê lương khóc.

“Câm miệng!” Sở Lạc Phong hung dữ nói.

“Ô ô ô ~~, lão bà, ta sai rồi!”

“Biết là tốt!”

Ta phải ly hôn, ta nhất định phải ly hôn! Thượng Quan Nghệ nhu thuận ghé vào trong lòng ngực Sở Lạc Phong, nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Nhân sinh cũng không bao giờ có thể sống như thế nữa, cuộc sống cũng không bao giờ có thể trôi qua như thế nữa! Vô luận trả bao nhiêu đại giới, ta cũng phải ly hôn với tên có khuynh hướng bạo lực này! Thượng Quan nghệ ở trong lòng phát thệ!

“Lão bà, cho ta mượn bờ vai một chút!” Thật con mẹ nó đau quá a! Ô ô ~~

***

Tiếng hô luyện tập buổi sáng ngoài trướng đánh thức Thượng Quan Nghệ đang mộng đẹp. Nằm lỳ ở trên giường củng a củng, ngọa nguậy mấy cái, thử mở cặp mắt ‘mông lung’. Mơ hồ sờ soạng khắp nơi, sau đó nhắm mắt lại, định ngủ tiếp. “Tối hôm qua nhất định là gặp ác mộng,

cho nên mới có thể thấy Lạc Lạc lộ ra vẻ mặt ma quỷ kia.” Kéo kéo chăn.

“Nguyên lai ta đối với ngươi mà nói là ác mộng a! Thật là ngại quá, dọa đến vương gia ngươi!” Sở Lạc Phong cười lạnh đứng ở bên giường, trong tay cầm kiếm.

Thượng Quan Nghệ nghe tiếng, lập tức mở mắt, hướng về phía người đứng ở bên giường chớp chớp mắt, lại phát hiện cái mông ở dưới chăn có chút phát lạnh. “Nga, ta chết rồi!” Ngẹo đầu, giả chết.

Sở Lạc Phong tung chăn lên, nhìn thoáng qua cái mông đã hết sưng của Thượng Quan Nghệ, đem y phục ném cho người toàn thân trần trụi. Người này cũng không biết tật xấu gì, buổi tối ngủ thật tốt, bỗng nhiên bò dậy cởi y phục, cho đến mình cởi trần như nhộng, mới bắt đầu lột y phục của hắn. Mình không thể chịu nổi, đành phải điểm huyệt ngủ của người này.

“Đứng dậy mặc y phục vào, bồi ta luyện kiếm!”

‘Tử thi’ ở trên giường vẫn không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng không có.

Sở Lạc Phong đi tới ngồi bên giường, đem tay lạnh như băng đặt ở trên lưng trơn bóng đàn hồi của Thượng Quan Nghệ vuốt ve tới lui. Thấy ‘tử thi’ dưới tay run lên, Sở Lạc Phong cười nói: “Nghệ, không nghĩ tới ngươi có xúc cảm tốt a, thật là làm cho ta yêu thích không buông tay!” Một tay vẽ vòng vòng ở đoạn cuối xương sống, một tay hướng về tiểu phúc dò xét, dời xuống một chút. Sở Lạc Phong cúi người xuống ngậm vành tai Thượng Quan Nghệ, “Mùi vị của thân thể này nhất định là rất ngon, ta hận không thể lập tức liền ‘tiến nhập’ nó! Ân, Bảo Bối?”

“Ngủ, sớm, dậy, sớm, thân, thể, khỏe, mạnh! Một hai ba bốn, hai hai ba bốn…” Thượng Quan Nghệ cầm y phục từ trên giường trở mình dậy, vội vàng mặc vào, dáng vẻ tựa như chậm một bước sẽ khó giữ được tính mạng! “Lạc Lạc không phải là luyện kiếm sao, nhanh đi thôi! Không phải là ta muốn lải nhải, ngươi thật là quá lười, lại còn dựa ở trên giường, ta ra ngoài đợi ngươi, ngươi phải nhanh nhanh lên nha ~~” Thuận tay cầm lấy mặt nạ đeo lên trên mặt, chạy ra đại trướng.

Một cái Khánh Nguyên tính là cái gì, lúc trước nếu không phải là tử Minh Hi lôi kéo mình, tận tình khuyên bảo để cho mình đừng nhúng tay vào, hắn sớm đã đi làm thịt hoàng đế Khánh Nguyên vô dụng kia rồi! Ngay cả người yêu cũng không bảo vệ được, còn làm hoàng đế cái gì. Còn có đám người Lý gia kia, bọn họ tốt nhất cầu khấn đừng thua ở trong tay hắn.

Kỳ thực ngày hôm qua hắn sẽ không hạ thủ nặng như vậy, chỉ là bực bội bổn đản này thường ngày giảo hoạt muốn chết, nhưng vừa đυ.ng đến chuyện tình cảm liền ngốc đến bốc khói. Vì một người không liên hệ, biến mình thành như vậy, xem ra hắn chính là chỉnh chưa đủ.

“Lạc, ngươi đang làm gì thế, còn muốn luyện kiếm hay không!” Thượng Quan Nghệ đứng ở trong sân la lên.

“Tới ngay!” Sở Lạc Phong cầm kiếm trong tay. Triển Đình Hiển ta quản ngươi là đệ đệ của ai, ngươi nếu như tổn thương đến tiểu hổn đản, ta sẽ khiến cho toàn bộ Khánh Nguyên của ngươi vì thế trả giá đại giới.



Thượng Quan Nghệ chân trái để thăng bằng, chân phải chống lên, thân thể nghiêng dựa vào lưng ghế, nhàm chán thở ra một cái, đưa tay xoa xoa đầu có chút choáng. “Quạt mạnh một chút, chưa ăn cơm sao!” Liếc nhìn thị nữ bên cạnh. Ta nói Lạc Lạc sao không tới, thật sự muốn ngủ trong doanh trướng. Nếu như sớm biết buồn chán như thế, hắn khẳng định cũng sẽ không tới! Nhìn người đánh trận có gì thú vị, chuyện này phải đích thân tham dự mới có lạc thú!

Lại thở ra một cái, Thượng Quan Nghệ vẫy tay với Lý Lăng Tiêu đứng ở một bên đốc chiến, nói: “Lý tướng quân, chúng ta vẫn đứng ở chỗ này xem sao? Rất nhàm chán!”

Lý Lăng Tiêu đi tới bên cạnh Thượng Quan Nghệ, “Vương gia, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, vẫn là an toàn trên hết. Ngài thân là thống soái một quân đội, sao có thể xung phong phía trước gặp nguy hiểm, nếu như bị thương, quân doanh chẳng phải đại loạn.”

Nhưng như vậy quá nhàm chán, hơn nữa, đánh trận thông thường đều là hắn xông lên trước nhất, không có gì là không hợp a! “Lý tướng quân, không phải là bổn vương lắm miệng, hiện tại hoàng đế người ta thống soái thân chinh, còn sáng chói ngay trước mắt chúng ta. Bắt lấy hắn, trận chiến này cũng có thể nhanh đánh xong, đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước không cần bổn vương dạy ngươi chứ!

“Nhưng mà…” Đạo lý hắn biết, nhưng nếu như vương gia này thật sự ở trên chiến trường xảy ra chuyện gì, hắn không có cách nào giao phó, không có cách nào giao phó với Minh Hạo. “Xin vương gia đừng làm khó hạ quan!”

Thượng Quan Nghệ hắn đời này làm việc còn chưa từng

phải được phê chuẩn của ai đâu! “Quy củ cũ, không đặt tiền cược! Xem ai lấy được đầu thống soái của quân địch trước.” Thượng Quan Nghệ hướng tướng lĩnh Minh Hạo la lên.

“Vương gia! Chúng ta chờ lời này của ngươi đấy! Sốt ruột chết chúng ta rồi! Vương gia ngươi cũng không được tham gia!”

Thượng Quan Nghệ lập tức lắc đầu như trống bói, “Không tham gia, không tham gia!” Không tham gia mới là lạ! “Ta nhìn, cho các ngươi cố gắng!”

Nhìn phía dưới bởi vì quân đội Minh Hạo tiến nhập, mà chiến trường một mảnh hỗn loạn, Thượng Quan Nghệ đang chờ đợi một thời cơ tuyệt hảo xông vào để hắn nhất cử bắt lấy hoàng đế của đối phương. Đợi mãi đến hơn nữa canh giờ, một nhánh đường thông hướng quân địch mới mơ hồ được mở ra. “Chính là cái này!” Thượng Quan Nghệ rút ra chiến đao dài mảnh trong người, hai chân chạm đất, một cái cúi người liền xông ra ngoài, động tác cực nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

“Vương gia, ngươi lại không thủ tín!” Vương gia xuất mã đâu còn cần bọn họ! Mấy tướng lĩnh không cam lòng giậm chân.

Đi tới chiến trường Thượng Quan Nghệ cười lạnh lớn tiếng la lên: “Không muốn chết đều tránh ra cho ta!” Miệng cười khát máu cùng với nửa bên mặt nạ quỷ dị khiến cho người ta không tự chủ được lùi về sau! “Đều cút xa một chút cho ta!” Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, xông vào trong đám người, thấy quân địch thì chém, trực tiếp mở ra một đường máu, chạy thẳng tới chỗ thống soái của đối phương.

Ngay lúc Thượng Quan Nghệ lập tức muốn xông tới đại doanh của quân địch chém đầu hoàng đế của đối phương, phía sau truyền tới một hồi chuông dồn dập. Đề khí ngửa ra sau nhảy lên, Thượng Quan Nghệ thấy một mũi tên kim loại từ dưới chân hắn bay qua, trực tiếp bắn trúng hoàng đế địch quốc cách hắn hai trăm thước.

Thượng Quan Nghệ sau khi hạ xuống nhìn chằm chằm thi thể kia bởi vì xung lực quá mạnh, mà bị mũi tên mang theo đóng ở trên cột cờ, xiết chặt nắm tay, ở đuôi tên buộc lục lạc, người này không phải là bổn đản, hay là quá tự tin. Mà ở trên đại lục này chỉ có một người sẽ kiêu ngạo ở đuôi mỗi một mũi tên đều buộc lục lạc.

“Minh Hi có phải ngươi muốn chết hay không! Lại thay đổi đoạt con mồi của ta!” Thượng Quan Nghệ quay đầu lại hướng Minh Hi đứng ở trên sườn núi la lên.

Minh Hi cười cười, giơ lên cung trong tay lay lay, “Trang, thông sát!” Giơ ngón tay giữa lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Thí! Thượng Quan Nghệ chửi rủa ở trong lòng, đợi đã, bọn họ đánh cuộc là ‘lấy đầu người’, không phải là lấy mạng người! “Cảm tạ!” Tung người hướng cột cờ phóng đi. “Đến cuối cùng vẫn là ta thắng! Ha ha ha ~~” Thượng Quan Nghệ cười to.

“Ha hả, cái này cũng chưa chắc chắn a, Bảo Bối!” Một thân ảnh màu bạc so với Thượng Quan Nghệ còn nhanh hơn, chạy lên phía trước Thượng Quan Nghệ, quay đầu lại cười, sau đó liền đứng ở cột cờ.

Không phải đâu! Hắn gần đây sao xui xẻo như thế! Sợ điều gì sẽ gặp điều đó!

Người toàn thân phục sức màu bạc đứng ở trên cột cờ, vạt áo theo gió phiêu lãng. Nhưng càng dụ ánh mắt người là đôi mắt màu đỏ kia cùng với tóc dài màu bạc, trời ạ đó là Thiên Vũ quốc quân Hàn đế a, mọi người nhận ra kêu lên. Chiến trường huyên náo bỗng nhiên an tĩnh lại, đều nhìn nam nhân tóc dài màu bạc, hiếu kỳ vì sao hắn nhìn chằm chằm Nghệ thân vương không tha.

“Nghệ, ngươi rất thích gương mặt này của ta phải không! Ta thật là thụ sủng nhược kinh mà, ngươi nói ta nên cảm tạ ngươi thế nào?”

Thượng Quan Nghệ chật vật nuốt nước miếng, “Ai…ai nói!”

“Hảo huynh đệ của ngươi Bách Lý Liên a!” Hàn Triệt cười nói.

Xong rồi! Xem ra lần này hắn thật là không tránh khỏi. Nhưng hắn hiện tại thật là rất oan uổng a, hắn cũng không biết lúc trước mình dùng gương mặt đó của Hàn Triệt để làm chi, vì vậy cẩn thận hỏi: “Triệt, ngươi có thể cho ta trước hết suy nghĩ một chút dùng gương mặt này của ngươi đã làm chuyện gì sau đó, ngươi lại đánh ta, được không?”

“Ngươi cứ nói đi?” Hàn Triệt mị mắt hỏi.

Thượng Quan Nghệ xoay người liền chạy ngược lại, hét lớn: “Hi Hi, ta không nên mắng ngươi, mau tới cứu ta đi!”

“Muộn rồi!” Minh Hi ngồi ở trên ghế, tiếp nhận nước trà đưa tới, mắng chính là mắng, nhận không trả lại. “Trà này rất ngon!” Ngửi hương trà một cái nói.