Em Có Đau Không?

Chương 9

La Ninh cùng Đình Bảo tạm biệt nửa đường, một mình cước bộ về nhà, dáng vẻ đầy vẻ lười biếng.

Cô dừng trước nhà, trời đã sầm tối, bất giác lùi lại mấy bước nhìn thân hình cao lớn dựa vào cửa nhà cô, mái tóc đen huyền che đi một phần gương mặt, trang phục trên người nhếch nhác, trước l*иg ngực còn đổ máu.

Có nên báo cảnh sát không?

Cô chần chừ một vài giây rồi tiếng lại, nhìn rõ khuôn mặt dưới ánh đèn flash điện thoại.

Giản Vũ!!!!

Tên nam nhân này, sao lại ở đây?

Cô hơi cúi người thì cửa nhà bên cạnh mở ra, đưa mắt qua nhìn thì thấy Đồng Hinh.

Cô sửng sốt một lúc....

Mẹ kiếp, nhà kế bên lại là nhà của Đồng Hinh? Không phải nhà kế bên là em hàng xóm đáng yêu à?

Càng nhìn cô lại càng lùi lại phòng bị, Đồng Hinh làm bộ dáng ngạc nhiên

" La Ninh, em ở đây sao?"

Mẹ kiếp, anh không biết tôi ở đây à?

Anh lại nhìn qua Giản Vũ, làm vẻ bất ngờ hơn, sau đó lại đỡ cậu ta

" Giản Vũ, cậu làm sao thế này? "

Mẹ kiếp, còn quen tên Giản Vũ này?

" Hạ Văn, ra đây nào "

Rầm rầm, tường thành của La Ninh nhanh chóng sụp đổ, mẹ ơi, sợ quá!! Tránh đi tránh lại, ba tên khốn này lại ở cạnh nhà mình.

Cô tích cực lùi lại né tránh, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Đồng Hinh đỡ Giản Vũ đứng dậy, Hạ Văn lại cười cười nhìn cô.

" Học muội, gặp lại rồi "

Gặp lại rồi....

" Ninh tiện nhân, gặp lại cô rồi...."

Trong đầu thoáng hình ảnh ngày đó, bất giác lùi lại, ánh mắt toàn sự kinh hãi, Đồng Hinh giao Giản Vũ lại cho Hạ Văn.

" Đỡ cậu ấy vào trước đi "

Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng nhìn rồi cậu ta cũng đỡ tên máu me đầm đìa kia vào. Đồng Hinh quan sát từng biểu cảm sợ hãi của La Ninh, âm thầm suy đoán.

" Ninh Ninh....em sao vậy? Em quen biết hai người họ à? "

" Không quen. "

Miệng nói, nhưng tay chân run rẩy, cúi thấp đầu che đi cảm xúc trên mặt. Đồng Hinh nhẹ giọng.

" Ninh Ninh, anh và thanh mai trúc mã kia mà, sao em lại trở nên xa cách như thế? "

Cô nắm lấy dây cặp xách, ánh mắt trở nên mông lung, anh lại tiếp tục nói.

" Bác La đã nói với anh rồi, em đi học ở đây, còn dọn ra ngoài, anh không yên tâm nên mới đến đây "

La Ninh hơi điều chỉnh tâm trí, bác La trong lời anh nói hẳn là ba cô, không phải kiếp trước ông ta thông đồng Hạ Nhu và La Kiều hoán đổi thân phận của cô sao?

La Ninh chậm rãi hít thở :" Thanh mai trúc mã cái gì? Tôi không phải người của La gia. Anh nhận nhầm rồi "

La Ninh mở cửa nhanh chóng đi vào trong nhà, tựa như muốn trốn tránh ánh mắt đó. Đồng Hinh đứng bên ngoài một lúc, nắm tay có phần siết lại.

===========

Cả đêm cô không ngủ được, từng chút cảm giác đau đớn năm đó không ngừng ám ảnh. Mười năm....nghe thì nhẹ, nhưng quá đau đớn....

Cô nắm trên giường, máy hát còn vang lên bài hát của một ca sĩ nào đó, rất thê lương, vươn tay lên không trung, chậm rãi nhắm mắt lại....

Muốn níu giữ cái gì đó, nhưng không nhận ra nó là thứ gì....?

Không nguyện nhuốm thị phi, sao đoán được kết quả mong muốn

Cánh hoa trong lòng khô héo, thời gian trôi chẳng thể quay trở lại.

Nguyện gột rửa đi sự phù hoa, phủi đi một thân đầy bụi trần.

Hồi ức cứ trăn trở không ngừng, đau tới tận tâm can

Chỉ nguyện quãng đời còn lại không hối hận, theo hương hoa bay đi thật xa.

Một bình rượu trắng, một thân đầy bụi trần

Nhớ nhung chẳng đứt xuyên qua quãng đời còn lại không hối hận.

Một mảnh xuân thu, sinh sinh diệt diệt, phù hoa phải trái.

Đợi khi hoa nở ta lại say một hồi.

Bất Nhiễm......

=======

Một tuần trôi qua, thông tin La Kiều là con kế thất nhà họ La tung hoành trên diễn đàn trường, còn không ít học sinh chuyên Văn múa bút trên cốt truyện đó, nào là sinh ly tử biệt, ân oán hào môn, bàn tán đến rầm rộ.

La Kiều đi học cũng bị người ta chỉ trỏ, lúc này cũng không dám đến trường nữa. Cô ta ngồi trong phòng lướt màn hình điện thoại, vẻ mặt vặn vẹo đến xấu xí.

" La Ninh, tại sao Đồng Hinh lại đến với mày, con khốn, mày sẽ không yên thân với tao!!! "

Đồng Hinh đúng là có đến La gia tìm La Ninh, Hạ Nhu cũng giống kiếp trước nhân cơ hội này hoán La Ninh thành La Kiều, ai ngờ ngay lúc đó Đồng Hinh lập tức tỏ ra chán ghét, nói nhà họ La gạt người, muốn đem một con gà rừng là La Kiều ra gạt anh.

Cũng phải, La Ninh là đích nữ của La gia, đối với trên dưới là phượng hoàng chân chính, cho dù La Kiều xinh đẹp nổi bật đến đâu, xuất thân cũng phải thua La Ninh mấy lần, vì mẹ cô ta...là kế phu nhân.

=========

Sát vách có ba con sói, điều này làm La Ninh đêm ngày không yên, không thể chuyển nhà, càng không thể né tránh, cô đành lựa chọn trạng thái mặc kệ thiên hạ.

Đêm đến cô định mua chút đồ làm vài món, lúc mở cửa đi ra thì thấy Giản Vũ, cổ hắn còn quấn một lớp băng, bên tay cũng có, dường như vết thương khá nặng, điếu thuốc trên tay làm tăng vẻ âm trầm, cô bất giác lùi lại một cái.

Giản Vũ nhìn thấy cô, con ngươi màu bạc ánh lên một tia sáng, ánh mắt có phần bi đát, nhưng cô hầu như cảm nhận nó như một sát khí, chân bất giác lùi lại.

Cô thực sự rất sợ, người đàn ông này kiếp trước chính là nỗi ác mộng của cô, toàn bộ thống khổ từ thể xác đến tinh thần thì Giản Vũ là người nặng tay nhất.

Hắn nhìn cô một lúc sau đó mở miệng.

" Chào cô, hàng xóm "

Sự mê luyến, khuôn mặt với tỷ lệ vàng, con ngươi màu bạc chính là họa lên một nam nhân cực phẩm. Nhưng với La Ninh, hắn là nỗi sợ, là sự ám ảnh.

Cô cúi đầu, nắm dây túi xách, đôi chân nặng nề muốn rời đi. Bên cạnh cửa có tiếng gọi của Hạ Vũ.

" Giản ca, đang làm gì đấy? "

Nhân lúc Giản Vũ quay mặt đi, cô đã nhanh chóng rời khỏi, vì đối diện với khuôn mặt đó....cô chỉ có sự sợ hãi và đau đớn.

Lúc hai người đó nhìn lại, đã thấy bóng dáng nhỏ bé hớt hải rời đi, đôi mắt bạc của Giản Vũ tối lại, ánh mắt thoạt vẻ cuồng dã.

" Có lẽ đã đoán đúng rồi "

Hạ Văn siết chặt nắm tay, ánh mắt cũng hiện lại sự cuồng dã quen thuộc.

Xem ra họ đã đoán đúng rồi.

La Ninh trùng sinh.