Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 273: Tác giả cao lãnh cấm dục & lưu manh công

Chú ý thấy Bùi Tịch đang đi về phía này, Diệp Mộ Sanh nhìn những học sinh đang sôi nổi trên khán đài, rồi chậm rãi cụp mắt xuống, hàng mi dài và rậm che đi ý cười trong mắt.

Không ngờ, Bùi Tịch đi đến chỗ giao nhau của hai lớp, xoay người đi về phía cầu thang dẫn xuống cuối sân khấu.

"... " Diệp Mộ Sanh ngước mắt lên, đôi mắt an tĩnh lặng như nước, nhưng đôi môi mỏng lại mím thành một đường thẳng.

Không lâu sau, Bùi Tịch mang theo hai lon Coca, lúc này mới đi đến chỗ Diệp Mộ Sanh đang ngồi.

"... " Diệp Mộ Sanh liếc nhìn đồ uống trong tay Bùi Tịch, rồi từ từ thả lỏng đôi môi mím chặt, trở lại vẻ mặt vô cảm.

Thì ra hắn chạy đi mua Coca…

"Diệp Mộ Sanh, cậu nhìn xem tôi thật tốt. Thấy cậu buồn chán một mình, liền tới bồi cậu." Bùi Tịch vừa ngồi xuống bên cạnh Diệp Mộ Sanh vừa nói chuyện.

Diệp Mộ Sanh lặng lẽ nhìn sân thể dục, giống như Bùi Tịch hoàn toàn không tồn tại.

Bùi Tịch bất lực mỉm cười, quay mặt đi, đặt một lon Coca lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó luồn ngón tay mảnh khảnh qua vòng nắp, "cạch" một tiếng lon coca được mở ra.

"Khói báo động lẫn vào bão cát, xin mời vợ uống trước!" Bùi Tịch hát và đưa Coca tới trước mặt Diệp Mộ Sanh.

"... " Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm vào đồ uống trước mặt, đôi mắt đào hoa hiện chút ý cười, nhưng nó nhanh chóng biến mất.

Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh thật lâu không nhận đồ uống, Bùi Tịch trêu chọc nói: "Cậu như thế này là muốn tôi đút cho cậu sao? Cái này tôi thích, lại càng thích dùng miệng đút cho cậu."

“Đừng gọi tôi là vợ.” Diệp Mộ Sanh cầm lấy đồ uống, thản nhiên nói.

“Được.” Bùi Tịch cầm lên một lon Coca khác, cười gật đầu.

Bùi Tịch lần này không chơi xấu, đồng ý nhanh như vậy, Diệp Mộ Sanh đoán rằng giây tiếp theo hắn có thể sẽ nói ra những điều kiện khác.

Quả nhiên, sau khi Bùi Tịch mở lon Coca uống một ngụm, bắt gặp ánh mắt của Diệp Mộ Sanh, đôi môi mỏng cong lên, đôi mắt phượng dài hẹp đầy vui vẻ.

“Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải hôn tôi, nhất định phải ở chỗ này.” Bùi Tịch chỉ vào môi mình, cười nói.

“Bùi Tịch, đừng có quá đáng.” Diệp Mộ Sanh siết chặt lon Coca trong tay, trừng mắt lạnh lùng nói với Bùi Tịch.

Bùi Tịch lập tức nhận sai, vỗ vỗ vai Diệp Mộ Sanh nói: "Được rồi được rồi, ngoan ngoãn đi, đừng tức giận, đừng tức giận! Tôi chỉ đùa thôi mà!"

"Cậu mới tức giận ." Diệp Mộ Sinh bỏ tay Bùi Hi ra, mặt không chút biểu tình lạnh lùng nói. Bây giờ cậu đột nhiên muốn đánh người…

"Được rồi được rồi, tôi tức giận, tôi tức giận." Bùi Tịch cợt nhả tiếp lời Diệp Mộ Sanh, nhưng hắn bắt đầu lo lắng về một điều khác trong lòng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu vợ hắn tức giận khi nghe Hùng Nhị và những người khác gọi chị dâu, nên làm gì bây giờ?

Quên đi, quên đi, lúc đó đổ lỗi cho bọn Hùng Nhị, nói rằng chính bọn họ muốn gọi như vậy cũng không thể trách hắn.

Dù sao, lúc đầu Hùng Nhị và những người khác hiểu lầm, họ đã gọi Diệp Mộ Sanh là chị dâu!

Nhưng mà Bùi Tịch căn bản không nghĩ đến, vào buổi trưa, sau khi Từ Dịch và những người khác kính cẩn gọi Diệp Mộ Sanh là chị dâu, thấy sắc mặt Diệp Mộ Sanh tối sầm, họ lập tức chuyển trách nhiệm cho Bùi Tịch.

"Chị… Diệp ca, anh đừng tức giận! Là lão đại bảo chúng em kêu như vậy! Không thể trách chúng em a!" Hùng Dương nuốt nước bọt khi gặp ánh mắt lạnh lùng của Diệp Mộ Sanh, chỉ về phía Bùi Tịch đang đứng, run rẩy nói.

Để xác nhận lời của Hùng Dương là đúng, Từ Dịch và Trịnh Lam Kiều lập tức gật đầu nói: "Đúng, đúng, đúng, lão đại bảo chúng em gọi như vậy."

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mộ Sanh quét về phía mình, Bùi Tịch trừng mắt nhìn đám người Từ Dịch, nụ cười trên mặt có chút giữ không được : "Ha ha vợ a… Phí! Diệp Mộ Sanh thực ra là nói đùa, cậu đừng coi đó là sự thật, nếu coi là thật thì cậu liền thua!"

Ba tên gia hỏa này thật sự không có tiền đồ.