" Anh phải đi công tác sao? " Lạc Hi Trân ngồi trên giường lo lắng hỏi, lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi.
" Dự án bên Mỹ của anh gặp trục trặc anh phải sang đó giải quyết một thời gian. Anh định nói với em không ngờ em đã biết rồi. "
" Mấy cô bạn có nói với em sẵn tiện nhờ anh gửi giáo án trước cho bọn họ. "
" Được, lát nữa anh sẽ gửi. "
" Anh có cần em đi cùng không? "
" Em đang thai không tiện đi đâu. Anh sẽ cố gắng hoàn thành rồi trở về. "
" Vậy anh có đi cùng ai không? "
" Anh đã có cộng sự rồi, có lẽ sẽ không đi cùng ai. "
" Được, em biết rồi. Anh sắp xếp quần áo rồi ngủ sớm đi. Em hơi mệt nên ngủ trước. "
Nói rồi Lạc Hi Trân nằm xuống cố gắng đi vào giấc ngủ, cô không dám suy nghĩ chuyện gì cả.
Cô thật sự sợ mình sẽ không kìm được mà rơi nước mắt, anh sẽ lại nghi ngờ đến lúc đó cô không biết mình nên nói gì cả.
Lạc Hi Trân ngủ đến tờ mờ sáng thì giật mình tỉnh dậy, cô vẫn còn sợ hãi. Trong giấc mơ cô thấy anh đi theo người phụ nữ khác mặc cho cô khóc đến thế nào cũng không quay lại nhìn cô lấy một lần.
Trên mặt cô toàn là nước mắt. Những chuyện chiều, tối hôm qua cũng hiện lại trong đầu cô một lần nữa.
" Hi Trân, nghe nói ngày mai giáo sư Dương đi công tác ở đâu đó. Cậu đã biết chưa? " Tâm Tâm nói.
Lạc Hi Trân nghe xong có hơi bất ngờ rồi cười cười trả lời.
" Sáng nay anh ấy đã nói với mình rồi. Các cậu có chuyện gì à? "
" Chỉ muốn nói cho cậu một chuyện thôi. Cô gái trong bức ảnh tớ gửi cho cậu cũng đi với giáo sư. Chuyện hôm đó đã nói rõ ràng chưa? "
" Đã giải quyết rõ rồi. Cô ấy chỉ là bạn bè đơn thuần thôi không có gì đáng ngại. Nhưng sao cậu lại biết? "
" Quên không nói với cậu, cô ta cũng là giáo sư trong trường. Đã có giấy thông báo trên page trường rồi. "
" Được mình biết rồi. Cảm ơn cậu. "
" Chúng ta là bạn không cần khách sáo. "
Dương Hàn, anh ấy nói anh ấy không đi cùng ai cả. Thế nhưng tại sao Mary lại đi cùng anh? Anh không thể nào không biết.
Như vậy tất cả những gì cô gái ấy nói đều đúng. Vậy cô nên tin tưởng ai đây?
Trước khi xem những tin nhắn kia, trước khi nghe cuộc điện thoại kia chắc chắn cô sẽ một mực tin tưởng anh. Nhưng bây giờ cô không dám chắc, mọi chuyện tốt đẹp trước đây đều mơ hồ như một giấc mơ.
Cô như dồn nén quá mức mà bỗng nhiên bật khóc đến thương tâm. Cô không muốn nghĩ nữa, cô mặc kệ. Chuyện này dù có như thế nào cô cũng không sợ nữa. Không phải chỉ một người đàn ông thôi sao? Đứa con này cô đủ sức nuôi lớn nó.
Đang khóc như thế cô lại im bặt. Bây giờ cũng đã sáng rồi, định bước xuống lại thấy trên bàn có một mảnh giấy trong đó là chữ viết cứng cáp của Dương Hàn.
" Buổi sáng anh đi sớm, không nỡ đánh thức em. Đến nơi anh sẽ gọi cho em ngay. "
Cô xem rồi bước xuống giường, không rõ cảm xúc là gì.
" Mẹ con muốn về nhà, mẹ con bà ấy nói nhớ con rồi. " Lạc Hi Trân dịu dàng nói.
" Tiểu Hàn đi rồi, mẹ cứ sợ con buồn chán. Nếu về bên ngoại cũng tốt. "
" Con lên phòng thu dọn đồ một chút. "
" Mẹ gọi tài xế giúp con, thu dọn xong có thể về rồi. "
" Vâng, cảm ơn mẹ. "
" Khách sáo với mẹ làm gì chứ con bé này. "
Lạc Hi Trân chỉ cười rồi bước lên phòng.
===
Bay gần nửa trái đất cuối cùng cũng đặt chân đến New York. Dương Hàn không kịp nghỉ ngơi đã phải đi đến trường đại học để hỏi rõ giáo sư Jackson về vấn đề dự án của anh.
Giáo sư Jackson chỉ có thể thở dài ngao ngán nói dự án của anh không biết tại sao lại bị rò rỉ ra bên ngoài được bán với giá vô cùng rẻ mạt.
Không ngờ được chuyện này lại xảy đến. Anh không bất ngờ vì những việc này anh đã từng nghe nói đến.
Điều anh không ngờ duy nhất chính là Mary cũng xuất hiện ở đây. Hỏi ra giáo sư Jackson nói đây sẽ là trợ lý của anh trong những ngày ở đây.
===
Mỏi tay ghê mấy ông ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Au: Đọc xong nhớ đặt lại ★ a ~ Nhớ cmt nhận xét nhé :> Còn tiếp ❤
#Nie 🍃