Bảo Bối Đại Mãnh Nam

Chương 12

Cô không biến thành Audrey Hepburn. Đương nhiên, cái này chẳng cần phải nói nữa.

Giống như A Chấn nói, qua 50 năm nữa thì Đinh Khả Phỉ cô cũng không có khả năng biến thành Audrey Hepburn, cho dù kiếp sau cũng chưa chắc đã được.

Nhưng hắn quả thật có thể làm cho cô đẹp hơn. Khi hắn cắt tóc cho cô xong thì cô chấn động, vốn cô nghĩ rằng quả đầu này không thể cứu vãn được nữa.

Võ ca cùng Phượng Lực Cương lúc trước càng sửa càng ngắn, đến cuối cùng lại muốn giúp cô trở thành giống Audrey Hepburn, nhưng tóc cô vừa mềm vừa mượt, không phồng lên được, kết quả là càng cắt càng ngắn, giống đứa trẻ mới sinh, tóc dài ngắn không chỉnh tề.

Trọng điểm là đống tóc này còn chổng lên trên đầu cô, nói giống con vịt xấu xí thì đã là nói dễ nghe rồi. Trên thực tế cô cảm thấy đầu mình ở trong gương nhìn như một tảng đá rậm rạp lông lá, tóc ngắn dài khác nhau không đồng đều.

Lúc vừa nhìn thấy thì cô đã bị dọa đến choáng váng. Giây tiếp theo nước mắt lập tức rơi như bão táp, hoàn toàn không thể khống chế.

Cô vốn đã không đẹp, tóc còn bị cắt đến thế này, hoàn toàn chính là quái vật!

Bởi vì bị đả kích lớn nên cô lập tức xông lên lầu, tìm chỗ trốn để khóc. Lúc đó cô thực sự cảm thấy cái quả đầu này đúng là hoàn toàn không cứu được.

Nhưng hiện tại Khả Phỉ ngồi ở trên ghế trong phòng bếp, miệng há to mà nhìn nữ sinh ở trong gương.

Những chỗ giống như bị chó gặm thì đều bị hắn cắt ngắn hơn, ngắn đến giống nam sinh, để lộ trán và cổ của cô. Nhưng hắn giúp cô cắt đều lại, còn sửa thành một hình dáng xinh đẹp, hơn nữa vì ngắn nên tóc cô càng dầy và đen hơn..

Cô nhịn không được vươn tay chạm nhẹ lên mái tóc ngắn của mình, lúc cô di động ngón tay thì mớ tóc ngắn đó cũng bị xốc lên, giống như……

Giống như hoa bồ công anh mùa xuân.

Nữ sinh trong gương thoạt nhìn, thật…… Thật đáng yêu…… Siêu đáng yêu!

Cô không biến thành Audrey Hepburn, nhưng hắn khiến cô trở nên xinh đẹp. Từ đầu tới đuôi, hắn chỉ dùng ngón tay và một cái kéo.

Khả Phỉ khẽ nhếch môi, mắt hạnh trợn lên nhìn bản thân siêu đáng yêu ở trong gương, nửa ngày không nói ra lời.

“Thế nào?” Hắn đứng ở phía sau cô hỏi: “Có được không hay cô muốn cạo trọc?”

“Không cần, không cần!” Cô sợ tới mức đột nhiên hoàn hồn, buông gương, ôm đầu quay lại, khẩn trương nhìn hắn nói: “Thế này tốt lắm rồi, tôi không muốn cạo trọc đâu!”

Hắn nhíu mày, hỏi: “Cho nên tôi cũng không cần cạo trọc hả?”

Khuôn mặt nhỏ của Khả Phỉ đỏ ửng lên, ngượng ngùng nói: “Không cần, đương nhiên không cần.”

Nhưng ngoài ý muốn là hắn lại nhếch miệng lên, lộ ra một chút tươi cười. Má ơi, trái tim của cô.

Theo phản xạ, Khả Phỉ cuống quít ôm ngực, nhanh chóng rời tầm mắt. Không nên không nên, nụ cười của người này thực sự là nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

“Khụ ân……” Cô nhìn bên cạnh, hắng giọng, che mặt mình đang đỏ lên, sau đó nhanh chóng đứng dậy, tháo tờ báo đang quấn trên cổ xuống nói: “Tôi đi dọn dẹp quét rác.”

Nói xong cô không dám liếc hắn một cái, vội vàng chạy ra ngoài, ngồi xổm trong phòng để đồ, mặt đỏ tim đập thật lâu. Cô đợi cho trái tim mình bình thản lại mới mang theo chổi và hốt rác về để dọn.

Hắn vẫn ở trong phòng bếp, đứng bên bếp không biết đang làm gì. Tóm lại hắn đưa lưng về phía cô, có điều không cần nhìn mặt hắn giúp Khả Phỉ có thể nhẹ nhàng thở ra, mau chóng quét dọn tóc trên sàn nhà, lại lấy khăn ướt quỳ trên đất lau lại một lần, nhanh chóng đem sàn nhà lau đến sạch sẽ.

Cô vừa mới đứng lên thì đã thấy hắn mở nắp cái nồi trên bếp. Má ơi, thơm quá.

Cái mùi kia khiến bụng cô lại kêu vang, nước miếng ứa ra. Khả Phỉ nhịn không được đi qua, tò mò hỏi, “Đây là cái gì?”

“Cơm Hàn Quốc.” Hắn bưng đồ ăn đến trên bàn, đưa cho cô nói. “Ăn đi.”

Cô trừng mắt thật lớn, vô cùng cung kính đón lấy cái đĩa kia, tán thưởng mà thốt lên: “Sao anh lại thần kỳ như vậy? Tôi mới dọn dẹp có một lúc anh đã làm xong.”

“Tôi vừa rồi xuống lấy sữa thì thuận tiện làm.” Hắn cũng lấy một đĩa cho mình, cùng cô ngồi ăn.

Khả Phỉ cảm kích đầy mình mà cúi đầu ăn cơm, trong lòng cảm động đến mức hốc mắt cũng ướt.

Nghe thấy cô hít hít mũi, hắn liếc nhìn cô một cái, lại rút giấy ăn ra cho cô.

Cô ngượng ngùng nhận lấy tờ giấy, nghiêng người dùng sức lau nước mũi, lúc quay lại thì thấy hắn đang nhìn mình, mới nhớ ra sao mình có thể ở trước mặt hắn làm ra động tác bất nhã như thế chứ. Cô lập tức đỏ mặt, nhưng Đồ Chấn lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Có điều cô chắc chắn đã nhìn thấy hắn nhếch miệng. Cô cảm thấy thực xấu hổ và quẫn bách, nhưng vẫn có chút…… Không rõ nữa…… giống như quen thuộc ư?

Cô cúi đầu xúc cơm vào miệng, cố gắng thả chậm tốc độ ăn như hắn, để mình không giống bộ dạng quỷ chết đói.

Nam nhân này luôn dễ dàng có thể khiến cô tự biết xấu hổ. Mới trước đây bởi vì sống trong cô nhi viện, cô luôn sợ bị đói nên luôn cướp cơm để ăn. Tuy sau này lớn lên ra ở riêng thì cô vẫn không sửa được thói quen này, luôn ăn rất nhanh. Nhưng từ khi vào đây, ngồi đối diện với đại lão gia ăn chậm nhai kỹ này thì bộ dáng ham ăn của cô lộ ra hết.

Một năm này nàng vẫn luôn đối mặt với hắn, cũng luôn nhắc bản thân mình phải ăn uống từ tốn, không được như sói như hổ.

Ai, nhưng mỗi lần hắn khó khăn lắm mới nấu cho cô ăn thì cô đều hận không để đem cả nồi nhét vào bụng.

Tay nghề nấu ăn của Đồ gia huynh đệ thật sự quá tốt. Món này ăn siêu ngon, chờ chút nữa cô nhất định phải hỏi hắn cách nấu món này mới được.

Tuy đã cố gắng ăn chậm nhưng cô vẫn ăn nhanh hơn hắn, do dự một chút cô vẫn nhịn không được đi lấy thêm một phần nữa.

Cô từ từ ăn mấy miếng, nghĩ đến một việc, nhịn không được nhìn hắn, nói nhỏ: “Kỳ thật…… bình thường tôi không thích khóc đâu……”

“Ừ.” Hắn lên tiếng, không ngẩng đầu, chỉ chuyên chú ăn cơm.

“Tôi không phải quỷ khóc nhè……” Nhịn không được cô lại cường điệu nhắc lại.

Hắn lần này có ngước mắt nói: “Tôi biết.”

Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.

Trong phòng bếp an tĩnh. Vài phút sau cô lại nhịn không được mở miệng: “A Chấn?”

“Ừ?” Hắn vẫn cúi đầu như cũ.

“Cám ơn anh đã sửa tóc lại cho tôi.” Cô nắm chặt cái thìa, có chút khẩn trương nhưng thật lòng nói.

Nghe được câu cảm ơn này hắn dừng động tác ăn cơm, ngước mắt nhìn cô, “Tôi chỉ không thích rửa bát thôi.”

Đạm mạc quăng ra một câu xong hắn lại cúi đầu ăn tiếp cơm của mình. Tuy thế Khả Phỉ lại biết rõ đây không phải ý nhĩ thật trong lòng hắn. Khuôn mặt tuấn tú kia rõ ràng có chút quẫn bách và cứng nhắc.

Cô ngây ngốc nhìn hắn, sau đó cũng nhanh chóng cúi đầu, cắn môi nhịn cười. Ăn mỳ ăn liền ấy mà, có đồ gì để rửa đâu?

Vừa rồi cô ở trên lầu khóc lóc nên nghĩ không rõ ràng, hiện tại tỉnh táo mới phát hiện ra cái cớ sứt sẹo này của hắn.

Cô vội vàng xúc cơm vào miệng, vừa làm vừa nhìn lén tòa núi băng trước mặt, càng nhìn càng phải cố nhịn cười thầm.

Ai a, sao trước kia cô không biết người này cũng đáng yêu như thế chứ?

Hắn ngẩng đầu lên, hung ác trừng mắt liếc cô một cái.

Khả Phỉ cố sống cố chết mới giữ được bình tĩnh, nhưng chỉ cố gắng được hai giây thì khuôn mặt vặn vẹo đến không được, cô nhanh chóng cúi đầu, dùng sức cắn môi, nhưng không sao ngăn được hai vai rung lên.

Thảm rồi, hắn nhất định sẽ tức giận, nhưng cô không nhịn được. Cứ như vậy, dưới cái nhìn chăm chú tức giận của hắn, cô nhịn cười đến mức nội thương. Nhưng cô vẫn thực không biết xấu hổ mà đi lấy thêm một phần phần cơm nữa, sau đó mặt dày mà ngồi xuống ăn cơm tiếp với hắn.

“Cô muốn biết sao?” Hắn hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy.” Cô liên tiếp gật đầu.

Hắn đứng lên, cao cao tại thượng tà nghễ nhìn cô, lạnh lùng mở miệng: “Vì sao tôi phải nói với cô?”

“Như vậy lần sau tôi có thể nấu cho mọi người ăn.” Cô mở to đôi mắt lúng liếng, vô liêm sỉ mở miệng.

Hắn nhíu mày, đi đến trước mặt cô, cúi người lộ ra mội nụ cười mê người khiến tim cô lại đập như điên, sau đó hắn vươn tay hai bên véo má mềm mại của cô.

“Tôi –” Hắn rơi tay nói.

“Hả –” Khả Phỉ trừng mắt thật lớn mà nhìn hắn. Mà cái tên tàn nhẫn trước mặt lúc này híp mắt, tàn nhẫn mở miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp, “Không –” ngón tay hắn lại véo lên má nộn nộn của cô.

“Nha –” Cô muốn vươn tay gạt tay hắn ra nhưng lại không dám, chỉ có thể hua tay nhỏ bé lung tung, y y nha nha kêu đau.

“Muốn –” Mỗi lần nói một chữ hắn lại nhéo cái mặt của cô.

Khả Phỉ vẫn chưa kịp phản ứng thì hắn đã buông tay rồi hừ một tiếng quay đầu rời đi.

“Nha ô……” Cô nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt nhỏ đã bị véo đến hồng lên, trong mắt đều là nước mắt. Đau quá …… Không muốn thì thôi…… Sao lại đi véo mặt cô……

Tuy nói cô sai trước, dám đi cười hắn nhưng hắn cũng không cần như vậy chứ.

Ô ô…… Đau đau đau…… Mặt của cô nhất định là đã sưng lên……

Nhưng khuya hôm đó khi cô trở lại trong phòng nghỉ ngơi, tắm rửa xong, sấy tóc chuẩn bị đi ngủ thì vẫn nhịn không được đứng trước gương nhìn thật lâu.

Ngay lập tức cắt tóc ngắn như thế khiến cô không quen, thậm chí cảm thấy có chút không ổn. Nhưng mái tóc này thực đáng yêu, sờ vào rất thích.

Cô vươn tay sờ lên mái tóc ngắn trên đầu mình, không khỏi nhớ tới lúc hắn cẩn thận cắt tóc cho mình.

Lúc trước cô lo lắng đề phòng, quá mức khẩn trương sợ hãi, hoàn toàn không có tâm tình để ý đến chuyện khác. Cho tới bây giờ cô mới chậm chạp nhớ lại cảm giác vừa rồi hắn lấy ngón tay mềm nhẹ vuốt tóc cho cô, chậm rãi dùng kéo giúp cô sửa lại tóc tai.

Trong cả quá trình rườm rà đó hắn vẫn rất kiên nhẫn, không vội vàng thô lỗ tùy tiện như Võ ca cùng Phượng Lực Cương. Hắn vẫn luôn rất cẩn thận, rất ôn nhu, giống như đang đối xử với một con vật nhỏ đang sợ hãi.

Cô nhớ rõ ngón tay hắn vuốt qua tóc cô, lướt qua da đầu, làm cho bên tai của cô nóng lên, tim đập nhanh hơn.

Mới vừa rồi, cô không quá chú ý, nhưng bây giờ lại nhớ rõ từng chi tiết như thế, cảm giác giống như ngón tay hắn còn đang lướt qua đầu cô.

Trong lòng cô rạo rực, trên mặt càng đỏ ửng lên. A a a — ngu ngốc, nghĩ loạn cái gì chứ!

Khả Phỉ cố ý dùng sức xoa xoa đầu mình, muốn xóa tan cảm giác kia. Cô giống như bị lửa đốt mông mà chạy về phòng, túm lấy cái chăn trên giường, trong lòng thầm nhủ: Cô mới không nhớ đâu. Căn bản không nhớ rõ! Đinh Khả Phỉ, đừng náo loạn, không nên suy nghĩ bậy bạ, trăm ngàn lần đừng tùy tiện tự mình đa tình. Người kia là kẻ lòng dạ hẹp hòi! Xem xem, mặt của mày còn bị hắn nhéo đến đỏ bừng kia kìa!

Đúng vậy đúng vậy! Hắn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, không phải người tốt — không đúng, hắn là người tốt, nhưng đồng thời cũng là kẻ lòng dạ hẹp hòi, cho nên tuyệt đối cấm mày không được liên lụy đến hắn nhiều!

Ngủ, mau ngủ! Chuyện gì cũng chưa xảy ra…… Cô dùng sức nhắm mắt lại, đem chăn kéo qua đầu, cố sống cố chết giục mình ngủ nhanh chút.

Nhưng cô thế này…… thực sự là đáng yêu…… Thật sự siêu đáng yêu…… Từ nhỏ đến giờ cô đều chưa từng đáng yêu thế này……

Tim cô đập phù phù, bang bang. Cô vụиɠ ŧяộʍ kéo chăn, mở mắt nhìn trần nhà. Có lẽ nào ….. A Chấn có thể nào…… Cũng hiểu được…… Cô…… Thực đáng yêu?

Ý niệm này hiện lên khiến khuôn mặt nhỏ của cô càng đỏ hơn, cô lật người, lại trùm chăn lên đầu.

“Má ơi, Đinh Khả Phỉ, mày thật không biết xấu hổ, nào có người nào như vậy, chỉ kẻ siêu vô sỉ…… Lòng dạ hẹp hòi mới không cảm thấy mày đáng yêu……” Cô lầm bầm nói thầm, lại nhịn không được ở trong chăn vụиɠ ŧяộʍ cười.

Thật sự đã khuya lắm rồi…… Ngủ ngủ ngủ…… Mau ngủ……

Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng cô vẫn ở trên giường lăn qua lộn lại, không ngừng suy đoán ý nghĩ của kẻ lòng dạ hẹp hòi kia, sau đó cười một mình, rồi lại oán giận hắn nhéo mặt cô, thẳng đến nửa tiếng sau cô mới mệt mỏi rơi vào mộng đẹp.

***

Thang ba, một đợt hàn lưu mới lại tràn xuống. Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm vài độ, gió lạnh thổi vù vù.

Ngoài cửa sổ là một tầng mây vừa giày vừa nặng, đã sáu giờ mà trời vẫn âm u, thoạt nhìn không khác buổi tối là mấy.

“Má ơi, lạnh thật đó.” Khả Phỉ dậy sớm, nhanh chóng rửa mặt rồi xuống lầu làm việc.

Châu Phi có một cái máy bay rơi, nguyên nhân chưa rõ, ngay cả nó rơi nơi nào cũng chưa ai xác định được. Công ty hàng không gọi điện tới, Võ ca đương nhiên không nói hai lời liền nhận án này, mang theo nhân viên trong công ty đều đến đó, ngay cả A Nam ở dưới tầng hầm cũng bị lôi đi.

Cả khu nhà trọ lạnh lẽo đến không được, chỉ còn lại cô và cái vị lòng dạ hẹp hòi ở tầng hầm kia.

Thừa dịp mọi người không ở nhà, sáng sớm cô đã rời giường đến phòng mọi người thu quần áo bẩn, trừ bỏ cái tên quỷ lười Phượng Lực Cương kia thì đa số mọi phòng đều thực sạch sẽ, cô chỉ cần thu thập chút chút là được.

Nhưng mỗi lần bọn họ có vụ án phải xa nhà thì hôm sau trong phòng thể nào cũng có một đống quần áo bẩn chưa giặt. Nếu cô không thu lại giặt thì đống quần áo dính mồ hôi này sẽ ở trong phòng nửa tháng mười ngày, sẽ thối kinh lên được.

Cô ôm cái giỏ giặt quần áo, cầm quần áo phân loại xong, sau đó đến bồn rửa mặt giặt phần cổ áo, tay áo bằng xà phòng trước, nếu không sạch thì sẽ dùng sôda pha chanh để xử lý. Trải qua một năm tôi luyện nàng đã sớm trở thành cao thủ làm việc nhà.

Nấu cơm, không thành vấn đề; Giặt quần áo, cô cũng xử gọn; Quét tước, tin tưởng Tiểu Phì, cam đoan ok.

Tuy rằng chức vụ của cô là trợ lý hành chính nhưng trên thực tế không khác nữ giúp việc bao nhiêu.

Trời giá rét đông lạnh mà cô phải dùng nước lạnh giặt quần áo thực là thống khổ. Nhưng cũng không có cách nào khác, ông chủ thực là keo kiệt, kinh phí công ty lại không đủ, cô thật đúng là không có can đảm đi đun nước nóng giặt quần áo.

“Tô Tô a…… thật lạnh, thật lạnh……”

Cô hít vào một hơi, vừa kêu than vừa run run nhanh chóng đem mấy cái cổ áo đặc biệt bẩn giặt sạch một chút, sau đó mới quăng hết vào trong máy giặt, sau đó mới lau khô tay, vọt tới phòng bếp thừa dịp dọn dẹp chút rồi đi làm bữa sáng.

Bởi vì chỉ có hai người, bữa sáng rất đơn giản, thịt hun khói, trứng, rau xà lách làm salad, một bình sữa. Mà kẻ lòng dạ hẹp hòi kia thích uống sữa, thời tiết lạnh thế này thì cô phải đun sữa cách thủy để hắn không lấy cớ nhéo mặt cô.

Vừa nghĩ tới đây cô nhịn không được sờ sờ lên khuôn mặt của mình. Sớm biết người này thù dai thì ngày đó cô sẽ liều chết mà nhịn cười.

Từ lần đó về sau, vì tránh cho hắn ngứa mắt nên cô luôn cố ý tránh hắn, tận lực không xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng hiện giờ trong công ty chỉ còn lại hai người, không còn ai khác, nếu muốn hắn không để ý cũng rất khó.

Hôm nay là Chủ nhật, cô lại không thể làm bộ phải đi học, ai…… Cô thở dài đem thịt hun khói và trứng bày lên bàn, đi làm salad, đổ dầu ô liu, dấm hương thảo, lại rắc chút hạt, vừa làm vừa nhìn đồng hồ.

6 giờ rưỡi.

Cô căng thẳng thần kinh, chuẩn bị tùy thời ứng chiến, hoặc là chạy trốn. Nhưng chờ cô hâm sữa xong hết mà cái kẻ bình thường rất đúng giờ lại vẫn chưa thấy mặt đâu.

Khả Phỉ khẩn trương lại hoang mang ngồi ở trên bàn cơm, ăn bữa sáng của mình. Vốn cho rằng hắn sẽ nhanh chóng xuất hiện nhưng ba phút rồi năm phút, mười phút trôi qua mà phòng ăn vẫn chỉ có mình cô.

Trong lúc đó cô thật sự nhịn không được đi vào phòng khách nhìn quanh. Nhưng không có ai chính là không có ai.

Cô nghi hoặc ăn xong bữa sáng của mình, nhìn thời gian thì đống quần áo đầu tiên hẳn đã giặt xong. Cô phải lên lầu phơi quần áo, mười phút sau cô trở lại phòng bếp vẫn thấy bữa sáng không có ai đυ.ng vào.

Chẳng lẽ hôm qua bọn Võ ca xảy ra chuyện gì sao?