"Điện hạ, ngài lần này cho Tông Chính Oánh bao nhiêu quà cưới?" Trong buồng xe ấm áp, Mộ Tịch Dao núp ở trong ngực Tông Chính Lâm, trên đầu đội mũ lông, nổi bật lên khuôn mặt càng thấy trong suốt trắng mịn.
Trong lời nói "Quà cưới", hai người đều biết ý nghĩa là gì.Đơn giản chính là Tông Chính Lâm cho bao nhiêu chỗ tốt mới khiến cho Quan gia Đông Tấn cam tâm tình nguyện đến cầu hôn cái quả phụ.
Tông Chính Lâm đưa tay lấy hộp đồ ăn, xiên một viên yêm chế ô mai đưa đến bên môi Mộ Tịch Dao.
"Một ít tiền bạc." Tông Chính Lâm mơn trớn quai hàm Mộ Tịch Dao do hàm ô mai đang phồng lên, hôn nhẹ một cái rơi vào giữa hai lông mày của nàng. Tiểu nha đầu quan tâm chuyện này là thừa rồi.
Quan gia Đông Tấn... Lại không phải là bút tích của hắn. Thế lực trên tay Tông Chính Hàm, chẳng qua là dùng nữ nhân mê hoặc tiểu Hầu gia thần hồn điên đảo mà thôi.
Thổi gió bên gối từ trước đến nay không thiếu. Như người trong ngực hắn đây, chính là đỉnh đỉnh lợi hại, rất khó chống đỡ được.
Đại Boss đúng là không hề không đề cập tới... Liền không phải là số lượng nhỏ. Mộ Tịch Dao rủ mắt xuống, đầu óc xoay chuyển thật nhanh.
"Sau này nhật định không được lỗ mãng, nếu để bản thân lại bị thương..." Tông Chính Lâm nâng lên cái cằm của nàng, hai mắt tàn khốc không hề che giấu, "Tiền tiêu hàng tháng giảm một nửa, tịch thu bạc riêng."
Đôi mắt đẹp của Mộ Tịch Dao trợn tròn, hừng hực lửa giận nhảy lên.
"Điện hạ! Thϊếp còn chưa từng nghe nói nam nhân nhà ai, ngay cả bạc riêng của nữ nhân của mình cũng nhớ thương !"
"Ngoại trừ bản điện, cũng không còn người chịu được Kiều Kiều làm càn như thế." Tông Chính Lâm tà tà liếc nàng một cái, Mộ Tịch Dao lại dám nói quy củ với hắn, tự tìm không thoải mái.
Ngạch... , Mộ Tịch Dao chớp chớp lông mi, hình như đúng là vậy.
Tất cả hành vi bất lương trước đây, bị Tông Chính Lâm dạy dỗ đến nỗi á khẩu không trả lời được. Chuyện khác còn chưa nói, chỉ riêng chuyện nàng tiêu phòng độc sủng, hình như cũng không có nam nhân nhà nào khác chấp nhận được...
Mất sức lực, Mộ Tịch Dao vểnh cái mông lên nhào vào trong ngực Tông Chính Lâm mè nheo. Tiền bạc trọng yếu, vẫn là ôm bắp đùi Boss thì thiết thực hơn.
Thấy nữ nhân trước nay vốn không biết sợ là gì lại nhu thuận như thế, Tông Chính Lâm cười thầm trong lòng.
Tiểu nữ nhân rất lười biếng. Luôn mồm la hét muốn kiếm bạc, thực sự đưa đến trên tay nàng, lại ném cho nha hoàn, lười thèm quản lý. Đến nay nữ nhân này cũng vẫn không hiểu, giấy tờ chứng nhận tư sản không có liên quan đến đại sự trong tay hắn, hơn phân nửa đã sớm đi dạo qua chỗ quan phủ một lần, thuộc về danh nghĩa của nàng đã hơn hai tháng.
"Điện hạ, đi đến thôn trang có ôn tuyền, cần di bao lâu?" Bị mặt trời phơi nắng hơi choáng váng, người có chút mệt rã rời.
Tông Chính Lâm ôm nàng vào trong ngực, kéo áo khoác che ở trên người nàng. "Nếu buồn ngủ liền nghỉ ngơi đi. Còn có hơn nửa canh giờ nữa."
Mộ Tịch Dao gật đầu, gò má vùi vào l*иg ngực hắn, rất nhanh đã ngủ mất.
Tông Chính Lâm từ trong ngăn kéo tiện tay lấy ra bản du ký ngày thường Mộ Tịch Dao thích xem, cho nàng đổi lại tư thế dựa thoải mái, rồi bỏ mũ lông xuống để nàng nằm thoải mái hơn, giờ mới nhàn nhã lật xem sách.
Diệp Khai vững vàng đánh xe ngựa, một đường ra khỏi cửa nam, mới đi trên đường Dữu Phong được một đoạn, lại thấy phía trước có một túp lều trà có rất nhiều người lui tới, hình như có trò náo nhiệt để xem.
Hàng năm ở bên người Lục điện hạ, tất nhiên là biết được tính khí của chủ tử gia nhà mình. Diệp Khai khống chế cương ngựa, đem xe tận lực lái cách đám người xa một chút. Cũng đúng lúc tránh đi ầm ỹ, quấy rầy hai vị chủ tử thanh tịnh.
Mộ Tịch Dao đang ngủ yên, không ngờ đột nhiên bị lắc lư, khiến cho cánh tay Tông Chính Lâm phải dùng sức bảo vệ nàng. Người thì không có chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn mở mắt.
"Điện hạ?" Thôn trang ở chỗ nào mà phải dùng tới động tĩnh lớn như thế. Nếu không phải Tông Chính Lâm dùng lực ôm nàng, Mộ Tịch Dao không chừng có thể bị ném ra ngoài đυ.ng vào trên cửa xe.
Tông Chính Lâm sắc mặt cũng khó nhìn. Giọng nói khi hỏi Diệp Khai dĩ nhiên là lạnh xuống.
"Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Khai trừng mắt như mắt hổ, hận không thể đem kẻ đang cười nho nhã trước mắt một cước đá đi.
"Chủ tử, xe ngựa bị một thầy bói chặn đường."
Mộ Tịch Dao trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo vẻ đỏ thắm mê người do vừa tỉnh ngủ, mái tóc bởi vì đội mũ lông mà hơi mất trật tự. Tông Chính Lâm nhíu mày quét qua, kéo mũ trùm đầu đem nàng che đi, rồi mới keu Diệp Khai mở cửa xe, treo rèm.
"Chính là ngươi ngăn cản đường đi." Mắt Lục điện hạ nửa khép nửa mở, quan sát kẻ đứng trước xe, một thân xiêm y vải thô, tuổi chừng ba mươi, mặt trắng không râu, cứ thế vô lại cầm cây cờ trắngchặn ngang giữa đường.
"Tại hạ là Đồng Sơn*, nhân sĩ từ xa Ngô Châu đến. Trên đường đi qua nơi đây, xem khí (tượng) mà đến. Gặp quý nhân, muốn tự tiến cử vào dưới trướng để mưu cầu tiền đồ, kính xin thứ cho tại hạ không mời mà tới, mạo muội quấy rầy."
(*bản gốc là núi trọc, tra nghĩa Hán Việt có các nghĩa là Đồng Sơn, Dĩ, Ngốc San, Hách. Mình thấy Đồng Sơn hay nhất nên chọn)
Tông Chính Lâm nhàn nhã quét qua người trước mắt nhìn như trấn định tự nhiên, kì thực trong mắt lộ ra ý tứ thăm dò.
"Ngươi dựa vào bản lãnh gì tự tiến cử dưới trướng ta." Vỗ nhẹ tiểu thân thể Mộ Tịch Dao run lên nhè nhẹ, ra hiệu nàng thành thật chờ, không được chơi đùa.
Mộ Tịch Dao lấy bàn tay nhỏ bé che miệng cười trộm, trong hai mắt lộ vẻ tính kế.
"Tại hạ nghiên cứu cách đếm thuật tính mệnh cách hơn hai mươi năm, có thể giúp công tử bói toán xem cát hung, bảo vệ gia đình ngài an bình, tiền tài cuồn cuộn, con nối dõi sum xuê, phúc thọ kéo dài..." Một phen nói hết, quả nhiên là lưỡi nở hoa sen, khiến Mộ Tịch Dao nghe đến bả vai run rẩy.
Tên Đồng Sơn này nói năng đạo lý rõ ràng, trong lòng lại đang âm thầm suy xét. Người trước mắt giấu giếm uy thế, xa giá cũng không phải kẻ tầm thường có khả năng dám dùng, ngay cả tên nô bộc cúng rất oai phong. Vị chủ tử gia này nhất định có của cải phong phú, đám người trong phủ đương nhiên sẽ có cuộc sống tốt. Không biết vị này yêu thích như thế nào, có bị hắn đả động không.
Nếu lần này vẫn không được, chuyến đi Thịnh kinh này, e chỉ có thể thảm đạm kết thúc... Hoàn cảnh trong nhà đã là không đợi được nữa.
Tông Chính Lâm vuốt nhẫn nghe hắn nói xong, sắc mặt không thay đổi chút nào, nhưng một chữ cũng không nói, chỉ nghiêng đầu ra hiệu cho Diệp Khai, thể hiện có ý muốn rời đi.
"Vị công tử này nếu như không tin tại hạ, chi bằng đến hỏi mấy vị khách trong lều trà. Đến lúc đó tại hạ là hạng người có bản lĩnh thật sự, hay là ăn nói bừa bãi, chẳng phải vừa xem liền hiểu ngay."
Thấy Tông Chính Lâm định bỏ đi, trong mắt Đồng Sơn lộ vẻ vội vàng.
"Nói đến mệnh cách, không đủ để tin tưởng." Tông Chính Lâm nhàn nhạt bác bỏ khẩn cầu của hắn, ngước mắt ra hiệu Diệp Khai thả màn chướng xuống.
Bị Tông Chính Lâm nói một câu giội cho lạnh thấu tâm, Đồng Sơn cũng không còn tư thái thong thả như lúc trước. Chỉ đành ấp úng thu cờ, biết được hôm nay chỉ sợ lại không thể thành công. Chẳng lẽ thật sự không có cơ hội đổi đời, chỉ có thể hồi hương làm tiên sinh dạy học hay sao?
"Gia nhà ta không nguyện thu ngươi, ngươi có nguyện ở dưới trướng một nữ tử, an tâm làm tiên sinh phòng thu chi*?" (*phòng thu chi tương đương phòng kế toán bây giờ)
Giọng nữ tử trong trẻo dịu dàng vang lên, hù dọa Diệp Khai ở gian ngoài sắp đánh ngựa vội vàng thu hồi roi ngựa. Dao chủ tử ơi, trước khi ngài lên tiếng hắng giọng một cái có được không?
Tông Chính Lâm nhíu mày lại, ngưng thần nhìn qua người xốc mũ trùm đầu, lộ ra cái đầu nhỏ, đối diện khoa tay múa chân với hắn. Ý là bảo hắn chớ muốn lên tiếng?
Đồng Sơn giật sững mình, ngạc nhiên ngừng bước, không thể tin, lúc này lại có người mở miệng giữ lại. Chỉ là làm phòng thu chi tiên sinh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Nữ tử này là cố ý nhục nhã, hay là thật sự không hiểu mưu sĩ cùng phòng thu chi khác nhau một trời một vực. Chớ không phải cho là hắn nửa đường chặn xe ngựa, là bởi vì cuộc sống khốn quẫn, nhất thời nổi lên thiện tâm, mới mở miệng lưu người lại?
"Ngươi phải chăng tự đánh giá mình rất cao, cảm thấy chỉ là một phòng thu chi, chính là đại tài tiểu dụng, làm mai một tài năng của ngươi?"
Bị nữ tử trong xe một lời nói rõ tâm tư, sắc mặt Đồng Sơn hiện ra lúng túng. Còn chưa tìm được từ để từ chối nhã nhặn ý tốt của nàng, liền bị lời nói kế tiếp của nữ tử trong xe làm cho chấn động đầu váng mắt hoa, càng cảm thấy nư tử này chỉ sợ hoàn toàn không thông hiểu chuyện đời.
"Nếu là tài sản qua tay không dưới trăm vạn bạc trắng, liệu ngươi có động tâm không?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, không nói hai người ngoài xe, ngay cảTông Chính Lâm cũng đều nhướng mi, nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Mộ Tịch Dao ít khi có tính nhẫn nại có thể cùng người xa lạ đáp lời. Vừa rồi mở miệng làm trái ý hắn đã bất thường, giờ lại mở miệng, dùng bạc trắng trăm vạn làm mồi nhử, nàng đang định làm gì?
"Vị phu nhân này, ý chí của tại hạ ở quan lộ, thực sự..."
"Nếu vượt qua được khảo nghiệm, thϊếp tự mình tiến cử ngươi vào sĩ*, cũng không phải không thể." Cũng không muốn vòng vo với hắn, Mộ Tịch Dao vô lễ cắt đứt lời Đồng Sơn đang nói. (*vào sĩ: vào, gia nhập giời những người làm mưu sĩ)
"Phàm là người một lòng muốn vào sĩ, không được buông tha bất cứ cơ hội nào. Chuyện trên thế gian này, cho tới bây giờ đều là dựa vào bản lĩnh thật sự nói chuyện. Sao ngươi không qua thử một lần."
Đồng Sơn vốn bởi vì nàng nói đến tiến cử đã là dao động, tiếp theo lại bị Mộ Tịch Dao một câu thử qua một lần, hoàn toàn đánh động tâm tư. Đúng như nàng nói, trở về cũng chỉ là tìm cách sống qua ngày, nếu đã ly hương*, ai không có dã vọng áo gấm về làng.
(*Ly hương: rời quê hương đi xa)
"Đồng Sơn cam nguyện trợ lực cho chủ tử. Chỉ không biết "Khảo nghiệm" trong miệng chủ tử là như thế nào."
Mộ Tịch Dao nghe hắn đổi giọng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ xảo trá.
Tốt lắm, người này lại bị nàng lường gạt đến tay như thế.
Nhìn lại một bên con mắt sắc thâm u Tông Chính Lâm, đôi mắt Mộ Tịch Dao nhíu lại, vui vẻ nổi lên.
"Thϊếp muốn ngươi đi tìm một người, ba ngày sau, nghe hắn ta phân phó à được."
"Lại là ai, ở nơi nào?" Sao làm phòng thu chi cũng cần ra bên ngoài bôn tẩu? Trong lòng Đồng Sơn có mê hoặc.
Duỗi bàn tay nhỏ bé ra, tự lo cởi ngọc bên hông bội Tông Chính Lâm, Mộ Tịch Dao ngay cả câu hỏi thăm cũng không, liền muốn đưa ra ngoài cửa xe.
Tông Chính Lâm trầm mắt xuống, bàn tay ngăn cản động tác của nàng, chỉ thật sâu liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng nửa đường giành lấy ngọc bội, tự mình đưa ra ngoài.
Mộ Tịch Dao khóe mắt rút rút, cái mông nhỏ dịch về phía Tông Chính Lâm gần hơn. Phải, đã quên trước mặt Boss chớ thân cận cùng nam nhân khác. Mặc dù loại thân cận này, chỉ là Lục điện hạ nhất gia chi ngôn, không hề có đường sống cho nàng xen vào.
Phát giác thấy Mộ Tịch Dao chủ động dán vào càng chặt hơn một chút, sắc mặt Tông Chính Lâm mới hơi có hòa hoãn. Nguyên lai cũng không phải là không để ở trong lòng, chỉ là nữ nhân này không nhớ lâu.
Kéo cổ hắn ngán nghiêng mè nheo hai cái, Mộ Tịch Dao đạt thành mục đích, cuối cùng quay đầu cách tấm màn dặn dò một câu, rồi làm cho Diệp Khai mau chóng lên đường, trong miệng còn oán giận canh giờ không còn sớm, trì hoãn hồi lâu.
Diệp Khai vẻ mặt đau khổ liên tục đáp dạ, chỉ trong lòng thì hiểu rõ, nếu không phải Dao chủ tử tự dưng lên tiếng, lúc này nói không chừng sớm đã qua Vĩnh Định Kiều.
Mắt thấy xe ngựa kia đã đi xa, bàn tay cầm lấy ngọc bội của Đồng Sơn vẫn còn đang khẽ run lên.
"Ba ngày sau khi, đến Thịnh kinh, đi tìm Đệ Ngũ Dật Triều."
Tiếng nói vị chủ tử kia réo rắt, lại rất bình tĩnh. Nhưng hắn nghe được bỗng nhiên huyết khí xông lên đầu, kích động đến nỗi không kềm chế được.
Đếm hết tất cả danh sĩ của đại Ngụy, thanh danh lan xa nhất, chính là Đệ Ngũ tiên sinh dưới trướng Lục điện hạ. Tiên sinh trí kế trác tuyệt, ngay cả đệ tử môn hạ, cũng không phải hạng người tầm thường vô vi. Đều là thiếu niên tài tuấn, quan lộ hiển đạt.
Đồng Sơn nắm ngọc bội, xoay người mới đi được hai bước, đột nhiên cứng ngắc tại nguyên chỗ, ngay cả lòng bàn tay cũng khẽ đổ mồ hôi.
Trong lời nói vừa rồi của chủ tử, đúng là gọi thẳng kỳ danh của tiên sinh, giống như rất quen thuộc... Lại cầm ngọc bội cẩn thận quan sát, thình lình phát hiện sau lưng ngọc bội Lưu Vân Bách Phúc* có khắc chữ "Lục".
(*Lưu Vân Bách Phúc: gốc là chảy mây trăm phúc, một kiểu hoa văn có ý nghĩa là trường tồn, phúc lộc kéo dài mãi mãi như mây trôi.
Tay của Đồng Sơn run run, kéo ống tay áo lau mồ hôi rịn trên trán. Giữa thời tiết lạnh giá này, lại bị hù dọa mồ hôi ẩm ướt hết xiêm y.
Đúng là ứng với câu "Quý nhân" của hắn, quả thật là quý đến bầu trời .
...
Mia: Edit cái chương này hơi bị đau đầu luôn.