Chương 342: Đưa tình
Thịnh kinh, Tô phủ.
Tô Bác Văn chỉ nhàn nhạt lườm một cái tin tức mà phủ hoàng tử đưa tới, đối với nữ nhi Tô Lận Nhu này, sớm đã thất vọng cực độ. Hoàng Thượng muốn trọng dụng ông ta, đặc biệt ban cho ân điển mà nha đầu kia không nắm bắt được. Lần này Thục phi điểm danh nàng đi thị bệnh tật, rõ ràng lại dám gây ra "Chuyện không hề khéo". Quý nhân đã cất nhắc mà không biết thức thời, nữ nhi này, ông ta cũng chỉ có thể dựa vào sự kính trọng với người vợ chính đã mất, bảo vệ tính mạng cho nàng ta là đủ.
Đích thân viết một phong thư, trong thư hết sức khiêm nhường xấu hổ, tự mình cáo lỗi cùng Lục điện hạ, nhận tội danh "Giáo nữ vô phương" (không biết dạy con gái). Mọi người trên triều không ngừng lay động tâm tư, ông ta là tâm phúc của hoàng đế, chỉ nhìn sắc mặt Nguyên Thành đế để làm việc. Hoàng Thượng ngày càng tín nhiệm Lục điện hạ, lại phân phó hộ bộ thượng thư Phòng Khánh Lâm theo thủy lộ áp tải dược liệu đi Tích thành, trên việc này, thì phải đối với Lục điện hạ càng thêm cung kính, một chút dị tâm cũng không có mới tốt.
Mạc Bắc, biên thành Ghita, ngoài cửa Đông Thành, hai gã khách thương dắt lạc đà xuyên thấu qua cửa thành vây quanh đầy hàng rào, ước chừng lưu lại tầm gần nửa canh giờ, liên tục nhòm ngó vào trong thành. Còn dúi tiền cho binh sĩ thủ thành, bị quân sĩ kia bực mình đẩy ra, hùng hùng hổ hổ đang muốn đuổi người, trùng hợp lại đυ.ng phải một đội nhân mã đang khênh tầm hơn bảy mươi tử thi bốc mùi đi từ trong thành ra.
Đám người ở ngoài thành lo lắng thăm dò tin tức, mưu toan đi vào tìm thân nhân vừa nhìn thấy thảm trạng kia, ở đâu còn dám lưu lại ngoài cửa, rối rít che miệng mũi như ong vỡ tổ tản đi. Hai kẻ khách thương kia cũng vội vàng bỏ đi, nửa đường ngay cả áo choàng cũng ghét bỏ ném ở bên đường.
Thò đầu ra, Mộ Tịch Dao quan sát bộ dáng hoảng sợ của hai người, tựa ở trong khuỷu tay của Tông Chính Lâm cười đến mặt mày cong cong. Mật thám của Hoàng đình chơi thật là thú vị. Không ngờ lại sợ chết như vậy, ngay cả đến gần nhìn một chút cũng không dám.
" Người Mạc Bắc rất tin vào thần linh. Ôn dịch tản mạn khắp nơi, xem như là bị trời phạt." Ôm eo nàng, hai người tựa ở đầu tường, không cho người ngoài theo hầu.
Vén lọn tóc mai của nàng bị gió lớn thổi loạn, ngón tay thon dài của Tông Chính Lâm giúp nàng vén sợi tóc ra sau tai. "Đã xem xong náo nhiệt liền sớm đi xuống. Nơi này gió lớn."
"Còn muốn như thế này." Xoay người om eo hắn, cái đầu nhỏ ngoan ngoãn tựa vào bộ ngực hắn. "Gió lớn thϊếp có thể tránh ở trong ngực điện hạ, không sợ ." Hiếm khi được nhìn cảnh trí tái ngoại, đại mạc Cô Yên, khoáng đạt xa xôi. Ở trong hậu viện đã lâu, chợt nhìn quang cảnh mênh mông bao la hùng vĩ như thế, đúng là rất thích thú.
Mở rộng áo choàng đem cả người nàng bao kín ở trước ngực, Tông Chính Lâm ngọc quan cao bó, diện mục anh lãng. Cúi đầu nhìn thấy nàng một bộ vô lại, dính chặt ở trên người hắn, nhân nhi trước mắt mềm mại nhu nhu một đoàn, thực sự làm cho hắn không đành lòng làm trái ý nguyện của nàng.
"Không sợ gió thỏi đau hai gò má?" Lúc trước khi đi ra ngoài còn kén cá chọn canh hơi có phần phí công phu tuyển chọn khăn che mặt. Lúc này vui vẻ ngắm cảnh, ở đâu còn nhớ rõ miệng đã gào thét cái gì.
"Thϊếp là cùng điện hạ ra ngoài giải sầu. Nếu mặt mũi bị chịu tội, tổn hại dung sắc thù lệ của thϊếp, điện hạ phải đau lòng mới là." Nũng nịu dụi dụi l*иg ngực hắn, trong mắt toàn là oán trách.
Nếu không phải hắn bắt cóc nàng đến đây, bây giờ nàng đã đang ở Tích thành ngồi xích đu, ngáp dài dưới ánh mặt trời. Cuộc sống nhàn hạ khó được, Lục điện hạ lại chuyên môn àm hỏng chuyện tốt của nàng. Nam nhân này khôngbao giờ nhìn nổi nàng một mình vui vẻ.
"Sáng mai trở về Mạc Kiền Lĩnh sao? Thϊếp đi theo ngài trở về quân doanh thị bệnh tật cũng được, nhưng nên an trí ở nơi nào?" Tin tức vừa thả ra, thì phải chu đáo che dấu tai mắt của người khác. Lâm nữ quan không nên thân mật quá mức cùng điện hạ, công việc này, tất nhiên lại rơi xuống trên người "Mạt Tang phu nhân".
Mộ Tịch Dao hoảng hốt cảm thấy, thân phận đổi đi đổi lại đều là một mình nàng bận bịu, đại Boss chỉ cần giả bộ bệnh ngồi dưa vào sạp êm bày mưu nghĩ kế, thấy thế nào cũng thanh nhàn hơn nàng.
Vì sao theo hắn xuất chinh, nàng lại phải loay hoay chân không chạm đất? Người có lòng dạ thâm sâu, thật là đáng giận...
Lần này theo hắn, cũng là chứa lòng hiếu kỳ xem nam nhân này rốt cuộc bố trí một phen ở thành Ghita như thế nào. Thực sự thấy được, lại khiến nàng chấn động. Chớ nói thám tử Mạc Bắc kia không có can đảm đến gần xem xét, dù có để sát vào thăm dò, cũng là thi thể thối nát hàng thật giá thật.
Những thi thể đó đều là binh lính tử trận lúc công thành bỏ mạng ở Mạc Bắc, chỉ là đã bị hắn thay hình đổi dạng, lại bởi vì đã hơn mười ngày nên thi thể bị phân hủy, ở đâu còn có thể nhìn rõ diện mục.
Lúc công phá được thành Ghita, hắn đã liền sớm nghĩ đến ván cờ hôm nay. Tài nưng mưu trí như vậy, Mộ Tịch Dao tự nhận không bằng.
"Nếu đã là thân cận thị bệnh tật, Kiều Kiều cảm thấy nên an trí ở nơi nào?" Bởi vì nàng mà có được danh tiếng phong lưu, không được danh xứng với thực, Tông Chính Lâm không cam tâm.
Đề tài không hiểu liền trơe nên mập mờ, nói tiếp thì cực kỳ nguy hiểm, Mộ Tịch Dao thông minh câm miệng, nhưng trên mặt đã hơi có chút phiếm hồng.
Phàm là liên quan đến chuyện tình cảm, đặc biệt là nói ra khỏi miệng, tiểu nữ nhân luôn ngượng ngùng, ánh mắt của Tông Chính Lâm lóe sáng, yêu cực dáng vẻ yêu kiều xinh đep của nàng lúc này.
Khẽ vuốt đỉnh đầu nàng, ở chỗ sâu trong đáy mắt hào quang sáng tắt. Hôm qua nhận được phong ám báo kia, bây giờ Tông Chính Lâm nghĩ đến vẫn cảm thấy nữ nhân trong hậu viện của hắn, trừ nàng ra, ai cũng có diện mục đáng ghét.
Thi nhau bất chấp lệnh cấm của hắn cáu kết với bên ngoài, bây giờ trái lại còn coi tính mạng quan trọng hơn, thật sự là gọi hắn lau mắt mà nhìn. Mắt phượng hàm sương, Lục điện hạ đối với nữ nhân khác đều không để trong lòng, nhưng không chịu được nữ nhân trên danh nghĩa của hắn khiến hắn mát mặt. Nghĩ thế liền nảy sinh ý niệm thử dò xét người chính thức khiến hắn để ý ngược lại là tác tưởng như thế nào.
"Nếu như thật sự gặp phải bệnh dịch, Kiều Kiều có cam nguyện thị bệnh tật?" Nam nhân ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú.
"Tất nhiên cam nguyện." Không chút do dự, sự kiên định trong mắt Mộ Tịch Dao khiến Tông Chính Lâm không tẹ chủ được hoảng thần.
"Thϊếp là người trong tâm khảm của điện hạ, là bảo bối của ngài mà. Nếu ngài cũng bị mất, bảo bối này còn có thể là bảo bối nữa sao?" Kiến An đế cũng bị mất, nàng đi làm sủng phi của ai? Trước mặt nam nhân chính là nàng mất bao công sức nắm bắt lấy, có một viên đan dược cứu mạng cuối cùng ở đây, dù là ngàn dặm xa xôi, nàng cũng phải liều mạng chạy đến cứu tính mạng hắn!
Tông Chính Lâm bị sự chân thành tha thiết trong mắt nàng đả động, còn chưa kịp cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thật tốt thân cận một phen, liền nghe nữ nhân này cực kỳ phá không khí bổ sung một câu.
"Nhưng mà điện hạ, ngài mặc dù có sủng thϊếp hơn nữa, tương lai nếu là có thể đạt được ước muốn, ngàn vạn nhớ rõ, lá gan của thϊếp hơi nhỏ, cuối cùng khi đó, đừng tuyên triệu thϊếp là tốt rồi."
Lời nói này đúng là uyển chuyển, đơn giản chính là muốn nói "Thϊếp còn chưa có sống đủ, ngài đừng bắt thϊếp chôn cùng".
Biết được chuyện này nhất định phạm vào sự kiêng kị của hắn, nhưng hôm nay nàng không sợ. Có một màn đối đáp lúc trước, bây giờ nàng thành thật thừa nhận sợ chết, sẽ càng làm nổi bật lên sự thổ lộ thành tâm trước đó.
Một hơi bị chặn ở trong ngực, suýt nữa bị nàng tức giận đến mức nôn ra máu. Ánh mắt của Tông Chính Lâm bốc hỏa, nhìn chằm chằm nàng hận không biết sửa trị như thế nào mới tốt. Chỉ là rốt cuộc muốn dạy dỗ như thế nào, Lục điện hạ nhất thời không thể đưa ra chủ ý.
Tiểu nha đầu không có tâm can này, một ngày không khiến hắn tức điên một lần, nàng liền sống không thoải mái.
"Ngài ngược lại đừng tức giận nha, không chừng thϊếp lại đi trước ngài, không khiến ngài tức giận nổi." Nói chưa dứt lời, để Tông Chính Lâm nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy vạn phần không dễ chịu, sắc mặt lại càng khó coi thêm hai phần.
Nhịn không được sẽ phải phát hỏa, lại bị yêu tinh phiền phức này dán lên, ôn nhu hôn lên cằm hắn.
"Kỳ thật thϊếp chính là muốn nói, phàm là còn sống thât tốt , thì phải ở cùng một chỗ với điện hạ, một bước không rời."
Những lời này đúng là rất lợi hại, Mộ yêu nữ quả thật chính là sinh ra đển càn quấy Lục điện hạ. Cơn tức trong ngực đều bị một câu lời tâm tình ngọt ngào nhơn nhớt của nàng nhẹ nhàng tưới tắt đi. Không thấy úc khí, ngược lại còn sinh ra một chút tình ý mềm mại triền miên. Trái tim có chút tăng nhịp, lần đầu tiên Lục điện hạ nếm đến tư vị tình nồng không thể nói.
Trê mặt Tông Chính Lâm vẫn lưu lại lãnh túc, nhưng trong mắt, lại đơn độc chiếu đến thân ảnh một mình nàng. Mâu quang đen thui, giống như xem nàng không đủ, liền cứ thế thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng, giống như là muốn hung hăng thu vào đáy lòng, mới thấy hài lòng.
...
Mia: Đấy, chỉ có một viên đan dược cứu mạng nha, thế mà mang ra để cứu mạng chàng thì hỏi xem có phải là yêu không, rồi mỗi khi nhắc đến chuyện tình cảm lại thẹn thùng nữa chứ.
Chương 343: Tuấn nhan