Cuối cùng bốn người Thượng Quan Nghệ lại trải qua ‘hòa bình’, ‘hữu hảo’, ‘chan chứa yêu thương’, ‘hỗ trợ’ hiệp thương, sau cùng ở sau khi Hàn Triệt
ký giấy cam đoan ‘ngũ giảng tứ mỹ’, Minh Hi và Sở Lạc Phong liền đem Hàn Triệt vẻ mặt không cam lòng cùng Thượng Quan Nghệ vẫn không có quyền lên tiếng cùng nhau đóng gói ném lên xe ngựa trở về Khánh Nguyên.
Nhìn đoàn xe từ từ đi xa, Sở Lạc Phong phóng lên ngựa, nói với Minh Hi: “Hy vọng hết thảy đều chiếu theo kế hoạch của ngươi tiến hành, không có bất trắc xảy ra!”
“Cái này ngươi cứ yên tâm đi!” Minh Hi vẫn nhìn đoàn xe nơi xa. “Chỉ cần không có người đi giẫm lên ‘chân đau’ của Nghệ, hắn tuyệt đối sẽ không gây ra đại sự gì.” Minh Hi thu hồi tầm mắt, nói với Sở Lạc Phong: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Về Lạc Nguyệt các!”
“Ngươi a, vẫn là không yên tâm ‘lão công’ của ngươi!” Minh Hi trêu đùa nói. “Bất quá cũng tốt, có mạng lưới tin tức khổng lồ kia của ngươi, nếu thật là có tình huống bất trắc, chúng ta cũng có thể biết lúc cấp bách!”
“Đến lúc đó ta sẽ để cho ám ảnh thông tri cho ngươi!” Phóng ngựa rời đi.
“Hảo!” Thấy đã nhìn không được bóng dáng đoàn ngựa đi Khánh Nguyên, Minh Hi xoay người. “Khởi hành về Minh Hạo đi!”
“Dạ, bệ hạ!”
Nghệ, lần này ngươi nhất định nắm chắc hạnh phúc thuộc về ngươi.
***
Hoàng cung Khánh Nguyên.
“Phúc Bảo, ta nghe nói yến hội lần này Hàn đế của Thiên Vũ và Nghệ thân vương của Minh Hạo cũng muốn tới, ngươi biết bọn họ là ai không?” Triển Minh Vũ bỗng nhiên nhớ tới trên triều sáng nay thảo luận về việc hoan nghênh, bèn để cây viết trong tay xuống, hỏi tiểu thái giám bên cạnh.
“Việc này…nô tài không biết!” Tiểu thái giám cúi đầu. “Thái tử điện hạ, bất quá khi nô tài chưa có tịnh thân tiến cung, từng làm việc ở bên ngoài nghe qua tin đồn về hai đại nhân vật này, đó cũng không phải là người bình thường!”
“Thật sự!” Triển Minh Vũ thấy tiểu thái giám biết, vui vẻ kêu lên. “Ngươi mau nói, ngươi mau nói!” Lay ống tay áo thϊếp thân tiểu thái giám.
Tiểu thái giám vụиɠ ŧяộʍ nhìn một vòng xung quanh, thấy không có động tĩnh gì, mới nhỏ giọng nói với Triển Minh Vũ: “Điện hạ, nô tài từng nghe người ta nói Hàn đế kia là mắt đỏ và tóc bạc, dáng dấp rất là dọa người!” Rùng mình một cái. “Ngài ngẫm lại a, một đôi mắt đỏ dọa người biết bao a, hơn nữa hắn thật là tự tay gϊếŧ hoàng tổ phụ và tất cả hoàng thúc của hắn, lại cầm kiếm bức phụ hoàng mình thoái vị.”
“Đây là thật sao?” Triển Minh vũ khẩn trương hỏi.
“Đó là đương nhiên, đây chính là chuyện người trong thiên hạ đều biết! Tiểu thái giám vỗ ngực cam đoan. “Điện hạ ngài biết khi đó Hàn đế bao nhiêu tuổi không? Mười ba, mới mười ba!”
“Hắn phạm tội lớn như vậy, vẫn không có ai lên án hắn sao?”
“Ai dám a! Ngài cũng không biết Hàn đế xuống tay tàn nhẫn thế nào. Bất quá a…” Ghé vào bên tai Triển Minh Vũ nói: “Hàn đế kia cũng là một quân vương có tài, ngắn ngủi mấy năm liền đem Thiên Vũ xây dựng thành một quốc gia quân sự cường thịnh nhất toàn đại lục, Thiên Vũ hiện tại lại là quốc gia thương nghiệp phồn hoa nhất, nghe nói thiên hạ này giàu nhất chính là Thiên Vũ.”
“Hắn thật là lợi hại!” Triển Minh Vũ sùng bái nói. “Vậy Nghệ thân vương thì sao, ngươi nhanh nói, nhanh nói a!” Kéo cái ghế bên cạnh qua, để cho tiểu thái giám ngồi xuống, tiện cho hắn tỉ mĩ kể.
Tiểu thái giám sau khi tạ ơn xong, ngồi trên ghế tiếp tục nói: “Nghệ thân vương càng thần bí, trước không nói chưa có ai thấy qua tướng mạo chân thực của hắn, ngay cả tên của hắn là gì cũng không có mấy người biết, nghe nói đó là một cấm kỵ, cho dù biết cũng không ai dám lên tiếng. Hơn một nửa giang sơn Minh Hạo cũng đều là Nghệ thân vương gầy dựng, mà còn cùng với đế quân Minh Hạo địa vị ngang nhau.”
“Thật kỳ quái, đế quân Minh Hạo sao có thể khoan nhượng một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh mình?” Tiểu cha thường nhắc nhở mình thứ binh quyền này nhất định phải nắm thật chặt ở trong tay mình, vô luận ngươi tín nhiệm hắn bao nhiêu, cũng phải lưu lại một tâm nhãn, để tránh khỏi dưỡng hổ vi hoạn! Phụ hoàng cũng không phải vì vậy thu binh quyền của Lý gia sao! “Minh đế này thật kỳ quái?” Hắn là quá tự tin vào bản thân, hay là quá tin tưởng Nghệ thân vương kia!
“Đó là chuyện của bọn họ, điện hạ bận tâm cái đó làm gì!”
“Điện hạ, điện hạ, tới rồi…tới rồi…bọn họ tới rồi…” Một tiểu thái giám
cũng như Phúc Bảo chạy vào, thở hổn hển gọi.
“Phúc Lộc! Ngươi thật là một chút quy củ cũng không có!” Phúc Bảo một cước đá tới. “Cái này nếu như ở bên ngoài, ngươi làm cho thái tử điện hạ mất mặt biết bao!” Mắng.
Phúc Lộc lập tức quỳ xuống đất dập đầu với Triển Minh Vũ, khóc nói: “Ô ô ô ~~ thái tử điện hạ, nô tài sai rồi, nô tài sau này cũng không dám nữa, ngài nghìn vạn lần đừng đuổi nô tài đi…”
Triển Minh Vũ bất đắc dĩ tiến lên kéo dậy tiểu thái giám không ngừng dập đầu. “Được rồi, đừng khóc nữa! Bổn cung không đuổi ngươi đi, bất quá về sau cẩn thận một chút, nếu để cho tổng quản thấy được, bổn cung sau này cũng không bảo vệ được ngươi, biết không?”
“Tạ ơn thái tử điện hạ, tạ ơn thái tử điện hạ!” Phúc Lộc lau lau nước mắt đứng lên.
“Ngươi mới vừa nói ai đến rồi?” Triển Minh Vũ hỏi.
“Xem trí nhớ này của nô tài!” Phúc Lộc đánh mình một bạt tai. “Là Hàn đế và Nghệ thân vương đến, mới vừa tiến cung, hiện tại đang đi biệt viện nghỉ ngơi, buổi tối phải tham gia yến hội!”
“Thật tốt quá, chúng ta đi nhìn xem!” Triển Minh Vũ định chạy ra ngoài, lại bị Phúc Bảo ngăn lại.
“Thái tử điện hạ, ngài hiện tại đi qua không hợp quy củ! Nếu để cho hoàng thượng biết, phải bị phạt!” Mặc dù không chắc hoàng thượng thật có thể xử phạt. Hơn nữa, lúc yến hội buổi tối ngài không phải có thể nhìn thấy sao?”
Nhưng mà ta thích xem bây giờ! “Chúng ta núp ở một bên len lén nhìn, nhìn xem hai người này có phải thật như ngươi nói vậy hay không!” Triển Minh Vũ kéo hai tiểu thái giám bên cạnh, “Yên tâm, chúng ta núp ở một bên len lén nhìn, nếu như xảy ra chuyện bổn cung gánh vác!”
“Vậy…vậy được rồi!” Ai bảo bọn họ là nô tài, phải nghe chủ nhân. Hai tiểu thái giám đành phải đi theo phía sau Triển Minh Vũ, hướng biệt viện đi qua phải coi chừng dọc đường.
…
Hàn Triệt lần đầu tiên từ trước đến nay cảm thấy cả người không được tự nhiên. Từ khi hắn tiến cung bắt đầu loại ánh mắt không có ngăn chặn này, kinh ngạc, tò mò, sợ hãi, Cho dù cái gì cũng có, đến nỗi sao, hắn không phải là mắt có chút đỏ, tóc bạc chút! Có cần xem hắn như quái vật đến xem hay không. “Nghệ thiếu, ngươi không cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn ta có điểm kỳ quái sao?” Giống như bọn họ đã từng gặp mình.
“Không có a! Ta cảm thấy rất bình thường!” Thượng Quan Nghệ nhún nhún vai. “Chính là ‘tạo hình’ này của ngươi, người ta không nhìn chằm chằm mới lạ! Ta cho ngươi biết, may mắn ngươi là nhất quốc chi quân, nếu không ngươi sớm bị xem như yêu ma cột vào trên cây cột thiêu chết rồi!”
Hàn Triệt liếc Thượng Quan Nghệ một cái. “Ta đang nghĩ, nếu như bây giờ ta lột xuống mặt nạ của ngươi, bọn họ có phải sẽ không rãnh nhìn ta chằm chằm hay không?” Vừa nói Hàn Triệt vừa đưa tay hướng về phía mặt nạ trên mặt Thượng Quan Nghệ.
“Đừng làm loạn!” Thượng Quan Nghệ chặn lại tay Hàn Triệt đưa tới. “Không phải là ta khoe khoang, nếu như ngươi tháo xuống mặt nạ của ta, vậy chúng ta liền đời này không đến được nơi nghỉ ngơi, bởi vì bọn họ đều sợ ngây người! Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn một đống cột nhà?”
“Hình như là có một chút đạo lý như thế!” Hàn Triệt thu tay về.
“Xì, nào chỉ là một chút đạo lý, đó là đạo lý rất lớn! Ngươi cũng đừng quên trên ‘giấy cam đoan’ viết, đến Khánh Nguyên rồi ngươi phải nghe ta!” Cười rất gian trá. “Ngày mai chúng ta đi ăn món ăn bình dân của Khánh Nguyên!”
Vừa nghe thấy có ăn ngon, Hàn Triệt liếʍ liếʍ môi, “Vậy ngươi cũng đừng quên!” Đây chính là nguyên nhân hắn sống chết muốn tới Khánh Nguyên a! Món ăn bình dân của Khánh nguyên thật là rất nổi tiếng.
“Chắc rồi!” Thượng Quan Nghệ bảo đảm nói.
“Hàn đế bệ hạ, Nghệ thân vương!” Quan viên dẫn đường phía trước dừng lại ở đầu đường giao nhau, xoay người nói với hai người: “Tẩm cung của Hàn đế bệ hạ an bài ở tây viện, Nghệ thân vương ở đông viện, buổi tối sẽ có nội thị mời hai vị tới yến hội.
“Vì sao chúng ta phải bị tách biệt?” Hàn đế nhìn đầu đường giao nhau. “Chẳng lẽ các ngươi sợ bổn quân và Nghệ thân vương cùng một chỗ sẽ thương thảo chuyện gì bất lợi với Khánh Nguyên?”
“Nếu thảo luận đoạn đường này cũng đã thảo luận xong rồi!” Thượng Quan Nghệ cười mở ra cây quạt trong tay quạt quạt.
“Không…không…” Khánh Nguyên quan viên sợ đến vội vàng quỳ xuống. “Hai vị hiểu lầm, chúng ta tuyệt không có ý đó!” Đều nói hai người này hỉ nộ vô thường, xem ra là thật. Cái này nếu như xử lý không tốt, hắn đừng nói phải rơi đầu, nói không còn có thể dẫn tới chiến tranh.
“Nga? Phải không?” Hàn Triệt một chưởng vung ra hướng về phía một thân cây sau lưng, động tác cực nhanh. Tức khắc liền có hai hắc y nhân từ trên cây rớt xuống, khóe miệng chảy máu. “Bổn quân là tới làm khách, hay là tới ngồi tù?”
“Đừng tức giận, đừng tức giận, ta quạt quạt cho ngươi!” Thượng Quan Nghệ quạt gió cho Hàn Triệt. “Hai người trên cây phía trước vẫn là ta giúp ngươi đánh xuống đi!” Một chưởng vung đi, lại có hai hắc y nhân rớt xuống.
Đời này hắn hận nhất chính là bị người giám thị. “Xuất cung!” Hàn Triệt xoay người rời đi.
“Được rồi, muốn đi cũng phải tan yến hội buổi tối rồi sẽ đi!” Thượng Quan Nghệ kéo Hàn Triệt. Đầu tiên là để cho người ta xem như quái vật mà nhìn, tiếp theo một đường bị người giám thị, đổi lại ai cũng sẽ tức giận. “‘Ngũ giảng tứ mỹ’, ngươi đã từng cam đoan, nếu không liền lấy tiền ra!”
“Hừ!” Hàn Triệt hừ lạnh một tiếng, đứng tại chỗ. Nếu không phải vì đồ ăn vặt đầy đường phố kia cùng với bạc đánh cược, hắn sớm đi rồi!
“Bổn vương cùng Hàn đế bệ hạ dùng chung một tẩm cung là tốt rồi.” Không để ý tới quan viên quỳ dưới đất không ngừng run rẩy, nói với thị vệ: “Đi thôi, dẫn đường!”
Hàn Triệt đè xuống khó chịu trong lòng, vừa muốn đi lại phát hiện có một tiểu hài tử tự mình vọt tới, lao vào trong ngực hắn. Xuất phát từ bản năng Hàn Triệt giơ tay lên vừa muốn đánh xuống, thì thấy người trong ngực nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.
“Tiểu cha, Tiểu Vũ rất nhớ ngươi a!”
Kháo, đây tính là cái gì, người trong hoàng cung Khánh Nguyên này đều có bệnh a, Hàn Triệt gắng gượng dừng lại tay muốn vung xuống. Nhìn tiểu hài tử không ngừng khóc trong lòng ngực, lại nhìn một chút vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui của Thượng Quan Nghệ, Hàn Triệt cảm giác mình muốn điên rồi!
***
“Ô ô ô~~~ tiểu cha,Tiểu Vũ rất nhớ ngươi a! Ngươi đi đâu, ô ô ô ~~~” Hắn cuối cùng đợi được tiểu cha rồi, thật tốt quá!
Nhìn thái tử ôm Hàn đế ra sức khóc, tất cả mọi người choáng váng.
Đây là…cái này có thể làm như thế. “Thái tử điện hạ, ngài ôm là Hàn đế bệ hạ của Thiên Vũ, ngài mau buông tay.” Quan viên và nô tài bên cạnh đều đi kéo Triển Minh Vũ.
“Không, các ngươi đều bỏ ra! Hắn là tiểu cha của ta!” Triển Minh Vũ ôm chặt một chút cũng không buông tay. Đây rõ ràng là tiểu cha của hắn, bọn họ vì sao phải giả vờ không nhận ra. “Các ngươi đều cút ngay cho bổn cung!”
“Ân!” Thượng Quan Nghệ ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh Hàn đế. Nhìn tiểu nam hài ôm chặt Hàn Triệt không buông, cười nói: “Triệt a, ‘tiểu cha’? Hắc, không nghĩ tới ngươi ở Khánh Nguyên còn có con riêng, cũng lớn như vậy, thật là…thật là cười chết ta rồi!” Oa, biểu tình của Triệt Triệt thật là quá buồn cười!
Người này là muốn chết! Hàn Triệt nhấc chân chính là một cước, “Cút sang một bên cho ta!” Đem thượng Quan Nghệ đá rơi vào trong hồ nhỏ. “Ngươi hảo hảo thanh tỉnh một chút cho ta!” Đem tay đặt ở trên mặt nước, hồ nước lập tức đóng băng.
“Vương gia!” Quan viên Minh Hạo cùng tới sợ hãi kêu. Trời ạ, Hàn đế này cũng quá lợi hại!
Vén vạt áo long bào trên người, Hàn Triệt ngồi xổm dưới đất cười với Triển Minh Vũ khóc sưng mắt, nói: “Ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải là tiểu cha của ngươi.” Cầm lên một luồng tóc dài xõa sau lưng. “Tóc của tiểu cha ngươi nhất định không phải là màu bạc! Đừng khóc!” Giúp Triển Minh Vũ lau nước mắt, đứng lên. “Đi thôi!”
“Thế nhưng…bệ hạ, vương gia còn bị
ngươi…” Quan viên Thiên Vũ và Minh Hạo cẩn thận nhìn người trước mặt.
Hừ, chút băng này là có thể cản trở hắn? Đừng đùa. “Nếu như cái này cũng ra không được, hắn còn là Nghệ thân vương sao?” Cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi tới tây viện.
“Vương gia…vương gia…” Thấy Hàn Triệt đi xa, người của Minh Hạo chạy đến bên hồ nước kêu lên.
Đột nhiên băng trên hồ bị đánh nứt ra, một thân ảnh phi lên bờ. “Muốn chết a, cũng không nói một tiếng!” Giũ giũ nước trên đầu, Thượng Quan Nghệ vận công ‘hong khô’ y phục trên người. “Thật không có lương tâm!” Sửa sang xong y phục trên người, Thượng Quan Nghệ phát hiện một tiểu nam hài đứng ở một bên không ngừng lau nước mắt.
“Khóc nữa mắt sẽ thành bánh bao!” Thượng Quan Nghệ đi tới trước mặt Triển Minh Vũ, cúi người xuống. Thật là một tiểu gia hỏa khả ái, oa, khuôn mặt này thật là có xúc cảm a! Nếu như đây là nhi tử của hắn thì tốt biết bao a! Thượng Quan Nghệ xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Triển Minh Vũ.
Xong rồi, vương gia của bọn họ lại phát bệnh, vừa nhìn thấy hài tử khả ái liền bất động nói, nhưng hắn cũng phải nhìn rõ a, người ta là thái tử Khánh Nguyên, không phải là tiểu hài tử bình thường. “Vương gia, ngươi mau buông ta, người ta là thái tử điện hạ!” Một quan viên la lên.
Xong rồi, quên hình tượng rồi! Thượng Quan Nghệ ngượng ngùng cười. “Ngươi là thái tử Khánh Nguyên sao, ta là Nghệ thân vương của Minh Hạo!” Vỗ vỗ đầu của Triển Minh Vũ. “Thân là quốc quân tương lai sao có thể khóc nhè chứ? Rất mất mặt!”
“Mới…mới không có!” Triển Minh Vũ sờ sờ đầu của mìn, phản bác lại. Cảm giác người này sờ mình giống như tiểu cha a! “Ngươi chính là Nghệ thân vương kia?”
“Đúng vậy!”
“Vậy người mới nãy là…” Triển Minh Vũ nhìn hướng về phía tây viện.
Thượng Quan Nghệ nhìn theo tầm mắt của Triển Minh Vũ, cười nói: “Hắn là Hàn Triệt đế quân của Thiên Vũ! Hắn hôm nay tâm tình không tốt, nguyên nhân có thể là do đi đường mệt nhọc. Thật ra hắn rất thích tiểu hài tử.”
“Nguyên lai hắn là Hàn đế…” gục đầu xuống. Nguyên lai hắn thật không phải là tiểu cha…
“Chúng ta ở tại tây viện, ngươi lúc rãnh rỗi có thể sang đây!” Thượng Quan Nghệ đứng thẳng lên. Từ trong ngực móc ra một miếng ngọc bội nhỏ đưa cho Triển Minh Vũ. “Cần nó ngươi có thể đến chỗ chúng ta bất cứ lúc nào! Cất kỹ, đánh mất tự gánh lấy hậu quả!” Đe dọa nói.
Hắn…Ngữ khí hắn vừa nói cùng tiểu cha giống hệt! Triển Minh Vũ nắm chặt ngọc bội đứng tại chỗ, ngơ ngác
nhìn Thượng Quan Nghệ, cho đến không còn bóng dáng.
Phúc Bảo và Phúc Lộc đi tới bên cạnh Triển Minh Vũ, nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ chúng ta trở về thôi!” Nguyên lai đó là Hàn đế và Nghệ thân vương a, không giống với lời đồn.
Triển Minh Vũ cất ngọc bội cầm trong tay xong, hỏi: “Phụ hoàng đâu?”
“Bẩm thái tử điện hạ, hoàng thượng hiện tại nghị sự ở ngự thư phòng, một chút mới trở về tẩm cung!”
“Vậy chúng ta đi tẩm cung đợi phụ hoàng đi!” Dụi dụi mắt.
“Nô tài tuân chỉ!”