Em Có Đau Không?

Chương 7

Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, từng chút xâm vào trí óc anh. Trước đây cô cũng nhiều lần gọi như thế, nhưng anh vốn dĩ chưa từng nghe qua, bây giờ nghiêm túc thu vào tai mới biết, tiếng gọi " Đồng ca " này chứa bao nhiêu đau đớn, chứa bao nhiêu mệt mỏi, chứa bao nhiêu thất vọng.

Anh vươn tay chạm vào má cô, đầu ngón tay run rẩy, như việc chạm vào người mình mong nhớ quá xa vời. Kiếp trước anh ở lại trần thế rất lâu, cảm nhận rõ từng chút dày vò thiếu vắng cô. Hiện giờ gặp lại chỉ chạm một cái mà tâm can đã đau đớn từng hồi.

La Ninh nhìn vào ánh mắt đó, bất giác rụt người lui lại , sự kỳ lạ của Đồng Hinh không giống kiếp trước, cô hơi lùi người, thay vào đó lại gọi.

" Đồng thiếu gia "

Bàn tay anh dừng giữa không trung, nghe thật xa lạ, còn đâu bé con ngày nhỏ chạy theo gọi " Đồng ca ", còn đâu ánh mắt thơ ngây của một thiếu nữ. Chỉ còn lại sự lạnh lẽo và đau đớn.

Anh nhìn xuống cánh tay đầy máu của cô, sắc mặt sa sầm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh vừa định mở miệng hỏi thì Đình Bảo đã chạy tới, cậu ta có vẻ rất bất ngờ khi nhìn thấy nam thần ở đây, nhưng La Ninh quan trọng hơn.

Lấy đồ sơ cứu ra trước, mở nước sát trùng nhìn cô.

" Cậu ổn chứ? Hay là đến bệnh viện, đỡ đau hơn?"

Cô liếc một cái nhìn về hướng khác, tay nắm chặt lấy cánh tay còn lại. Đình Bảo chần chừ rồi đổ thuốc sát trùng qua vết thương....

Cô giật người một cái, móng tay bấm vào lòng bàn tay, mồ hôi trên trán bịn rịn rơi xuống, Đồng Hinh đau xót vừa nhìn vết thương, bước đến cạnh cô để đầu cô dựa vào l*иg ngực mình.

" Dựa vào anh "

La Ninh có chút kháng cự nhưng cơn đau từ cánh tay khiến cô không còn chút sức lực nào, hơi thở hổn loạn tựa vào lòng anh, Đình Bảo rất nhanh đã băng bó xong, dành lấy La Ninh về người mình, lấy áo khoác trong cặp sách khoác cho cô.

Người trong l*иg ngực ôm đi mất khiến Đồng Hinh có chút mất mát, trở lại bộ dạng thường ngày.

" Em có muốn đến bệnh viện kiểm tra chút không? "

" Không cần "

Cô tựa hẳn vào người Đình Bảo, triệt để không muốn anh tiếp cận mình, cô nắm chặt cổ áo cậu ta, giọng nói lạnh lẽo.

" Cậu có thể đưa tôi về không? "

Đình Bảo bất ngờ chút ít rồi nhìn Đồng Hinh, có lẽ cô không thích người đàn ông này, giữa họ là mối quan hệ gì chứ?

Đồng Hinh thấy cô không quan tâm mình, đồng tử co rút một cái thì Đình Bảo đã bế La Ninh lên, ánh mắt nhìn anh cũng lạnh đi vài phần.

Trực giác của cậu ta cho biết, người đàn ông này Ninh tỷ rất ghét, nếu Ninh tỷ đã ghét, cậu cũng ghét theo.

Bóng dáng Đình Bảo ôm La Ninh càng xa, Đồng Hinh vẫn đứng đó, bên cổ như còn hơi thở của cô quyến luyến, cổ họng khô khốc không thành lời.

Thì ra bị người mình yêu thương lạnh nhạt, là đau đớn đến vậy. La Ninh, em thực sự tài giỏi, như thế mà còn cười được....

Ban ngày thì sẽ không hiểu được sự cô độc của màn đêm, không thể hiểu được sự cuồng dã, khao khát được yêu thương của bóng đêm.

Nó như một loại cảm xúc, chỉ có thể nhìn, không thể có được....

Đưa La Ninh về đến nhà, Đình Bảo mới biết thì ra cô ở một mình, căn nhà khá nhỏ, có hai phòng, sắp xếp rất gọn gàng đẹp mắt.

Đỡ cô vào phòng khách, cậu ta mới trở lại dáng vẻ khả ái bình thường.

" Ra đây là chỗ ở của Ninh tỷ, thật đẹp nha "

La Ninh còn bâng quơ cảm xúc cũ, đưa tay muốn rót ly nước thì Đình Bảo chặn lại, lấy trong túi sách một bình nước ấm rót vào ly.

" Thứ nước này lạnh rồi, cậu xem, trời đã vào thu rồi, phải chú trọng sức khỏe chứ? "

La Ninh nhận cốc nước gật đầu, đưa lên uống một ngụm. Thứ nước thanh ngọt ấm áp chảy qua thanh quản, bụng cũng cảm thấy ấm hơn.

" Tôi không sao, cậu có thể về rồi. Ngày hôm nay...cảm ơn "

Đình Bảo nhìn La Ninh đang cụp mi mắt, cậu ta có chút không yên tâm, nhưng cô đã lên tiếng, chẳng lẽ còn mặt dày ở lại sao? Cậu lấy trong cặp sách một bao thuốc và để lại bình nước trên bàn, xé vội một miếng giấy rồi ghi lên số điện thoại của mình.

" Này, cậu giữ lấy, lúc nãy tôi lấy trên phòng y tế đấy, có thể giảm đau, có gì cậu phải gọi tôi đấy "

Trong lòng cô ấm áp hẳn, gật gật đầu rồi cười một cái, Đình Bảo cũng an tâm rời khỏi đó.

Dưới lầu, cậu ta gặp Đồng Hinh và Hạ Văn, hai nam nhân tựa vào tường, một người trầm mặc, một người đang hút điếu thuốc, sắc mặt ai cũng khó coi vô cùng.

Thấy Đình Bảo xuống, Đồng Hinh hớt hải đi tới đầu tiên.

" Ninh Ninh sao rồi?"

" Ninh tỷ không sao "

Đình Bảo hời hợt đáp rò rồi hai người còn lại, nom trang phục cũng chắc là dạng xuất thân danh giá, khí thế trên người cũng làm người ta nể nang. Nhưng Ninh tỷ đã không thích, vậy cậu ta nhìn thế nào cũng cảm thấy tầm thường. Hạ Văn khẽ thấp giọng hỏi

" Cậu...có thể cho tôi biết, lúc chiều đã xảy ra chuyện gì không?"

Đình Bảo nhìn hai người, đáy mắt có phần khinh thường đáp, chỉ về Đồng Hinh :" Anh ta có thể tự do ra vào trường như thế, tôi nghĩ anh ta đã moi được tin tức rồi đấy chứ "

Nói xong thì khoác cặp lên vai rời đi. Hai người lại trầm mặc dựa vào tường, cùng đưa mắt lên nhìn cửa sổ nhà La Ninh, ánh mắt đồng phức tạp.

=======

Chuyện hôm qua đánh nhau đưa lên tận diễn đàn trường, tất cả học sinh ẩu đả tấn công La Ninh hôm đó đều bị đình chỉ học tập, có vài người từng bị bắt nạt cũng lên tiếng, làm diễn đàn trường xôn xao vô cùng.

La Ninh hôm sau cũng đến lớp, bộ đồng phục sạch sẽ, bên tay còn băng dài, giáo viên nhìn thấy cô cũng an ủi vài câu, có vài gia đình có ý bồi thường nhưng cô nói không nhận, hạng người đó đình chỉ là vừa, nhận bồi thường làm gì chứ?

La Ninh bước vào lớp, Đình Bảo đã như cún con chạy nhanh đến, vẻ mặt cậu ta lúc này chỉ cần thêm cái đuôi nữa thì rất giống tiểu cẩu rồi.

" Ninh tỷ, tay của cô thế nào rồi?"

" Không có sao, đều ổn "

La Ninh đặt cặp xuống bàn, ngồi vào ghế. Nói là không sao, chỉ là vết thương đêm qua làm cô đau rát, thời tiết lại trở lạnh, khó tránh vết thương khép miệng sưng tấy.

Thầy giáo thông báo về việc chuẩn bị tốt nghiệp, nói đến ba năm qua đồng hành cùng nhau, nói đến ai cũng rưng rưng nước mắt. Một tháng nữa bắt đầu nghỉ ngơi để thi đại học, đối với học sinh, thời điểm này chính là quan trọng nhất rồi

Đối với La Ninh cũng vậy, tốt nghiệp, đậu đại học, ra trường, kiếm tiền, sau này có thể làm một tiểu phú bà rồi. Quan trọng là không cần mỗi ngày giáp mặt với La Ninh và Đồng Hinh nữa.

Nghĩ đến cũng thấy thoải mái hơn, cô ôm vài cuốn tập xuống căn tin, va vào một cậu thanh niên, làm sách vở rơi tung tóe