*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra trong lòng Trần Lập Văn rất lo Trần Bình sẽ quay về, như vậy, chẳng khác nào anh sẽ thừa kế dòng chính, thừa kế Trần thị.
Anh đã bảy năm không trở về, lần này trở lại, làm cho không ít người phải cẩn thận.
Trần Lập Văn sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra, dòng nhánh cũng sẽ không bao giờ cho phép Trần Bình quay trở lại như thế này! Trần Bình liếc nhìn Trần Lập Văn, khóe miệng tràn ra một tia giễu cợt nhàn nhạt, nói: “Trần Lập Văn, tuy rằng anh là cậu chủ cao quý của dòng nhánh, nhưng anh vẫn cúi đầu trước mặt tôi.
Dòng nhánh đối với tôi chỉ là một chướng ngại vật, cuối cùng tôi sẽ thu lại toàn bộ quyên của dòng nhánh, về phần anh, nếu như biết điều, thì mau cúi đầu đi.”
Nghe vậy, Trần Lập Văn liên tức điên! Trần Bình này thật quá kiêu ngạo! Anh muốn diệt trừ thế lực dòng nhánh? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! “Trần Bình, đừng quá ngang ngược, bây giờ mặc dù chúng tao bị mày nhốt lại, nhưng tao biết, mà cũng chẳng dám bắt chúng tao làm gì, trong lòng mày vẫn kiêng dè dòng nhánh, kiêng dè cha của tao. ——————-