Khi hát xong bài hát, tai Diệp Mộ Sanh đỏ bừng nhưng người hát lại…
"Vợ~" Bùi Tịch đè lên người Diệp Mộ Sanh, âm cuối kéo dài gợn sóng, đôi mắt phượng tỏa ra ánh sáng đầy quyến rũ.
“Đi vào nhà vệ sinh.” Diệp Mộ Sanh đẩy người nào đó không thành thật ra, nói cự tuyệt.
"Vào nhà vệ sinh em giúp anh?" Bùi Tịch nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, giữ chặt, chớp mắt cười nói.
"Suy nghĩ quá nhiều." Diệp Mộ Sanh cười lạnh.
“Vợ, em thật tàn nhẫn a!” Bùi Tịch ra vẻ ủy khuất, lại cọ xát phía dưới vào người bên cạnh.
Diệp Mộ Sanh bị hắn cọ cũng xuất hiện chút cảm giác, không khỏi cau mày lạnh lùng nói: "Tối nay mẹ em sẽ về, ngày mai em cũng phải đến nhà ông ngoại anh."
"Ý của em là lần sau thì có thể phải không?" Bùi Tịch nghe vậy cười lớn.
"..." Diệp Mộ Sanh trầm mặc không nói, mà ở trong mắt Bùi Tịch đó chính là cam chịu.
“Vợ, anh yêu em, mau hôn một cái~” Bùi Tịch cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại đó.
Hôn xong, Bùi Tịch ngoan ngoãn đi vào WC.
Sau khi Bùi Tịch đi ra, Diệp Mộ Sanh đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Tịch đang đi về phía cậu, hỏi: "Ông ngoại của anh thích gì?"
"Em đang nghĩ quà cho ông ngoại anh sao? Không cần không cần, em chỉ cần tới rồi nói với ông ngoại lời chúc sinh nhật vui vẻ là được rồi." Bùi Tịch xua xua tay, rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Mộ Sanh.
"..." Diệp Mộ Sanh hơi cau mày. Hôm nay là sinh nhật của lão gia tử, liệu đi tay không sẽ tốt sao? Hơn nữa cậu còn là người ngoài…
"Đừng nghĩ nhiều, em vẫn còn là học sinh, ông ngoại anh rất tốt sẽ không để ý tới những chuyện đó, huống chi ngay cả anh cũng không chuẩn bị quà, em chuẩn bị cái gì chứ!" Bùi Tịch hỏi lại.
"Trọng điểm là anh không có chuẩn bị quà." Diệp Mộ Sanh nhướng mày, nhàn nhạt nói.
“Ha Ha…” Bùi Tịch cười vài tiếng rồi giải thích: “Thật ra anh vẫn chuẩn quà, đàn guitar hát bài hát mừng sinh nhật.”
Diệp Mộ Sanh: "..."
“Em đừng có biểu tình như vậy, hát sinh nhật thì có gì sao, hát sinh nhật cũng rất tốt nhà!” Bùi Tịch nhướng mày nói.
"Ừm, rất tốt." Diệp Mộ Sanh gật đầu, chỉ cần trân thành thật lòng, đưa cái gì cũng được.
"Haizz, cũng không có biện pháp, anh cũng không biết phải mua quà gì, hỏi fans, trước kia anh đều đã mua những thứ mà họ nói. Hơn nữa vào năm ngoái, anh dùng số tiền mà mẹ anh để lại mua một món quà có giá trị rất lớn tặng cho ông ngoại, nhưng anh lại bị ông ngoại giáo huấn cho một trận, nói ông cái gì cũng không thiếu, bảo anh đừng lãng phí tiền,anh còn đi học, tiết kiệm để mua những thứ mình thích. Cho nên năm nay anh mới quyết định hát một bài chúc sinh nhật ông.” Bùi Tịch ôm lấy Diệp Mộ Sanh, tựa đầu vào vai cậu, chậm rãi nói.
"Ông ngoại của anh thật tốt, ngày mai chúng ta cùng hát bài ca chúc sinh nhật tặng cho ông." Diệp Mộ Sanh nhẹ nhàng cười, nhưng Bùi Tịch đang dựa vào vai Diệp Mộ Sanh, đáng tiếc lại không chú ý tới.
"Được rồi, không bằng đêm nay anh ở lại nhà em? Như vậy buổi sáng ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đến nhà ông ngoại?" Bùi Tịch ngẩng đầu, đổi chủ đề, cười nham hiểm nói.
Tuy rằng không thể làm nhưng hắn có thể ăn đậu hũ nha!
"..." Đối diện với ánh mắt của Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh lại im lặng.
"Vợ~" Bùi Tịch lắc lắc người Diệp Mộ Sanh, giọng điệu mang chút nũng nịu.
Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm Bùi Tịch, khóe môi hơi nhếch lên, đường cong nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra: "Bùi Tịch, có một điều em nghĩ đến khi nghe anh hát."
"Cái gì? Em nói là lúc nghe anh hát, em liền muốn anh ở lại qua đêm?" Bùi Tịch nháy mắt.
“Không phải.” Diệp Mộ Sanh bình tĩnh lắc đầu, tiếp tục nói: “Em chỉ là cảm thấy anh thật sự rất có tiềm chất làm thụ, có thể thở hổn hển, có thể làm nũng.”