Nghe được lời nói tức giận của Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch nhướng mày, cúi xuống, nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh và hôn cậu cho đến khi má cậu đỏ bừng, không thở được, dùng hành động nói cho cậu biết ai công ai thụ.
Buổi tối, Bùi Tịch mặc quần áo của Diệp Mộ Sanh, cười hì hì bò lên giường, đẩy con gấu bông ở giữa giường đến phía mép giường, một bên bật điện thoại chơi, một bên thì chờ Diệp Mộ Sanh đang tắm.
Bùi Tịch chờ đợi đến nhàm chán, vì thế liền click mở nhóm fan, chuẩn bị khoe khoang một phen.
Phù ca: Các bạn nhỏ dễ thương, các bạn có biết bây giờ tôi đang ở đâu không?
Như nước năm xưa: Bên ngoài? Trên đường?
Một diệp cô thuyền: Trên trái đất (●v●)
Tranh thuỷ mặc: Ở Trung Quốc ~
Vu quy: Quán bar?
Vu quy: 【 Husky · tự hỏi 】
Đẹp trai phá trời cao: Trong bụng quái vật?
Bùi Tịch vuốt màn hình, phát hiện không có ai trả lời chính xác, thế là khóe môi cong lên, gõ một dòng văn bản rồi gửi đi.
Phù ca: Không phải, không phải, đoán lại đi, tôi có thể nhắc nhở bạn rằng nơi này không phải là nhà của tôi.
Bà ngàn con sông: Không phải là nhà của anh, chẳng lẽ đó là nhà của Mộ cao lãnh ⊙?⊙?
Phù ca: Ôi! Chúc mừng bạn đã trả lời đúng! Hơn nữa tôi còn có thể cho các bạn biết, hiện tại vợ của tôi đang tắm rửa sạch sẽ ~
Phù ca: 【 gấu trúc · kinh hỉ không, kí©ɧ ŧɧí©ɧ không, bất ngờ không 】
Xuân Phong mười dặm:!!!!!
Vu quy: 【 Husky · thập phần khϊếp sợ 】
Ba ngàn con sông: Trời ơi! Các người vậy mà ở cùng nhau!
Họa búi: 【 quất miêu · lợi hại 】
…….
Nghe thấy tiếng mở cửa, Bùi Tịch lập tức đóng nhóm fans đang nổ tung lại, đưa mắt nhìn về phía cửa, chỉ vào vị trí trống bên cạnh, cười nói: "Lại đây, nơi này là dành cho em."
“Mẹ em cắt dưa hấu, ra ngoài ăn.” Diệp Mộ Sanh không nhúc nhích, đứng ở cửa, bình tĩnh nói. Tại sao Bùi Tịch lại cười vui vẻ như vậy?
"Được thôi.” Bùi Tịch buông di động, xuống giường, nhưng trong lòng lại thở dài: Dưa hấu ngọt như vợ mình, đáng tiếc vợ chỉ có thể ngắm mà không thể ăn…
Khi đi tới bên cạnh Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch đột nhiên nhớ tới điều gì đó, thận trọng thấp giọng nói: “Nếu phát hiện mục bình luận truyện của mình lại bị nổ tung, em có tức giận không?”
"Anh nói cái gì?" Diệp Mộ Sanh cau mày. Bùi Tịch có kể chuyện anh ấy ở nhà mình không?
Bùi Tịch cười khan mấy tiếng, nói: “Anh nói anh ở nhà em, còn nói em đang tắm.”
"..." Diệp Mộ Sanh sắc mặt tối sầm, con người này thật đáng đánh!
Bùi Tịch nhận lỗi: "Anh sai rồi, em…"
Diệp Thanh bước vào phòng khách với quả dưa hấu trên tay, nhìn thấy Bùi Tịch và Diệp Mộ Sanh đang đứng ở cửa nói cái gì đó, con trai cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trên mặt Bùi Tịch lại nở nụ cười nịnh nọt.
Mộ Mộ không phải đang bắt nạt Bùi Tịch đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh lớn tiếng nói: "Mộ Mộ, các con đứng ở cửa làm gì vậy? Mau tới ăn dưa hấu, dưa hấu này là buổi tối mẹ mới mua, rất ngọt, các con mau tới nếm thử."
Diệp Mộ Sanh không nhúc nhích, Bùi Tịch cũng không dám động, chỉ có thể nhắc nhở: "Dì đang gọi chúng ta."
"Đi thôi." Nói xong, Diệp Mộ Sanh xoay người đi đến phòng khách.
"Nào, Bùi Tịch, nếm thử xem có ngọt không." Diệp Thanh trước tiên đưa dưa hấu cho Bùi Tịch.
"Cảm ơn dì, này cho em." Bùi Tịch cảm ơn trước, sau đó đưa dưa hấu cho Diệp Mộ Sanh, nhưng Diệp Mộ Sanh không cảm kích.
“Không cần, tôi sẽ tự mình lấy.”
“A…” xem ra tối nay hắn phải dỗ dành vợ nhỏ thật tốt.
"Các con có chuyện gì vậy?" Diệp Thanh nhìn hai người, nghi hoặc nói.
"Không có việc gì đâu ạ." Bùi Tịch mỉm cười, cắn một miếng dưa hấu và khen: "Oa, quả dưa hấu này ngọt quá. Dì ơi, dì thật biết chọn dưa hấu đấy ạ!"
"Ha ha ha… Con là người đầu tiên nói như vậy." Diệp Thanh cười nói. Quên đi, bọn nhỏ náo loạn có mâu thuẫn nhỏ cô sẽ không hỏi
"..." Diệp Mộ Sanh liếc nhìn Bùi Tịch và thở dài trong lòng.
Đoán chừng những fans đó sẽ bị lời nói của Bùi Tịch gây hiểu lầm, nghĩ bậy, sau đó não bổ…