Em Có Đau Không?

Chương 8

La Ninh cúi người nhặt đống sách vở, cậu thanh niên kia cũng xin lỗi vài câu, tai nghe được giọng nói quen thuộc, làm sau gáy cô bất giác lành lạnh, ngẩng đầu nhìn thì kinh ngạc lùi lại, là Hạ Văn.

" Học muội, không sao chứ? "

La Ninh không nhầm vào đâu được, khuôn mặt yêu nghiệt, bên mắt có nốt son đào hoa, thoạt nhìn khiến người ta mê luyến. Cô nhận cuốn sách trên tay cậu ta rồi lùi lại giữ khoảng cách...

Tại sao? Tại sao Hạ Văn lại ở đây?

" Tôi...tôi không sao "

Sau đó không đợi người phản ứng, đã vội chạy đi. Hạ Văn híp mắt một phần, tựa như suy nghĩ gì đó.

=====

La Ninh bỏ luôn cả bữa trưa, sợ hãi bước ra khỏi lớp sẽ gặp Hạ Văn hoặc Đồng Hinh, sau đó cô mới biết sở dĩ Hạ Văn có mặt ở đây vì cậu đang là sinh viên năm hai trường Đại Học mời tới tuyển sinh.

Thông thường cậu sẽ không làm những thứ dở hơi như thế đâu, nhưng hôm nay lại đến, đúng là người khác cảm thấy khó hiểu.

Hạ Văn nổi tiếng ở trường là đào hoa, ở cái tuổi hiện tại chỉ quan tâm, phụ nữ, tốc độ và ăn chơi thôi. Nhưng hôm nay lại đến trường Mã Lợi giúp tuyển sinh, dọa người quá rồi.

La Ninh bấm móng vào lòng bàn tay, như muốn để bản thân tỉnh táo, cật lực loại bỏ trường mà Hạ Văn đang học ra khỏi danh sách thi cử.

Chỉ muốn tránh, nhưng càng tránh càng gặp, lão thiên à, ngài muốn chơi tôi sao?

La Ninh ở lại lớp cả bữa trưa, Đình Bảo chạy đến hỏi han.

" Ninh tỷ, cậu không ăn trưa sao?"

" Tôi không đói "

Đình Bảo lấy trong túi ra một cái bánh ngọt có nhân chocolate đặt lên bàn cô, ánh mắt mong chờ như cún nhỏ.

" Tôi không ăn được chocolate "

Cô liếc một cái rồi tiếp tục ôn bài, thứ đồ ngọt này đối với con gái là món ngon nhưng với cô thì không. Thứ cô ghét nhất trên đời này chính là nó, cô còn nhớ kiếp trước, cô từng làm nó tặng cho Đồng Hinh và Giản Vũ.

Cuối cùng một lại vứt vào sọt rác, một cái bị người ta dè bỉu đạp xuống đất, bắt cô ăn hết số chocolate bị rơi đó.

Một quá khứ chẳng mấy tốt đẹp gì, khiến cho La Ninh cảm thấy thật mỉa mai, cô ghét bỏ nhìn thứ bánh ngọt đó rồi rùng mình.

Đình Bảo nghe thế liền nhanh tay cất nó vào cặp, nhìn La Ninh cười hì hì lấy lòng. Cảnh tượng này toàn bộ thu vào mắt Hạ Văn, trong lòng có chút chua chát, thế này là gì?

Ghen ư? Cậu làm gì có tư cách đó nữa chứ?

Tan lớp, La Ninh và Đình Bảo cùng nhau ra về, trước cổng là xe đón của La Gia, người đợi đó là La Minh, ông ta đang hiền từ xoa đầu La Kiều, bên cạnh là Hạ Nhu.Một nhà ba người, hạnh phúc hài hòa, làm người khác đúng là rất ghen tị. Đình Bảo nhìn qua đã thấy sắc mặt La Ninh cực kỳ lạnh lẽo, nhưng cậu không rõ chuyện nhà người ta, cũng không có quyền gì để an ủi.

La Minh nhìn qua phía cô, ánh mắt trở lại sự áy náy, bước lại gần cô nhìn đến cánh tay bị băng bó của cô

" Con gái....con...con không sao chứ? "

Ông thực sự muốn hỏi cô, con ở bên ngoài sống tốt chứ? Nhưng thế nào cũng không cất nổi lời, lại nhớ đến những lời xấu xa mà Hạ Nhu nói về cô, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần rõ rệt.

Cảnh tượng này làm cho vài học sinh ở đó cũng dừng lại xem nhìn kịch vui, trong đầu ai nấy cũng là tràn cảnh hào môn gia tộc đấu đá.

" La lão gia "

Một tiếng " La lão gia " này của cô, phân định rõ ràng ranh giới của hai người, ruột thịt cũng không màng nữa. Ông run rẩy tay chân, đây là lần đầu tiên ông thấy đau đớn đến thế, con gái của ông....muốn từ ông rồi.

La Minh là quân nhân, đối với người đều là người ta run sợ ông chứ không phải điều ngược lại, nhưng hiện giờ đối diện với con gái bé bỏng ngày nào, ông cảm thấy giữa hai người như một bờ tường xa cách.

Hạ Nhu thấy một cảnh như thế, cố tình châm dầu vào lửa, bày ra dáng vẻ hư nhược trách cô.

" La Ninh....sao con lại gọi cha mình như thế chứ? Cho dù con có ghét dì, cũng không thay thế được việc con là con của lão gia "

La Kiều bên cạnh yếu ớt, dáng vẻ cũng như Hạ Nhu.

" Phải đó, chị à...chúng ta là gia đình mà "

Nghe xong câu này, cả Đình Bảo cũng cảm thấy La Kiều quá mức giả tạo, nhìn ra sao cũng không vừa mắt nổi.

" Gia đình...? "

La Ninh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cha mình, ánh mắt đó như muốn xuyên thấu tâm can ông. Cô lại tiếp lời.

" Làm gì có người đàn ông nào đem nhân tình và đứa con riêng vào nhà, rồi kêu tôi chấp nhận hai tiện nhân đó làm gia đình? "

Cô híp mắt cười một cái, đáy mắt toàn sự tiếu ý nhìn thẳng vào La Minh đang sững sờ.

" La lão gia, ông nói xem, có đúng không? "

Hạ Nhu tức giận đến điếng người, bà ta ra ngoài ai nấy cũng đều cung kính gọi một tiếng là " La Phu Nhân ". Bây giờ lại bị một con nhãi gọi tiện nhân?

La Kiều muốn chạy đến bịt miệng La Ninh, cô ta không thể để cho mọi người biết mẹ cô ta là vợ lẻ của người ta.

Học sinh xung quanh đó bắt đầu hạ tai nhau xì xầm, cô nhìn La Minh, khiến ông ta ngây người trong phút chốc.

Trong đôi mắt long lanh đó, toàn sự thất vọng, mệt mỏi và đau đớn. Ánh mắt này chính là mấy năm trước vợ ông, mẹ của cô cũng nhìn ông như thế.

" La lão gia, xin phép trước "

Cô cùng Đình Bảo vòng qua ông rời đi, dừng trước mặt Hạ Nhu, bày ra dáng vẻ hung thần nộ liệt nói khẽ đủ cho hai mẹ con họ nghe.

" La Kế Phu Nhân, chúc bà cùng nữ nhi mình ôm nhau tiện đến chết. Cả đời cũng đừng hòng bước lên ghế nữ chủ của La Gia "

Thu lại dáng vẻ đó rồi mới rời đi, Hạ Nhu căm phẫn nắm chặt tay. Ai trong La Gia đều biết, bà ta chỉ có thể dừng lại ở vị trí Kế Phu Nhân, bởi vì mẹ cô trong lòng La Minh không ai có thể thay đổi được.

Điều này chính là chuyện mà bà ta căm hận nhiều năm nay, hôm nay bị cô lôi lại cây đinh lâu ngày đã đóng xuống, trong lòng lửa giận ngùn ngụt.

La Minh định hình lại, rồi trở lại xe, thẩn thơ chút rồi cùng mẹ con Hạ Nhu rời đi.

Học sinh trong trường nhìn một cảnh đó cũng đoán ra nhiều điều, có người còn xì xầm với nhau.

" Thì ra La Kiều là con của kế thất người ta, La Ninh mới là một thân kim chi ngọc diệp đấy "

" Vậy mà trước giờ tôi nghĩ cô ta là đích tiểu thư kìa, khoa trương đến như thế "

Một người khác bày ra dáng vẻ khinh thường, lại một nam sinh ảo não.

" Nhìn như thế, người ta làm sao biết mẹ cô ta phá hoại hạnh phúc nhà người ta chứ ? "

" Đúng đấy, có khi nào La Kiều kia cũng là tiểu tiện nhân không? "

" Tôi đúng là điên, hồi đó lại đi thần tượng cô ta đấy "

Tất cả những lời này đều vào tai hai nam nhân đứng xa nơi đó.