(Điện thoại play, trò chuyện thô thiển, điện thoại di động bị cắm vào bướm kịch liệt đến phun trào, tự chụp hình bướm da^ʍ)
Đảo mắt hai người đã ở bên nhau tầm nửa tháng. Hiệu suất của Dư Tỳ rất cao, ngày đó sau khi tạm biệt bà xã lập tức để công ty sắp xếp một buổi họp báo công bố tính hướng bản thân. Truyền thông trong và ngoài nước có các phản ứng bất đồng. Có khinh bỉ cũng có chúc phúc, đủ loại phản ứng cùng với các tin đồn thổi, tin hành lang tam sao thất bản liên quan tới bạn trai Dư Tỳ xuất hiện ngập trời. Họ suy đoán tới tấp thân phận thật sự của chàng trai may mắn đó. Dư Tỳ thành công càn quét sạch sẽ tất cả trang đầu của hàng loạt tuần san tạp chí lớn nhỏ.
Niếp Khả lúc này đang trong giảng đường đại học. Giảng viên có phát mấy tờ giấy, đó là giấy thông báo chi phí sách vở và học phí trong năm học sau. Học kì cuối năm thứ hai của cậu chỉ sắp kết thúc nhưng nhà trường muốn thu học phí sớm.
Trong phòng học rộng mở, giáo sư lớn tuổi giảng bài muốn khan cổ họng, sinh viên phía dưới đều buồn ngủ gật gù. Niếp Khả hết sức chói mắt, nổi bật trong đám đông người, cậu cúi đầu nhìn giấy thông báo, cắn chặt môi dưới, tay siết lấy tờ giấy. Cậu học chuyên ngành vũ đạo, học phí của đại học nghệ thuật này một năm gần ba vạn. Đó chỉ là con số ước chừng, nếu cộng với chi phí sách vở cùng với phí chương trình học đặc biệt, sắp tới cậu phải chi ra bảy vạn (234tr VNĐ). Tiền biểu diễn mỗi tháng ở quán bar thực ra cũng tương đối khả quan nhưng như vậy cũng không đủ cho Niếp Khả trả nợ khoản vay.
Vào buối tối hôm đó bốn năm trước, sau khi Niếp Khả bị mẹ nuôi dùng dao đâm bị thương, cậu không dám lại quay về nơi đó nữa. Cậu mặc áo khoác trộm được từ chỗ Dư Tỳ, chân trần chạy đến dồn cảnh sát. Kết quả là cha mẹ nuôi có hành vi bạo hành bị tước đi quyền nuôi dưỡng. Mẹ nuôi bị xử vào tội cố ý gây thương tích, chịu 2 năm tù. Cha nuôi bởi vì sinh hoạt cá nhân hỗn loạn mà bị người ta đâm chết trong một trận đánh bạc. Niếp Khả bị đưa trở lại cô nhi viện cậu đã từng ở lúc trước. Đến tận khi cậu học lớp 10, dùng tiền viện trưởng cho để nộp học phí ba năm, ở tạm trong một phòng thuê nho nhỏ, mỗi ngày cực khổ vất vả làm mướn, trải qua từng năm tháng khó khăn.
Từ nhỏ Niếp Khả đã thích khiêu vũ, nhảy múa, thể loại nào cậu cũng thích. Chỉ cần nghe thấy âm nhạc, tay chân cậu giống như được tiếng sáo điều khiển mà cử động theo. Múa dân vũ nhẹ nhàng hoặc nhảy hiện đại tràn đầy năng lượng, cậu chỉ cần di chuyển theo tiết tấu, đến cả linh hồn cũng như đang nhảy múa.
Bà chủ club PA đã phát hiện ra thiên phú của Niếp Khả lúc cậu luyện múa, vì vậy bà ấy đã mời mọc Niếp Khả đến club của mình để biểu diễn định kì, cũng hứa hẹn sẽ trả công biểu diễn cho cậu bằng số tiền kếch xù.
Thế là Niếp Khả trở thành vũ công nam đứng đầu câu lạc bộ tìиɧ ɖu͙©. Cậu nhờ vào nhảy múa mà kiếm được tiền theo học vũ đạo, vượt qua mọi chông gai mà đi một đường về phía trước, theo đuổi đam mê.
Nhưng bất quá điều cậu không ngờ tới chính là, người cha nuôi cho dù là đã chết cũng không buông tha cậu - trước khi chết hắn mang món nợ vay nặng lãi gần mười triệu (33 tỉ rưỡi) .
Niếp Khả cẩn thận gấp lại giấy thông báo học phí, bỏ vào trong balo. Lúc giáo sư thông báo tan học, cậu đang định rời đi thì điện thoại đột nhiên rung lên, màn hình hiển thị "Dư tiên sinh".
Chỉ mới nhìn thấy ba chữ đó mà tim Niếp Khả bắt đầu đập nhanh hơn. Khuôn mặt cậu ửng đỏ, cầm điện thoại ổn định tinh thần gần nửa ngày mới nghe máy, giọng nói mềm mại: "Dư, Dư tiên sinh..."
Bên kia là giọng nam trầm thấp đầy từ tính của Dư Tỳ, nghe hơi có chút mệt mỏi, "Bé ngoan, đang làm gì thế?"
"Khả Khả, Khả Khả mới vừa tan học, " Niếp Khả lặng lẽ quan sát xung quanh còn bạn học nào không, thấy mọi người đã đi hết chỉ còn lại mình cậu, bé ngốc nghếch nói bằng âm thanh nho nhỏ: "Thật muốn anh..."
Dư Tỳ lúc này đang trong phòng make up vẻ mặt mệt mỏi, nghe thấy câu này lập tức cả khuôn mặt đều trở nên dịu dàng. Hắn cười nói: "Chỉ để cục cưng đi học một buổi mà đã không chịu nổi?"
Niếp Khả cầm điện thoại di động kề sát bên tai, giọng trầm từ tính của Dư Tỳ dường như đang nói sát bên tai cậu. Tiếng cười trầm làm đầu óc cậu cũng muốn tê dại. Niếp Khả đỏ bừng mặt bước nhanh vào nhà vệ sinh không có người nào, cái lỗ dâʍ ɭσạи giữa hai đùi cũng không biết thỏa mãn mà bắt đầu co rút, chảy cả nước chỉ vì nghe được giọng nói người đàn ông ấy.
Dư Tỳ tự nói: "Một chút nữa là anh xong việc, khi nào cục cưng tan học? Anh tới đón em, nhé?"
Niếp Khả ngồi ở trên bồn cầu, hai đùi kề sát, bướm nứиɠ và lỗ sau đều co rụt lại theo giọng nói hắn. Cậu cúi đầu thở dốc, không ngừng hoạt động bắp thịt ở đùi để hai mép bướm kẹp chặt lấy âm đế ma sát. Khuôn mặt xinh đẹp nhuộm màu đỏ ửng của tìиɧ ɖu͙©, đôi mắt ngập nước bị che phủ bởi một màn sương mù.
"Ưʍ... Giọng nói tiên sinh thật dễ nghe... Khả Khả, Khả Khả thấy thật khó chịu..." Niếp Khả dồn thật nhiều khí lực mà nghẹn ra được một câu. Cậu nói lắp bắp từng chữ không rõ ràng, hơi thở bất ổn, cách điện thoại Dư Tỳ cũng có thể cảm nhận được cơn nứиɠ đang muốn bùng nổ của Niếp Khả, lập tức hắn biết chuyện gì đang diễn ra.
Dư Tỳ đứng lên cũng đi vào trong WC, ngồi trên bồn cầu, bàn tay to nhấn bóp con mãnh thú không an phận trong đũng quần, "Bé cưng phát bệnh phải không? Muốn được ông xã nhìn?"
Bên phía NL truyền đến vài tiếng rên ngâm nga cực kì ngọt ngào, sau đó là âm thanh vải vóc sột soạt.
Nơi sâu trong đáy mắt Dư Tỳ cũng bị tìиɧ ɖu͙© tập kích, một tay hắn giơ điện thoại, một tay trấn an dươиɠ ѵậŧ lớn cách lớp quần. Hắn ra lệnh: "Bé cưng, cởϊ qυầи em ra, tự mình chà xát mài mài cái bướm nộn."
Bé ngốc nghếch cực phẩm dâʍ đãиɠ bên kia điện thoại nghe lời tụt quần xuống, hai đùi banh lớn. Ngón tay thon nhỏ non mịn hơi run nhè nhẹ với xuống cái mép bướm đang sũng nước, dùng ngón tay kẹp chúng nó bắt đầu nhào nặn vân vê, bóp cho chúng biến dạng. Cậu phát sinh ra tiếng rên vừa mềm ngọt vừa da^ʍ lãng: "Ưm ưʍ... hộc... a ~~ ông xã, ông xã, muốn anh ~~ khả Khả muốn anh ~~"
Mẹ nó, rõ ràng mỗi ngày đều đυ.! Bé cưng nứиɠ l*и này! Dư Tỳ thở hổn hển giải phóng ©ôи ŧɧịt̠ bự từ trong quần ra, quyết định trước mắt điện thoại play cùng bà xã nhà mình. Gậy thịt dữ tợn bị bàn tay mãnh nam cầm lấy, lỗ tiểu trên đỉnh chảy ra nước sền sệt theo nhịp tuốt của người đàn ông. Dư Tỳ hạ thấp giọng, cố ý hướng dẫn cậu: "Tự bé cưng chà bướm có dùng sức không đó? Phải chà bướm giống như bình thường ông xã hay làm cho em mới được. Ngón tay nhét vào giữa hai mép bướm da^ʍ, tách chúng nó ra để âm đế được tiếp xúc đầy đủ toàn bộ với không khí bên ngoài, nó sẽ càng thêm mẫn cảm, sau đó nhấn đè nó, chà xát lên thật mạnh..."
"Ông xã... Ông xã...", Niếp Khả bị những lời nói dâʍ ɭσạи không chịu nổi của Dư Tỳ làm cho xấu hổ đến suýt cầm điện thoại không nổi. Bàn tay nhỏ bé nghe theo hướng dẫn của hắn mà thay đổi động tác, chà bướm phát ra tiếng nước lép nhép. Dư Tỳ không có ở đây nhưng cậu lại thật sự muốn cho hắn nhìn cái l*и bánh bao nộn nộn béo múp cùng c̠úc̠ Ꮒσα chặt dồn của mình. Niếp Khả thống khổ vân vê hộŧ ɭε, âm thanh cũng run rẩy như bắp đùi "Muốn cho anh nhìn thì phải làm sao... ông xã đến đây nhanh một chút đi... ưm a ~~ Khả Khả muốn ông xã nhìn em ~~"
Dư Tỳ cố ý trêu ghẹo cậu: "Bây giờ ông xã nhìn không được, Khả Khả cắm điện thoại vào bên trong bướm da^ʍ nhỏ ca hát cho anh nghe được không? Như vậy cũng coi như ông xã thấy Khả Khả vậy."
"Dạ... thật không anh ~"
Trong chuyện tính ái từ trước đến nay Niếp Khả đều nghe lời Dư Tỳ. Cậu đỏ mặt nhích cặp mông ra mép bồn cầu, tắt màn hình điện thoại đang sáng. Điện thoại trong tay cậu vừa rộng vừa lớn, tay cậu run run nói với người đàn ông bên kia: "ông xã, ông xã nghe nhanh lên..."
Vừa dứt lời Dư Tỳ liền nghe thấy tiếng nước lầy lội, bé cưng dâʍ đãиɠ của hắn thật sự cắm điện thoại vào rồi!
"Mẹ kiếp..." Dư Tỳ cúi đầu nghiêm túc lắng nghe tiếng cái lỗ phát ra khi được đút vào truyền đến từ điện thoại. Tay hắn sục ©ôи ŧɧịt̠ bự của mình không dừng một giây nào. Điện thoại đút trong l*и thu được một cách hoàn hảo tất cả tiếng động khi vách thịt non ma sát với nó. Âm thanh khi thịt trong l*и bé ngốc nghếch chèn ép điện thoại và tiếng nước nhóp nhép khi điện thoại thọc rút làm cho Dư Tỳ gần như chứng kiến được hình ảnh cái l*и da^ʍ hắn đã đυ. vô số lần đang phun nước.
"Cục cưng, sướиɠ lắm sao, nghe tiếng nước thế này thì điện thoại cũng phải bị nước da^ʍ của em ngâm cho hư luôn!"
"Hu hu hu ~~~ ông xã ~~ ông xã ~~ Khả Khả yêu ông xã ~~~" Cặp đùi đẹp của Niếp Khả bị điện thoại kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn khép lại, nhưng rồi cậu lại cố gắng banh đùi rộng ra để điện thoại ra vào dễ dàng. Mỗi lần điện thoại rút ra đều có thể lôi theo một đống lớn nước da^ʍ trong suốt dính dấp. Hơn nữa khi Dư Tỳ nói chuyện, khả Khả có thể cảm nhận rõ ràng sự chấn động rất nhỏ của âm thanh từ điện thoại trong bướm mình. "Hộc...ư~~ ông xã đang nói chuyện trong bướm của bé... Thật sướиɠ quá... ưm a... ông xã... nói tiếp đi anh... khả Khả muốn ông xã nói chuyện bên trong bướm nứиɠ của em... Ư a~~~"
Bàn tay Niếp Khả thọc rút ngày càng kịch liệt, tiếng nước cũng càng lúc càng vang dội, âm thanh rêи ɾỉ ngọt ngào cũng lớn hơn. Dư Tỳ cũng sắp bị âm thanh khi người đẹp mê người tự đâm bướm mình mà ép ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Dươиɠ ѵậŧ lớn của hắn nổi từng đường gân guốc xanh dữ tợn, thứ hung khí vừa dài vừa thô bự bị ma sát mãnh liệt với lòng bàn tay hắn.
"Tiếp tục cắm đi bé cưng, thật là dễ nghe, bướm non của em ca hát hay quá, sau này ông xã muốn nghe mỗi ngày. Nước da^ʍ có phải càng lúc càng nhiều rồi không? Có đút tới điểm nhạy cảm của bé cưng chưa? Hướng chỗ đó mà cắm vào nhé, để nước da^ʍ ngâm hư điện thoại luôn đi, ông xã mua cho em máy mới tiếp tục cắm vào."
"A a a a a.... hộc... a a a... ư a... ông xã ơi ư ư ư ư..."
Phụt phụt phụt phụt!!
"Đúng rồi, chính là chỗ đó, tiếng nước của cục cưng lớn hơn rồi, a... ông xã nghe rất sung sướиɠ. Được cái bướm nộn của bé ca hát cho, dươиɠ ѵậŧ lớn cứng muốn chết rồi. Tiếp tục đi, có phải nhà vệ sinh sắp bị nước da^ʍ cái bướm chảy ra làm ngập rồi không? Trên bồn cầu toàn là nước rồi? Hả? Hộc... Có nhiều nước như khi dươиɠ ѵậŧ bự của ông xã đυ. vào không?"
"Hức hức hức... ưm a a a ~~~" Hai mắt Niếp Khả đẫm lệ mông lung liên tục thọc l*и. Ngôn từ tục tĩu phát ra từ trong lỗ thịt cậu đều nghe được rõ ràng, "Dạ không có... không có nhiều như khi ông xã đυ. em... lúc ông xã đâm em phun nước được tối đa, huhuhu... ông xã.... điện thoại em ướt sũng rồi phải làm sao... ông xã ơi~~"
Theo tiếng thọc rút ngày càng cuồng dã bên phía Niếp Khả, tiếng bướm nứиɠ phun trào cùng với tiếng rên la cuồng loạn của cậu, Dư Tỳ nắp bóp ©ôи ŧɧịt̠ mình, nhắm vào bồn cầu bắn ra tinh đặc. Hai người ở hai đầu điện thoại đều đang cố bình ổn hơi thở dồn dập của mình.
"Cục cưng, dễ chịu hơn một chút chưa?" Dư Tỳ quan tâm hỏi.
Niếp Khả vẫn còn đang đắm chìm trong cực sướиɠ chưa phục hồi được tinh thần. Cậu lôi cái điện thoại kiên cường bị nước da^ʍ ngâm ướt sũng ra, chùi chùi lên quần, chỉnh chế độ chụp hình canh thời gian, sau đó banh lớn bắp đùi.
Dư Tỳ nửa ngày không thấy Niếp Khả trả lời, nghĩ bé ngốc nghếch đã sướиɠ đến mất ý thức, nhất thời hơi hoảng, kết quả chỉ một giây sau đó, app chat của hắn nhận được mấy tấm hình.
Dư Tỳ suýt chút làm rơi điện thoại. Trong ảnh, cơ thể đẹp đến mức tận cùng, người đẹp da trắng nõn ngồi trên bồn cầu, mặt cậu mang dáng vẻ đã bị chơi đến hỏng. Một tay cậu hình như giơ camera, tay kia banh hai mép l*и mình ra, lộ ra cái lỗ l*и da^ʍ bị điện thoại đυ. mềm nát đang phun nước cho hắn nhìn.
Bên người có một viên thuốc kí©ɧ ɖụ© biết đi như vậy, Dư Tỳ bắt đầu lo lắng không biết bệnh nghiện tìиɧ ɖu͙© của hắn có đến ngày chữa khỏi hay không.