Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 53 (1594):
"Cô ta nói ta hạ độc cô ta."
Không đợi bên kia mở lời, Đường Quả đã kéo tay Ôn Triều, "Không biết độc gì, ta biến mất lâu rồi mới phát tác."
Ôn Triều sửng sốt, có phần do dự, "Cô không hạ độc Thanh Nhược thật chứ?"
Đường Quả cười nhạt, "Ôi, chẳng thú vị gì cả. Đúng là ảo cảnh, quá giả tạo." Nói đoạn, cô nhét một tấm thẻ ngọc vào tay Ôn Triều, "Ta đi đây."
"Ảo cảnh chỉ là ảo cảnh, sự thật không giống vậy, cũng sẽ không có kết quả như mong đợi. Chuyện đã qua không thể đổi, dù có thay đổi cũng không phải người đó. Trên thế giới này không có chuyện làm lại lần nữa, cần gì phải ôm hy vọng. Ta đã đi qua nhiều thế giới, bắt đầu đi theo lòng mình, mọi thứ chẳng qua là khó lòng buông bỏ, chỉ muốn có một cái kết khác. Chỉ có điều, thứ ta thay đổi chỉ là con đường của người khác thôi."
Đường Quả thấy Ôn Triều ngạc nhiên nhìn chăm chú vào miếng ngọc thì cong môi lên. Mọi thứ trước mặt cô vỡ tan như thủy tinh, ào ào rơi xuống.
Khi mở mắt ra, xung quanh lại thay đổi. Cô không kiên nhẫn chờ đợi như lần đầu nữa, đến lúc không chịu được thì lên tiếng, "Giả tạo."
"Không chân thực."
"Quá giả."
"Phá đi."
"Quá cứng nhắc, không phải thật."
"Thành Huyễn Kính cần phải cải tạo rồi."
Hệ thống: Nó có thể nói được gì nữa? Ký chủ thích chơi thế thì nó chơi cùng cô thôi, chỉ mong ký chủ đại đại luôn vui vẻ.
Không ai biết, ở một không gian xa xôi ngoài kia, trong căn nhà trúc trên núi cao, một nam tử mặc áo bào trắng giật mình tỉnh giấc.
Tiểu đồng bên cạnh thấy nam tử vừa ưu thương vừa kinh ngạc, lập tức hỏi thăm, "Công tử, ngài sao vậy ạ? Ngài đang lo cho Vân cô nương ư? Ngài cứ yên tâm, Bùi công tử và Vân cô nương rất hạnh phúc, độc của Vân cô nương cũng được giải rồi, công tử không cần phải lo."
Ôn Triều ngơ ngẩn. Giấc mơ vừa rồi khiến hắn cảm thấy như đã trôi qua vạn năm, khiến hắn có phần không còn phân biệt được đó là mơ hay giờ mới là mơ nữa.
"Ta không lo cho Thanh Nhược."
Trong đầu hắn vẫn là giấc mơ kia, giấc mơ mà hắn chưa mơ hết thì đã vỡ tan trước mắt mình rồi.
Tại sao lại mơ đến Đường Quả chứ? Trong mơ, hắn nhớ Đường Quả ném cho hắn một tấm thẻ ngọc rồi biến mất. Hắn đã tìm cô ta rất lâu nhưng cũng không thấy đâu, cứ như thể cô ta đã tan vào không khí vậy.
Cô ta đã chết năm năm, sao hắn còn mơ thấy chứ? Chỉ là một nữ tử độc ác, không từ thủ đoạn vì mục đích của mình, nhưng sao lòng hắn lại đau thế này.
Còn nữa, tấm thẻ ngọc kia khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Đột nhiên Ôn Triều đứng bật dậy. Nhớ đến tấm thẻ ngọc trong mơ, hắn vội lấy ra tấm thẻ ngọc mà mình luôn đeo trên người.
Lúc nhìn thấy nó, mắt hắn đỏ lên. Đúng rồi... Thẻ trong mơ giống hệt tấm thẻ này.
Tiểu đồng chỉ cảm nhận được một cơn gió thổi qua thì đã không thấy người đâu nữa. Cậu nhóc gọi lớn, "Công tử, ngài đi đâu vậy?"
Không ai trả lời.
=====
Chương 54 (1595):
Ôn Triều xuống dưới nhà đá ở vách núi. Bên cạnh nhà đá có một ngôi mộ. Trên mộ là một tấm bia gỗ cũ nát, ghi tên Đường Quả.
Ôn Triều đứng trước mộ một lúc lâu rồi đào mộ lên. Nhìn thấy xương trắng mục rữa, hắn xốc phần cổ áo lên, một tấm thẻ ngọc hiện ra. Đây chẳng phải thẻ ngọc giống hệt thẻ của hắn hay sao?
Cầm lấy thẻ ngọc, hắn khóc nấc lên. Tiếng khóc thê thảm, bi thương ấy khiến cho chim chóc thú rừng cũng không dám lại gần.
"Em gái, em phải giữ tấm thẻ ngọc này thật kỹ, luôn mang theo bên người, đừng vứt đi."
"Em gái nhớ giấu đi, chờ anh về."
"Nếu như anh không về, em nhất định phải sống thật tốt. Nhớ là không được vứt thẻ ngọc, sau này chúng ta có thể dùng nó nhận nhau. Sau này anh sẽ trở nên thật mạnh mẽ, không để em bị bắt nạt nữa."
Nước mắt Ôn Triều rơi xuống như mưa. Hắn khẽ gọi một tiếng "em gái" rồi cất thẻ ngọc, bắt đầu dọn xương trắng, "Anh đưa em về nhà."
"Anh tin em không phải người như thế. Anh sẽ điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho em."
Nhớ đến hình ảnh lạnh nhạt không quan tâm đến bất kỳ điều gì của cô trong mơ, tim hắn tan nát.
Hắn cẩn thận ôm lấy đống xương rời đi, bước chân lảo đảo, còn đâu dáng vẻ dịu dàng như ngọc nữa, chỉ còn ảm đạm bi thương bao trùm.
Tại sao? Tại sao hắn không hỏi han gì mà đã nghĩ rằng là cô làm? Tại sao hắn chưa từng nhìn thấy cô làm chuyện xấu, chỉ nghe từ phía Vân Thanh Nhược nhưng vẫn tin tất cả là tại cô?
Hai anh em sống chung một tháng, cô là người như thế nào, chẳng lẽ hắn không biết hay sao? Không, hắn có nhận ra, chỉ là bị tình cảm làm lu mờ con mắt, nhất thời không phân biệt được đúng sai.
Nửa năm sau, công tử Ôn Triều tắm máu võ lâm, gϊếŧ rất nhiều người, còn phế bỏ võ công của Vân Thanh Nhược và Bùi Vũ, nhốt cả hai lại hành hạ mỗi ngày. Hắn trở thành kẻ độc ác nhất giới võ lâm, là một tên điên đến cực điểm. Không ai biết, công tử Ôn Triều hiền lành lịch thiệp sao lại trở nên như thế.
Chuyện của nơi đó, Đường Quả không biết, dù biết cô cũng không để ý.
[Ký chủ, cô có muốn nghỉ một lát không? Ảo cảnh với cô chỉ là chuyện nhỏ thôi, xem một chút rồi phá, căn bản là chẳng phải thật.]
Đường Quả đang chơi vui vẻ, làm sao dừng lại được, "Không ngờ ngày xưa ta ngu vậy luôn, thế mà tin hệ thống rác rưởi như mi đấy."
[Ký chủ, cô thích ôn lại chuyện cũ thì cứ việc, nhưng xin cô hãy quên quá khứ ngu xuẩn của tiểu Thống tử đi! Ai mà chẳng có một thời ngu muội, giờ không phải tốt rồi sao?]
"Ta vẫn không hiểu tại sao ta lại bị một cái hệ thống không có số liệu lừa gạt được nhỉ." Đường Quả cảm thấy kỳ lạ. Hiện tại lúc nhìn lại, cô cảm thấy hồi chưa thanh tỉnh, cô cứ như bị phong ấn trí khôn vậy.
Với tính cách của cô hiện giờ, cô nhất định sẽ không để ai bắt nạt mình.
Con hệ thống rác rưởi này thế mà đã lừa cô mấy ngàn năm. Nhưng mà hình như trước đó nó còn ngu hơn cô nữa, không biết làm sao mà được thiết lập thành loại não tàn đến vậy.
Lại phá thêm một ảo cảnh, Đường Quả nhìn ảo cảnh mới xuất hiện, ngạc nhiên, "Thành Huyễn Kính này có tiến bộ."