Bác Sĩ Kim! Chị Có Bệnh Nhân Mới

Chương 27

Lần đầu tiên Trân Ni được đi xa, cũng là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, có chút lạ lẫm nhưng mà cũng hào hứng lắm. Không ngờ nhìn ra cửa sổ máy bay từ trên cao nhìn xuống, những toà nhà cao tầng đan xen nhau, ánh đèn rực rỡ sáng lấp lánh, nhìn thành phố Seoul thật đẹp. Trân Ni hứng khởi cười khúc khích, mặt trầm trồ.

"Em thích lắm hở?" - Trí Tú cũng mĩm cười, tay xoa xoa đầu Trân Ni

"Ừm... không ngờ là từ trên cao nhìn xuống thật đẹp"

"Vẫn còn nhiều điều chờ em khám phá ở Jeju đó"

Trí Tú nắm lấy tay Trân Ni, đưa tay Trân Ni lên môi cô rồi hôn một cái chóc thật lớn. Nhìn Trân Ni thế này, không buồn phiền và lo lắng, Trí Tú thật sự rất vui.

"Điều gì thế chị?" - Trân Ni tò mò

"Bí mật" - Trí Tú đưa ngón tay lên môi mình, mặt ra vẻ nguy hiểm

Trân Ni nhíu mày, nheo mắt lại nhìn Trí Tú bằng ánh mắt đề phòng.

Cả hai đáp xuống sân bay Jeju là 12 giờ đêm, Trân Ni mệt mỏi vì chuyến bay, dựa đầu vào vai Trí Tú ngủ ngon lành. Ngồi trên xe về nhà mà Trân Ni cứ rúc rúc đầu vào lòng Trí Tú, tưởng như Trân Ni sắp chui vào bụng Trí Tú đến nơi rồi.

"Tú~ ôm em" - Trân Ni giọng nũng nịu ngáy ngủ

Trí Tú cong môi cười, tài xế xe có chút bối rối trước tình cảnh trước mắt mình. Trân Ni đưa tay lên ôm lấy Trí Tú, trườn trườn thế nào mà ngồi cả vào lòng Trí Tú, vòng tay ra sau ôm lưng Trí Tú, áp mặt mình vào lòng ngực cô, nhìn Trân Ni chẳng khác nào em bé 1-2 tuổi đang ngủ trong lòng mẹ ý.

"Ưmmm~"

Trân Ni hít hít mùi hương trên người Trí Tú, tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ cũng khiến người khác đỏ mặt. Trân Ni di chuyển đầu mình lên trên, kê lên vai Trí Tú, mặt áp vào cổ Trí Tú. Hương thơm ngọt ngào từ cơ thể Trí Tú làm Trân Ni mê đắm, hé môi hôn lên cổ Trí Tú rồi để lại một dấu hôn ngân.

Tài xế xe hắn giọng, mặt đỏ ửng không dám nhing về sau xe. Cũng may là chiếc xe vừa về tới căn biệt thự ven biển, tài xế xe cúi gầm mặt, giọng lí nhí.

"Viện trưởng Kim... tới nhà rồi"

"Anh về trước đi.... tôi sẽ vào nhà sau" - Trí Tú tay đặt lên lưng Trân Ni, xoa xoa

Tài xế xe nghe xong thì gật đầu, mở cửa xuống xe, đi một mạch về hướng ngược lại. Vì căn biệt thự ven biển này là chính tay Trí Tú thuê, không có gia nhân hay bất kì ai ở trong, biệt lập với mọi người. Cô chỉ muốn Trân Ni thoải mái thôi.

"Nini..."

Trí Tú ngã cổ về một bên, Trân Ni nghe tiếng cô gọi càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, môi vẫn liên tục hôn lên cổ Trí Tú, di chuyển môi mình tìm đến môi Trí Tú rồi hôn lấy. Trân Ni ưỡn cong lưng, mắt vẫn nhắm chặt, lưỡi cuốn lấy lưỡi Trí Tú, hôn ngấu nghiến.

"Ưmmm~~Nini"

Trí Tú rêи ɾỉ, tay đã đặt lên bờ mông căng tròn của Trân Ni, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ahhhh~"

Trân Ni cắn lên môi Trí Tú, kéo nhẹ, rồi mυ'ŧ lên đôi môi mềm mịn của Trí Tú. Tiếng hôn chùn chụt, tiếng môi lưỡi cuốn lấy nhau, tạo nên một không gian nóng như ai đang thiêu đốt.

Trí Tú nhả môi Trân Ni, ngước mặt lên hôn lên cổ Trân Ni, tay nhanh chóng kéo chiếc váy Trân Ni lên cao, tay nắm lấy cạp qυầи ɭóŧ kéo nhẹ xuống, luồn tay mình vào giữa hai chân Trân Ni, dòng bạch dịch nhớp nháp đã dính đầy hai bên phiến thịt hồng, Trí Tú đưa ngón tay vuốt ve dọc lên xuống, đầu ngón tay di chuyển đυ.ng vào hạt đậu nhỏ, Trân Ni liền run lên, thở mạnh.

"Ưmmmm~~~"

Trân Ni ti hí mắt, đầu óc đã bị du͙© vọиɠ làm thức tỉnh, cúi xuống nhìn thấy Trí Tú đang cời tung chiếc áo của cô, kéo chiếc bra đang ôm lấy bầu ngực tròn xuống sâu. Trí Tú hé môi, lưỡi cuốn lên nhũ hoa đỏ hồng, bé xíu.

"Tú~ ahhhh~ ưmmm~"

Trân Ni đẩy hông, ma sát cô bé mình vào ngón tay Trí Tú. Run run lên mỗi khi tay Trí Tú chạm đến tiểu hạt đậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó đến mức nó đã sưng to.

"Yêu em~"

"Bên trong muốn chị~ ưmmm~"

Trí Tú nhấc Trân Ni lên, để Trân Ni quỳ xuống ghế, hai tay chống lên mặt kính cửa xe, mặt Trân Ni hướng ra ngoài cửa sổ. Trí Tú nâng cao mông Trân Ni, vén chiếc váy cô lên cao rồi kéo tuột chiếc qυầи ɭóŧ màu tím ra khỏi chân Trân Ni. Trí Tú cúi người, áp sát mặt mình vào chiếc mông căng tròn, cắn nhẹ lên đó rồi di chuyển xuống cô bé Trân Ni, chiếc lưỡi ấm nóng lướt lên cô bé Trân Ni ướŧ áŧ, đầy bạch dịch.

"Tú~~"

"Ahhhhh~"

Trân Ni gồng mình chống đỡ cơ thể, tay bấu chặt vào kính xe, Trí Tú vẫn yêu chiều lên cô bé Trân Ni, lưỡi cuốn lấy tiểu hạt đậu, từng dòng bạch dịch theo lối nhỏ rỉ ra, rơi vào miệng Trí Tú đều được cô nuốt hết.

"Thao em~ Tú"

"Em muốn được chị thao~"

"Ưmmmm~~ ahhhh~"

Trân Ni run run, chân cô sắp nhũn ra rồi. Trí Tú lấy từ trong balo nhỏ ra vật giả, đeo nhanh vào người. Nâng cao mông Trân Ni, nhấc một chân Trân Ni lên rồi đặt vật giả ngay huyệt động, chầm chậm đi sâu vào bên trong.

"Ưmmmm~ thật to"

"Lắp đầy bên trong em đi~ Tú"

Trí Tú nắm lấy áo Trân Ni, xé toẹt ra, kéo hai khoảnh vun tròn ra, một tay bấu lên mông Trân Ni, tay còn lại nắm lấy một bên ngực Trân Ni, hông thúc mạnh đẩy vật giả liên tục ra vào bên trong.

"Ahhhh~ ư~ ưmmmm~"

"Chậm thôi~ ahhhh~"

Trí Tú thúc thêm vài cái, tay đang xoa ngực Trân Ni di chuyển đến xoa xoa lên tiểu hạt đậu. Trân Ni liền lắc đầu, đầu dựa vào cửa kính, thở dốc.

"Em ra mất~ Tú"

"Sướиɠ~ ahhhh~ không được rồi"

"Ưmmmm~ mạnh lên~"

Trí Tú nắm lấy hông Trân Ni, thúc mạnh. Trân Ni co quắp người, dòng nước theo lối nhỏ xả ra, ướt đẫm lên ghế, Trân Ni gục xuống ghế, nhưng Trí Tú vẫn nhấc cao mông cô, thúc liên tục. Đến mức Trân Ni không chịu được, dòng nước liên tục xả ra theo lối nhỏ.

"Đừng xoa lên đó nữa mà~"

"Ahhhhh~"

"Xin chị... đừng xoa~"

Trân Ni giật run lên, nằm dài xuống ghế, mệt lã người. Trí Tú nhẹ nhàng tháo vật giả ra khỏi người, lấy áo khoác khoác lên người Trân Ni rồi đi vào nhà. Không quên gọi người đến đưa xe đi rửa, dọn dẹp bãi chiến trường vừa xảy ra.