Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 296: Tác giả cao lãnh cấm dục & lưu manh công

Diệp Mộ Sanh kéo chăn đắp lên người, cậu cũng lười nói chuyện với Bùi Tịch vô sỉ, lạnh lùng nói: “Sau khi em đếm đến ba mà anh không tới, tối nay anh sẽ ngủ trên sô pha.”

"3…"

Bùi Tịch nghe vậy, nhướng mày, nhanh chóng đóng sách lại, chạy về phía giường.

"Vợ!" Khi Bùi Tịch nhảy lên giường ôm lấy Diệp Mộ Sanh, cũng đúng lúc Diệp Mộ Sanh đếm đến một.

Nhìn con gấu bông bên cạnh Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch bĩu môi nói thầm một câu: “Vợ, ssos lần em ôm con gấu này còn nhiều hơn số lần em ôm anh mỗi ngày, anh thật muốn ôm con gấu này vứt đi."

“Em cũng muốn vứt anh đi.” Diệp Mộ Sanh đẩy gấu bông sang một bên, nhìn Bùi Tịch lạnh lùng nói.

"Haha…" Bùi Tịch lên giường, hôn lên môi cậu, ôm cậu cười nói: "Vứt anh đi, ai cho em ăn no, Mộ bảo bối~"

Khi Bùi Tịch cởi xong quần áo và chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Diệp Mộ Sanh đột nhiên xoay người, ngồi lên người Bùi Tịch.

“Tối nay anh biểu hiện rất tốt, em sẽ thưởng cho anh.” Diệp Mộ Sanh liếʍ môi.

Ngày hôm sau, Bùi Tịch đến lớp, khuôn mặt vui vẻ ngồi xuống, ngân nga một bài hát.

"Lão đại, xem ra hôm nay tâm trạng của anh rất tốt." Hùng Dương đi tới chỗ ngồi của Bùi Tịch, cười nói.

“Hôm nay tâm tình của tôi rất tốt, nhưng nhìn thấy cậu liền cảm thấy không tốt.” Bùi Tịch bắt chéo chân, dựa vào ghế, nhướng mày nhìn Hùng Nhi nói: “Cái tên "ăn cây táo rào cây sung".”

“A, đại ca, em sai rồi.” Hùng Dương biết Bùi Tịch đang nói đến chuyện đề thi, chỉ có thể xấu hổ cười hì hì: “Nhưng mà đại ca, vợ anh với anh là người một nhà, cho nên em cũng không nghĩ mình là người "ăn cây táo rào cây sung"."

“Caauj còn nói lý?” Nụ cười trên mặt Bùi Tịch càng tươi hơn, nhưng lại khiến Hùng Dương hoảng sợ.

"Lão đại, em không phải cố ý bán đứng ánh, anh nhìn thấy chị dâu còn sợ, huống chi là em." Hùng Dương bất đắc dĩ nói.

Cậu ta thực sự sợ phải đối diện với khuôn mặt vô cảm của Diệp Mộ Sanh, nó lạnh đến mức cậu ta cảm thấy giống như cảm giác chết cóng trong mùa đông!

Đại ca cũng rất mạnh mẽ, dám đi trêu chọc Diệp Mộ Sanh mặt than, thậm chí còn theo đuổi cậu thành công…

Bùi Tịch nghe vậy liền đá Hùng Dương ra: "Về lại chỗ của cậu đi!"

Cái tên không có mắt này, không biết "nhìn thấu mà không nói toạc ra" hay sao?

Hắn chỉ là sợ vợ mình thôi, thì làm sao!

Dưới con mắt khó tin của giáo viên và các bạn học, Bùi Tịch dần thay đổi, không còn tới muộn vào giờ tự học buổi sáng, rất tập trung trong lớp, không còn ngủ hay chơi điện thoại, thậm chí có lúc còn giơ tay trả lời câu hỏi.

Bùi Tịch khi còn nhỏ vốn đã có nền tảng rất tốt, cộng với cái đầu thông minh, cùng sự hướng dẫn kiên nhẫn của Diệp Mộ Sanh, hắn dần dần từ một kẻ cặn bã trở thành một học sinh top đầu.

Giáo viên dạy toán với mái tóc Địa Trung Hải viết một câu hỏi lên bảng đen, quay lại hỏi: "Các em xem bài này, lấy tập giấy nháp ra thử xem có giải được không."

Nhìn thấy các bạn trong lớp đều đang cầm bút tính toán trong sổ nháp, ngay cả Bùi Tịch cũng rất nghiêm túc, thầy Cố hài lòng gật đầu nói tiếp: “Câu hỏi này là một câu hỏi trong siêu đề cương. Hôm qua tôi dạy lớp 1, chỉ có lớp trưởng của lớp 1 làm được nên không biết làm cũng không sao."

Bùi Tịch nghe được lời này, khóe miệng cong lên, trong lòng cảm thấy tự hào, vợ mình quả thực rất lợi hại.

Nhìn thấy Bùi Tịch đang trong lớp lại mỉm cười, thầy Cố hỏi: "Bùi Tịch, sao em lại cười? Em có biết cách giải của đề này không?"

Bùi Tịch bất lực ngước mắt lên, nhìn thầy Cố, trong lòng thầm nghĩ: Thầy Cố, em cùng thầy có thù oán g

ì a! Tại sao mỗi lần em cười đều bị thầy phát hiện…?