*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Lâm không phải đồ ngốc, nếu nói không có nội tình, không phải như dự định, nếu Phùng Thạch và đám giảng viên nóng vội muốn biết vì sao Phan Lâm trả lời được vấn đề thiên cổ kia, bọn họ nhất định sẽ không do dự công bố kết quả tranh tài, sau đó kéo Phan Lâm đi hỏi thăm.
Dù sao cũng đã không lo lắng nữa.
Nhưng Lâm Dương lại nằm trong top ba.
Thế nên… Phùng Thạch do dự.
Đám giảng viên thì muốn thi đầu lại… Cái này còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao? Cuộc thi này còn quan trọng hơn đáp án của vấn đề thiên cổ kia… Quả nhiên! Phùng Thạch chậm chạp không quyết, cuối cùng nói: “Bạn Mạnh Khắc Hoàng, cậu cũng thấy đấy, chuyện này cậu thật sự đáng nghi… cho nên… kết quả của giải đấu cần phải bàn bạc lại!”
“Không phải nói muốn có chứng cứ sao? Thây nói em lừa gạt, chứng cớ đâu?”
Phan Lâm nhìn ông ta chằm chằm hỏi.
“Cho chúng tôi một chút thời gian để điều tra.”
Phùng Thạch nhẹ nhàng nói.
“Điều tra? Sẽ mất bao lâu?”
“Sẽ sớm thôi.”
Phùng Thạch có vẻ không muốn nói thêm nữa nên lớn tiếng quát: “Vì cuộc thi xảy ra chút vấn đề, cuộc thi tạm thời trì hoãn lại, mời mọi người nghỉ ngơi chờ lệnh.”
Tiếng la hét giảm xuống, và âm thanh sôi sục tại hiện trường trở nên lớn hơn.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Kết quả không phải rất rõ ràng sao?”
“Làm cái gì vậy chứ?”
Nhiều người xem không thể hiểu được.
Các học sinh cũng hoang mang, nhưng mấy học sinh cấp cao thì chỉ còn lại cái bóng.
Phùng Thạch trực tiếp xoay người rời đi, đi qua một bên, giảng viên Vũ Duy Trường cùng những người khác cũng đi tới.
Nhưng một số giảng viên đi tới Phan Lâm, bao gồm cả giảng viên Hòa, người đang theo dõi bên dưới, người trêи danh là truyền dạy kiến thức cho anh. —————————-