Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút!!!

Chương 1596-1597: Người đẹp thế giới Rubik (55-56)

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt

Chương 55 (1596):

"Quả Quả, đừng đi, ở lại với anh được không?"

Đường Quả đang ngồi cạnh giường bệnh, tay của cô bị người đàn ông nằm trên giường nắm chặt lấy. Người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt vừa sáng vừa thâm tình.

"Quả Quả, về sau anh không làm nghiên cứu Sinh vật nữa, chỉ ở bên em được không? Em thích Toán thì cứ nghiên cứu Toán đi, hôm nào anh cũng sẽ đến bầu bạn cùng em. Ở lại đi, ngày nào anh cũng mang kem cho em, dù là đông hay hè, chỉ cần em muốn ăn, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh sẽ lập tức đến bên cạnh em."

Hệ thống: [Ký chủ, đây là Ngụy Việt đó, giống quá đi.]

"Không giống lắm." Đường Quả phủ định, rút tay ra, "Anh ấy sẽ không tham lam như thế này. Thế giới nào anh ấy cũng đi theo ta, nhưng không bao giờ dùng ánh mắt khẩn cầu hèn mọn này xin ta ở lại như mi. Ta thích ăn kem thật, đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn, nhưng ông cụ non kia rất cứng đầu, không bao giờ cho ta ăn kem vào mùa đông. Nếu vào mùa đông, hoặc là lúc cơ thể không khỏe, ta mà ăn kem thì anh ấy sẽ giận, phải dỗ mãi mới được. Mi diễn không đạt."

Hệ thống: Ui cha... Ký chủ nhớ rõ như vậy sao?

Nói ra thì hình như đúng vậy thật. Tên kia khi đứng trước mặt ký chủ cứ như đánh mất bản thân vậy, nhưng tính ra thì, chỉ là anh ta quá thích ký chủ nên mới dung túng, chiều chuộng cô như thế.

Nếu như cô khiến bản thân tổn thương, anh ta sẽ tức giận, à không, là dỗi cô. Ký chủ phải dỗ rất lâu, còn cam đoan rằng không làm như thế nữa thì anh ta mới chịu cười.

Đúng vậy, nên Ngụy Việt trong ảo cảnh không giống chút nào, không lừa được cả nó thì sao lừa được ký chủ chứ.

"Được rồi, mi có thể cút đi."

Đường Quả phất tay, hoàn toàn không để ý đến gương mặt khϊếp sợ của "Ngụy Việt". Cô xoay người, ảo cảnh bị phá hủy.

[Ký chủ đại đại, tuy chỉ là giả, nhưng dù gì cũng từng là những người đã xuất hiện, cô không tức cảnh sinh tình được xíu à?] Ít nhất thì cũng nên giả vờ một chút, cho chủ thành Huyễn Kính tí mặt mũi đi chứ.

"Không sinh tình nổi, không phải anh ấy ngày nào cũng dính lấy ta không rời, hận không thể biến thành gối ôm của ta à? Mặt dày như thế, ta quên không được. Chuyện ngày trước đã trôi qua lâu rồi, ta không thể đưa tình cảm vào trong đó được nữa. Ta không thích sống trong quá khứ, chỉ mong con đường bất tận trước mặt sáng hơn một chút. Hư ảo, tưởng tượng thì cũng chẳng phải thật, nảy sinh tình cảm để làm cái gì? Tốn sức, tốn thời gian."

[Đúng là ký chủ đại đại, tâm vững như bàn thạch.]

"Coi như mi khen ta."

Sau đó, Đường Quả lại thấy được rất nhiều người quen trong ảo cảnh. Có người đã mang đến tổn thương, có người mang đến ấm áp, chỉ tiếc là không ai diễn giống thật.

Tuy ảo cảnh dựa vào nội tâm của cô để diễn, nhưng nội tâm của cô khó lường, thay đổi liên tục, làm sao ảo cảnh có thể phục chế được chứ?

Chỉ có một khả năng khiến người ta rơi vào ảo cảnh.

_

Soulia: Nếu không nhầm thì chị nhà cung Xử Nữ, bà hoàng phũ phàng, chúa tể overthinking, thế này thì dăm ba cái Huyễn Kính tuổi tôm với bả =))

=====

Chương 56 (1597):

Đó là khi tâm cảnh người đó có vết rách. Lòng người phức tạp, không có ai sẽ bộc lộ hết những gì mình nghĩ ra ngoài. Khi tâm cảnh bị rách, sức mạnh của ảo cảnh sẽ len vào, đạt đến mức cao nhất của ảo cảnh. Đổi cách nói khác thì, khi sức mạnh của ảo cảnh đi vào tâm cảnh, người tạo ra ảo cảnh đó không còn là thành Huyễn Kính nữa mà chính là bản thân. Bản thân nghĩ gì, ảo cảnh diễn y hệt như vậy, vô cùng chân thật. Cho nên rất ít ai có thể ra ngoài. Hoặc là ở trong đó vĩnh viễn, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tự gϊếŧ bản thân.

Đường Quả ở đây chơi rất vui. Đối với những chuyện đã xảy ra, cô chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, coi như là đang xem phim. Phải ở đây tận một tháng cơ mà, gϊếŧ thời gian chút.

Ảo cảnh ở thành Huyễn Kính cũng không làm gì được Cung Úy. Anh cứ tưởng Đường Quả đã sử dụng năng lực của chủ thành để ra ngoài tìm chủ thành Huyễn Kính trước, không ngờ khi anh đến nơi thì chỉ thấy anh ta đứng một mình, còn bất lực nhìn về hướng nào đó.

"Tạ Vận, sao vậy?"

"Sao với trăng gì ở đây nữa? Cô ta bị làm sao vậy, thế mà chạy đến tận chỗ tôi chơi. Biết là bản thân không rơi vào ảo cảnh nên vui lắm hay sao? Nhìn cái bản mặt vui vẻ của cô ta, tôi chỉ muốn xông vào ném thẳng cô ta về thành Giao Dịch!" Tóc Tạ Vận màu đỏ, mỗi khi anh ta tức giận thì trông như pháo hoa vậy, trông rất khôi hài, "Cô ta ở thành Giao Dịch chán quá nên mới đến đây phá đám đúng không? Tôi nhớ tôi đâu có đắc tội cô ta chỗ nào nhỉ!"

"À khoan, Cung Úy này, anh cũng có ra ngoài mấy đâu, sao lại ở đây rồi?"

Cung Úy nhìn Đường Quả đang ngồi khoanh chân, dù cô nhắm mắt nhưng vẫn không thể che dấu đi sự vui vẻ, biểu cảm trên mặt dịu đi, "Cô ấy muốn chơi thì cứ để cô ấy chơi đi."

"Anh nói gì thế???" Tạ Vận trợn mắt lên, thiếu chút nữa thì túm cổ áo Cung Úy, "Chơi hỏng anh bồi thường được không?"

"Được."

"Anh..." Tạ Vận dừng lại, hơi nghi ngờ, "Anh nói gì cơ? Anh bồi thường?"

"Ừ. Nếu thành Huyễn Kính bị làm sao, tôi bồi thường."

Tạ Vận càng thêm nghi ngờ, sắc mặt kỳ quặc, "Sao lại anh lại nói đỡ cho cô ta thế? Cung Úy à, anh gϊếŧ phạm nhân nhiều quá lú cả đầu rồi đúng không?"

"Không, tôi rất khỏe mạnh."

Tạ Vận phát hiện, từ lúc Cung Úy nói chuyện, gương mặt anh rất dịu dàng, hoàn toàn không giống với chủ thành Cung luôn lạnh mặt nghiêm khắc.

Khi nói chuyện, ánh mắt Cung Úy chưa từng rời khỏi bóng dáng Đường Quả.

"Khụ khụ... Cung Úy này, mặc dù cô ta rất đẹp nhưng đừng để bị mê hoặc! Người càng đẹp càng đáng sợ đấy."

"Anh nói đúng, người càng đẹp càng đáng sợ."

Tạ Vận thở phào, "Anh biết là tốt. Người như cô ta, chỉ nhìn được thôi, đừng dây vào. Một khi đã va phải thì sẽ đánh mất bản thân đấy, anh hiểu không?"

"Hiểu." Cung Úy trả lời.

Khi Tạ Vận định ngồi xuống, Cung Úy nói thêm, "Tôi trải nghiệm rồi, một khi đã dính vào, không thể rời đi, hơn nữa còn tự nguyện ở lại. Không thể giận cô ấy, cô ấy muốn gì tôi cũng muốn cho, sẵn sàng dâng cả trái tim cho cô ấy."

Tạ Vận: Người anh em à, anh đang đùa đúng không?

_

Đôi lời Soulia:

Cung Úy: Tôi là người từng trải, tôi hiểu.

Tạ Vận: Không, anh không hiểu gì cả!