Chương 8: Bị trói trên ghế ȶᏂασ tung bay (trói tay chân, nhục huyệt căng rộng, liếʍ vυ', bị đυ. đến mất lý trí)
Bách Hành Chi ở trong phòng tắm bị Hạ đại ác ma trêu chọc khóc lóc ỉ ôi liên tục, nhưng đến phút chót Hạ Thần Diệp cũng không đành lòng ra tay, sợ sẽ chơi hỏng bảo bối của hắn, thế nên Hạ Thần Diệp bế cậu về giường sau đó lại vào phòng tắm quay tay một trận, trong đầu tưởng tượng đủ loại dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Bách Hành Chi.
Hạ Thần Diệp trời sinh chính là một tảng núi băng ngàn năm, rốt cuộc cũng tìm được người có thể tan chảy được hắn, thậm chí còn biến hắn trở thành ngọn núi lửa phun trào.
Hạ Thần Diệp nhặt lên di động, đi ra ngoài phòng khách mới mở điện thoại lên, vừa mở nguồn đã nhìn thấy chi chít một đống các loại email chưa đọc, thân là chủ tịch, hắn nắm giữ toàn bộ hướng đi phát triển của công ty, một chút biến động dù là nhỏ nhất, hắn cũng đều cần thiết phải biết.
Hạ Thần Diệp vào thư phòng xử lý công việc, mà Bách-bé ngốc u mê nam sắc-Hành Chi đã sớm quẳng luôn tiệm bánh ngọt của mình tới tận mây xanh rồi.
Toàn thể nhân viên phục vụ vẻ mặt hoang mang đứng trước cửa tiệm, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho ông chủ Bách.
Đáng tiếc thay, điện thoại của ông chủ nào đó đã sớm hết pin, còn người ta thì đang nằm trên giường của người yêu ngủ đến không biết trời trăng mây sao, mãi cho đến bốn giờ rưỡi chiều mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy, cả người cậu liền truyền đến cảm giác đau nhức không chịu được, nhất là phần eo như sắp gãy tới nơi, mất vài phút cho đầu óc tỉnh táo, cậu rốt cuộc cũng nhớ tới bản thân vẫn đang là ông chủ tiệm bánh...
Mấy đứa nhân viên trong tiệm hầu hết vẫn còn là sinh viên, hôm nay được nghỉ chắc là vô cùng vui vẻ ha... /hic nghỉ trong hoang mang đó =)))))/
Quần áo Bách Hành Chi mặc tối hôm qua đã bị xé thành từng mảnh, cậu khoác tạm cái chăn mỏng, cúi người nhặt lên một mảnh vải, mơ hồ có thể nhận ra đây là phần ngực áo, còn quần thì không biết đã bị ném đi đâu luôn.
Cậu day day môi dưới, xấu hổ quá đi, chẳng lẽ cậu phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi tìm Hạ tiên sinh sao?!
Thư phòng của Hạ Thần Diệp nằm ở tầng 1, mà phòng ngủ chính thì ở tầng 2, Bách Hành Chi ngồi trong phòng không có lấy một bóng người gọi thử một tiếng:
"Hạ tiên sinh...?"
Cậu xấu hổ thay đổi cách gọi, "Ông... Ông xã ơi..."
Không có tiếng đáp lại, trong lòng mạc danh cảm thấy mất mát, cậu khẽ cắn môi, quấn chăn quanh người mình thành một cục, chỉ thò mỗi phần chân và phần đầu ra bên ngoài, sau đó một thân cồng kềnh đẩy cửa ra ngoài đi tìm ông xã.
Bách Hành Chi gian nan đi xuống cầu thang, cứ mỗi bậc một bước, cách 10 bậc thang lại gọi "Hạ tiên sinh!" một lần.
Hạ Thần Diệp đang tập trung xử lí công việc, đột nhiên nghe thấp thoáng giọng nói của Hành Chi, hắn lập tức đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
"Bảo bối?"
Bách Hành Chi vừa nhìn thấy nam nhân đứng dưới kia, trong nháy mắt liền một trận kích động, chân bỗng nhiên bước hụt một cái!
Cậu y chang cuộn giấy vệ sinh lăn mấy vòng xuống dưới, cho đến khi rơi xuống bậc thang cuối cùng, tấm chăn mỏng đang quấn trên người cậu hoàn toàn mở tung ra, thân thể mềm mịn thơm tho không một chút che đậy cứ thế hiện ra trước mặt Hạ Thần Diệp
"Hành Chi!!"
Hạ Thần Diệp bị dọa sợ thần hồn nát thần tín, vội chạy nhanh đến đỡ Bách Hành Chi đang té ngã chổng vó lên trời, tuy biết rằng lúc này rất rất không nên, nhưng mà người anh em bên dưới lại đột nhiên dồi dào sung sức, má nó phản xạ nhanh đến nỗi hắn tự thấy mình đúng là một tên da^ʍ ma.
Bách Hành Chi được chăn mỏng bảo hộ an toàn, không một chút xây xước, chỉ là vừa bị lăn mấy vòng thành thử ra đầu óc có chút ong ong, cậu choáng váng quỳ rạp trên sàn nhà, không phát hiện cặp mông vểnh của mình đang dang rộng trực diện trước mặt Hạ Thần Diệp, mà dưới tầm mắt của ác ma họ Hạ kia, có thể hoàn toàn nhìn đến c̠úc̠ Ꮒσα hồng rực bị thao chín nằm giữa hai gò mông to trắng nõn vô cùng rõ ràng, miệng lỗ mở rộng đối diện với ông xã nhà mình, nhìn thế nào cũng giống như đang mời gọi.
Bách Hành Chi vừa kịp phản ứng lại được, liền vội vàng đổi tư thế che mông, "Em, em thức dậy thấy không có anh ở đó cho nên muốn đi tìm..."
Hạ Thần Diệp đã nhịn đến gân xanh trướng bạo, hắn ngồi xổm xuống bế cả người lẫn chăn ôm vào trong lòng đi về phía phòng làm việc, vừa đi vừa cẩn thẩn kiểm tra thân thể của Bách Hành Chi, "Có chỗ nào bị thương không?"
Bách Hành Chi lắc lắc cái đầu, nhu thuận nằm trong lòng hắn.
Hạ Thần Diệp ngồi trên ghế, lấy chăn đắp lên người Bách Hành Chi sợ cậu bị cảm lạnh, sau đó cười xấu xa bắt lấy khuôn mặt đỏ như gấc của Bách Hành Chi, thấp giọng nói:
"Mới như vậy đã không nỡ xa ông xã rồi sao? Không thấy liền chạy đi tìm."
Cằm bị niết thoải mái, cậu hoàn toàn không có cách nào giảm bớt sắc đỏ trên khuôn mặt, đành lựa chọn biến thành con đà điểu, dúi đầu trong ngực Hạ Thần Diệp không chịu ngẩng lên, đợi cả buổi mới nghe được cậu "ừm" nhẹ một tiếng.
Ánh mắt Hạ Thần Diệp âm trầm, hắn thở mạnh vuốt ve mái tóc nâu nhạt của Bách Hành Chi, "Bảo bối, đừng trêu chọc tôi, tôi sợ làm hỏng em mất."
Bách Hành Chi vừa nghe xong câu này, tay vô thức nắm chặt áo ngủ Hạ Thần Diệp, vừa rồi còn chưa phát hiện, bây giờ cẩn thận cảm nhận một chút, cặp mông của mình đang ngồi đè lên một con quái vật thô cứng khổng lồ, cách một lớp quần ngủ mỏng của Hạ Thần Diệp, cậu vẫn có thể cảm thụ được nhiệt đồ nóng hổi phát ra từ nó.
Bách Hành Chi vặn vẹo cọ xát hạ thân, hậu huyệt đằng sau cũng đã bắt đầu rục rịch co rút. Cậu túm lấy áo ngủ của Hạ Thần Diệp, bên tai đỏ bừng ngẩng đầu lên đối diện hắn, nhỏ nhẹ nói:
"Em... Em thích anh chơi em... Có chơi... chơi hỏng cũng không sao..."
Tay đang vuốt tóc Bách Hành Chi chợt tăng thêm vài phần lực, rốt cuộc nhịn không được chế trụ đầu cậu, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ luôn nói những lời khiến hắn không lúc nào có thể kiềm chế được. Đầu lưỡi nhiệt tình luồn lách vào sâu trong khoang miệng khuấy đảo một vòng, mạnh mẽ nút lấy đầu lưỡi non mềm của cậu, bàn tay to lần mò xuống thắt lưng một đường gắt gao xoa nắn vuốt ve khiến đầu óc cậu một trận mê muội, tóc tai dựng đứng, Bách Hành Chi vô thức ôm lấy cổ Hạ Thần Diệp làm bọn họ càng thêm dán chặt vào nhau.
Bách Hành Chi thật sự quá ngon miệng, Hạ Thần Diệp bắt đầu nghĩ đến việc mua một đống sεメ toy ngày ngày làm bảo bối cứ mãi khóc kêu không thôi.
Môi lưỡi cả hai dây dưa quấn lấy nhau trao đổi nước bọt suốt hơn mười phút, một chút cũng không muốn rời, Bách Hành Chi nứиɠ tình đói khát không tự giác cọ xát đầṳ ѵú của mình lên cơ ngực chắc khỏe của Hạ Thần Diệp, tiểu huyệt phía dưới cũng học theo ma sát ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng hổi.
Đột nhiên Hạ Thần Diệp buông môi cậu ra, Bách Hành Chi bị hôn đến nhũn người, cái môi nhỏ hơi sưng đỏ, nước bọt chảy nhễ nhại ướt hết cằm, đôi mắt xinh đẹp ửng hồng ngập nước, mê mang nhìn Hạ Thần Diệp, dường như muốn dùng đôi mắt để biểu đạt với hắn, cậu cực kì cực kì khát vọng muốn hắn mau mau ȶᏂασ chết cậu.
Hạ Thần Diệp xoay người đẩy Bách Hành Chi đang phát tình ngồi vào ghế, tách chân cậu sang hai bên gác lên tay vịn, nhấc mông cậu lên cao để cho địa phương xấu hổ nhất của cậu bại lộ trước mặt hắn không xót một mẩu. Hạ Thần Diệp đi tới giá sách bên cạnh, từ trong ngăn tủ rút ra ba sợi dây điện vừa to vừa dài, đống dây này là lần trước vừa mới trùng tu còn dư lại, lúc này lại có đất dụng võ.
Cả người cậu xụi lơ ngã ngồi trên ghế, vẫn còn chưa thoát ra được từ nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, đợi cậu phục hồi lại liền phát hiện hai đùi mình đang bị trói lại bằng dây điện, hai quả đào mật bị dồn ép lại càng thêm nhô ra thấy rõ, tay bị túm lên sau đầu, cổ tay cũng bị trói chặt, không có cách nào trốn thoát, thành thử ra xuất hiện hình ảnh cậu nằm ngửa trên ghế bị nắn thành tư thế chổng c̠úc̠ Ꮒσα với thiên hạ.
"Hạ...... Hạ tiên sinh......?" Bách Hành Chi mờ mịt gọi hắn.
Hơi thở Hạ Thần Diệp càng ngày càng nóng như lửa, nam nhân thẹn thùng trước mắt, thật là mê người đến rối tinh rối mù, tiểu huyệt không người dạy tự động co thắt chảy ra nước da^ʍ, cứ như vậy mà tùy tiện khép mở trước mặt hắn, thậm chí có thể nghe được tiếng nước nhóp nhép của vách thịt chen chút cọ xát vào nhau sâu trong nhục động, rõ ràng là một nam nhân mới hơn hai mươi tuổi, da dẻ tựa hồ còn mềm mịn trắng trẻo hơn phụ nữ, sờ trong tay thật trơn mềm, dường thư có thể bóp chảy nước, lông thưa thớt, thậm chỉ lông mao đều không có nhiều, càng đừng nói đến cúc huyệt phía sau, không giống như người khác dùng quá độ sẽ thâm đen, tiểu huyệt đồng dạng màu da vô cùng trắng nõn, chạm nhẹ một chút thì sẽ xấu hổ co rút kịch liệt.
Hạ Thần Diệp cảm thấy bản thân quả thực nhặt được một bảo bối cực phẩm.
Biểu tình trên mặt hắn lãnh khốc nhưng thực chất bên trong đã dục hỏa dục đốt người, cơ ngực rắn chắc kịch liệt phập phồng, nhanh chóng cởϊ áσ ngủ, hiện ra một thân cao lớn cơ bắp rắn chắc, đồ vật giữa háng còn thô to hơn cánh tay trẻ con, côn ŧᏂịŧ cương cứng rỉ ra dịch nhờn, nổi đầy gân xanh, oai phong lẫm liệt không gì sánh được.
"Bảo bối," Hạ Thần Diệp cúi người xuống nhìn thẳng vào đôi mắt si mê của Bách Hành Chi, ngữ khí nói, "Tôi phải bắt em nhớ kỹ nên gọi tôi như thế nào."
Tim Bách Hành Chi lập tức đập bình bịch như đánh trống, Hạ Thần Diệp luôn khiến cậu ý loạn tình mê, chìm sâu không lối thoát, lúc này hắn đang vùi đầu vào nách Bách Hành Chi, sắc tình ra sức liếʍ hút, tay phải lần mò bắt lấy đầṳ ѵú nhỏ khều khều trêu ghẹo. tay trái không rảnh rỗi duỗi tới lỗ da^ʍ, thô bạo chà sát từng mảng lớn nếp nhăn bên ngoài.
"Ô! A a a a! Không, không cần liếʍ nơi này! Không cần liếʍ...... A a a!"
Bách Hành Chi giãy giụa kịch liệt, phần nách mẫn cảm bị đối phương điên cuồng liếʍ láp, bề mặt lưỡi to dày liếʍ lên từng mảng lớn da thịt nóng bừng, đầṳ ѵú còn bị thô bạo túm chặt kéo ra, tao huyệt vì nứиɠ tình mà cực kì nhạy cảm lại càng bị lòng bàn tay thô ráp mạnh mẽ cọ xát, có lúc còn bóp nắn cái mông trắng nhiều thịt, phô bày hình dạng dâʍ đãиɠ ở giữa hai bàn tay.
"Không cần...... Không cần chơi như vậy..."
Mấy chỗ mẫn cảm đều cùng lúc bị chơi đùa, hai mắt Bách Hành Chi đẫm lệ mông lung, cả người vặn vẹo như thể đang bị cưỡиɠ ɠiαи, kɧoáı ©ảʍ quá mức mất khống chế thổi quét toàn bộ đầu óc, c̠úc̠ Ꮒσα tận hưởng bàn tay thô ráp cọ mài phun đầy dâʍ ɖị©ɧ sền sệt ra ngoài. Cuối cùng Hạ Thần Diệp hút một phần thịt nách non mềm, một đường liếʍ thẳng xuống dưới, ngậm chặt núʍ ѵú xinh đẹp, há to miệng húp trọn đầṳ ѵú cùng quầng vυ', đầu lưỡi linh hoạt nhanh như chớp liếʍ láp càng quét, Bách Hành Chi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lưng ưỡn thẳng tắp, đôi môi nhỏ mất khống chế hét lớn:
"A a a a!!!! Không cần ăn đầṳ ѵú!! A a a không thể chơi cái kia!! Ngô a a a a a!!!"
Hai tay Hạ Thần Diệp đều đặt hết trên cặp mông phì, nặn bóp mông thịt thành đủ loại hình dáng, hết kéo căng hai cánh mông để miệng huyệt tiếp xúc trực tiếp với không khí, lại ép sát chúng vào với nhau, cứ liên tục lặp lại như vậy tự nhiên làm c̠úc̠ Ꮒσα cũng phát ra tiếng va chạm "bép bép" dinh dính đầy nɧu͙© ɖu͙©.
Lúc này cặρ √υ' mơn mởn lại đang được người điên cuồng liếʍ mυ'ŧ, tên trứng thối họ Hạ mυ'ŧ xong một bên liền tiếp tục chuyển qua bên còn lại, đủ kiểu đùa nghịch đầṳ ѵú hồng nộn, ngoại trừ cúc huyệt là cấm địa thì nhũ thịt chính là địa phương mẫn cảm nhất trên người Bách Hành Chi, bị thô bạo chơi đùa thế này, cơ hồ cũng đã rục rịch co rút, cậu thậm chí còn không nhận thức được bản thân đang nói cái gì.
"Hạ tiên sinh! Không cần! Không cần hút a a a a!!!"
Hạ Thần Diệp nghe xong chẳng những không ngừng lại mà còn ra sức hút vào, hàm răng hưởng thụ gặm cắn vυ' thịt của bảo bối, ngậm lấy đầṳ ѵú thơm mềm nhai nhai trong miệng.
"Không được không được không được!!!!!"
Đột nhiên mông Bách Hành Chi hẩy mạnh về phía trước, tiểu côn ŧᏂịŧ bắn ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙, c̠úc̠ Ꮒσα co rút dữ dội, nước da^ʍ văng tứ tung.
Hạ Thần Diệp chú tâm nhìn chằm chằm vào Bách Hành Chi, chứng kiến toàn bộ quá trình cao trào của cậu, thân thể phập phồng kịch liệt cùng biểu tình méo mó thỏa mãn quả thực là thuốc kí©ɧ ɖụ© từ trên trời rơi xuống.
Hạ Thần Diệp cúi người xuống, đôi môi dán lên khuôn mặt thất thần của Bách Hành Chi, nói:
"Chơi tiếp nào, bảo bối."
Bách Hành Chi đã hoàn toàn mất ý thức, cậu thất thần ngã xuống, nằm la liệt tựa vào ghế giống như búp bê tìиɧ ɖu͙© bị ȶᏂασ hỏng, trong đầu chỉ muốn nam nhân mau mau cắm chết cậu.
Hắn cà qυყ đầυ nóng hổi đến sắp bốc khói lên c̠úc̠ Ꮒσα cơ khát đầy nước của Bách Hành Chi, nhẹ nhàng đâm đâm một chút làm màn dạo đầu, sương sương đỉnh đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào trong nhục động ướt mềm rồi lại rút ra.
"Ha a!!" Bách Hành Chi ưỡn cao cổ, thừa nhận đợt công kích vừa rồi, nhưng Hạ Thần Diệp đỉnh một chút liền dừng lại, ©ôи ŧɧịt̠ bự đã gần trong gang tấc khiến Bách Hành Chi điên rồi.
Cậu chổng cao mông, c̠úc̠ Ꮒσα vặn vẹo khép mở, vẻ mặt da^ʍ loàng làm nũng, "TᏂασ em... muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự... Da^ʍ huyệt muốn... Hạ tiên sinh..."
Thần sắc Hạ Thần Diệp lãnh khốc, con ngươi sâu thẳm ngập tràn bất mãn, hắn đỉnh qυყ đầυ vào một chút, nhục động đói khát thòm thèm hút chặt không buông, nhưng hắn lại tàn nhẫn rút ra, mang theo một đống dịch non.
"Em gọi tôi là gì?"
Bách Hành Chi phát điên rồi, khắp khuôn mặt toàn là nước mắt, "Ông xã! Là ông xã! Ông xã mau mau cắm vào!"
Cự căn siêu cấp vô địch của Hạ Thần Diệp không một tiếng thông báo chui tọt vào trong tao huyệt ngập nước, toàn bộ dọng thẳng vào da^ʍ động, Bách Hành Chi ngửa cổ về phía sau thất thanh hét lớn, chưa được một lúc Hạ Thần Diêp lại rút ra chỉ còn để lại qυყ đầυ bên trong.
"Bảo bối, cứ gọi một tiếng ông xã thì ȶᏂασ em một cái."
Bách Hành Chi nước mắt đầm đìa phát rồ phát dại gào lớn, "Ông xã! A a a a a a!!!!! Ông xã ông xã! A ưm a a sâu quá!!!!! Ông xã!! Ưm a a a a a a a a!!!!! Thật bự..... A sâu quá ông xã ȶᏂασ sâu quá sâu!!!"
Hạ Thần Diệp quân tử nhất ngôn, Bách Hành Chi kêu một tiếng "ông xã", hắn liền thúc vào một cái, côn ŧᏂịŧ thô dài chăm sóc đến từng mi-li-mét trong thành ruột, điểm da^ʍ bị côn ŧᏂịŧ tàn nhẫn đỉnh lộng, vừa muốn giãy giụa lại bị dây điện trói chặt, buộc cậu phải thừa nhận kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Cả khuôn mặt ngập trong biển nước mắt, cậu điên cuồng lắc đầu thét chói tai, "Ông xã!! Ông xã!! Em yêu anh!! Ông xã đυ. sâu nữa đi a a a a!!! A a a a a a a a!!!
Hạ Thần Diệp bắt đầu cuồng cắm tứ lung tung, lực độ mỗi lần đâm vào như muốn ȶᏂασ chết cậu, lỗ động bị ȶᏂασ tung bay xì ra bọt nước, dịch ruột non gắt gao bám vào mặt ngoài dươиɠ ѵậŧ, nguyên căn cứ rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào lút cán, côn ŧᏂịŧ mỗi lần dọng vào kéo theo ghế dựa cũng bị đẩy mạnh vào tường, chặn hết đường thoát của Bách Hành Chi, tiếng rêи ɾỉ là trực tiếp bị đυ. buộc phải kêu ra chứ không còn là tự phát, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng mất khống chế như thế này khủng bố cậu khóc đến mờ cả mắt.
Hạ Thần Diệp dường như thao túng toàn bộ con người Bách Hành Chi, cả tinh thần lẫn thể xác của cậu đều bị người đàn ông này chinh phục hoàn toàn.
Có câu nói, con đường ngắn nhất đến trái tim phụ nữ chính là con đường đi xuyên qua âʍ đa͙σ, mà những lời này áp dụng với bé dâʍ đãиɠ như cậu lại hợp lí đến không thể chối cãi. /ủa tưởng đi qua dạ dày mà hic =)))))/
Côи ŧɧịt̠ to béo của Hạ Thần Diệp mỗi đợt rút ra thọc vào càng ngày càng sâu, như muốn tách linh hồn Bách Hành Chi ra khỏi thân xác, cậu phát điên cuồng loạn xoay lắc, đống lớn dâʍ ɖị©ɧ theo từng đợt dươиɠ ѵậŧ rút ra tràn ồ ạt như sông nước, nhục động bị côn ŧᏂịŧ quất đánh sùi bọt mép, khắp thư phòng vang vọng thanh âm giã thịt "bẹt bẹt" cùng tiếng la hét mất khống chế của Bách Hành Chi, hòa lẫn vào nhau khiến đàn ông nghe được thì cương phụ nữ nghe xong chảy nước.
Cả người Hạ Thần Diệp thấm đẫm mồ hôi, từng giọt lăn dài xuống đường cong rắn chắn tích trên bắp đùi Bách Hành Chi, lại chui vào trong nhục động bị thao chín rụng, Bách Hành Chi ô ô a a khóc lớn da^ʍ ngôn loạn ngữ, Hạ Thần Diệp dươиɠ ѵậŧ bự lại to thêm một vòng.
"Ô ô...... A ông xã...... Ông xã......" Bách Hành Chi bị ȶᏂασ ra da^ʍ tính, khuôn mặt đáng yêu chảy đầy nước mắt nhìn về phía Hạ da^ʍ ma, không tự giác làm nũng, "Ông xã đừng trói em, em muốn ôm ông xã, em muốn ôm ông xã mà... Em muốn ông xã vừa ôm vừa đυ. em cơ..."
Quả nhiên Hạ Thần Diệp nghe xong đau lòng đến không cách nào có thể tiếp tục trêu đùa, lần lượt cởi trói toàn bộ dây điện trên người cậu, cúi người ôm bé thỏ đã bị cᏂị©Ꮒ nằm xụi lơ vào trong lòng.
Bách thỏ con tội nghiệp cuối cùng cũng được chạm vào da thịt người yêu, môi lưỡi nút lấy nhau triền miên ướt dầm ướt dề, hai tay cậu ôm chặt Hạ Thần Diệp không buông, nửa người trên của bọn họ gắt gao dính chặt vào nhau, làm dươиɠ ѵậŧ bự bên dưới cắm vào càng sâu.
Bách Hành Chi bị bế cᏂị©Ꮒ tổng cộng bắn ra ba lần, nhục động thật vất vả mới rửa sạch được lại bị rót đầy dịch trắng, đầy ứ tràn ra miệng huyệt, quanh mép lỗ phủ đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙, theo từng đợt thọc vào rút ra văng tung tóe khắp nơi.
Điều cuối cùng mà Bách Hành Chi có thể nghĩ đến trước khi rơi vào hôn mê, đó là đám nhân viên trong tiệm lại được nghỉ nữa rồi.
Hết chương 8.