Bị Mộ Tịch Dao lải nhải nói "Đánh nữ nhân", Tông Chính Lâm nghiêm mặt, âm lãnh lên tiếng.
"Chính là bản điện tức giận dạy dỗ nàng, nàng còn muốn đòi lại hay sao?"
Mộ Tịch Dao bàn tay nhỏ bé vỗ bộp một tiếng, cũng nặng nề đập ở trên bàn, tất cả nói thầm im bặt đình chỉ, hướng về phía Tông Chính Lâm nghiêm nghị gật đầu.
"Tốt! Một lời đã định! Hôm nay đến phiên điện hạ ngài hỏi tội, thϊếp nhất định bộc trực thú nhận."
Tông Chính Lâm nhìn thẳng nàng, thật lâu mới khẳng định nữ nhân này cũng không phải là đang nói đùa. Một lời đã định? Tông Chính Lâm sống đến hôm nay, lần đầu tiên gặp phải người dám nói với hắn như vậy, tuyên bố muốn xử lý hắn.
Lần bị phạt gần đây nhất là lúc nào? Tông Chính Lâm nhớ không rõ. Từ sau khi bốn tuổi tập võ, chưa bao giờ nghịch ngợm để bị phạt quỳ, vào thư phòng cũng đều được ngợi khen, chưa bao giờ bị Nguyên Thành đế bắt chép sách.
Bị nữ nhân của chính mình la hét ầm ĩ muốn đòi lại một cái đánh, chuyện này quả là hiếm có.
"Có bản lĩnh từ mình đến đòi lại đi, bản điện chờ." Liền cho nàng đặt xuống lời nói đặt ở nơi này, Tông Chính Lâm không thèm cùng nàng dính líu đến cái khác.
Ánh mắt Mộ Tịch Dao sáng ngời, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo.
Điện hạ, ngài cứ chờ đấy. Thϊếp chưa bao giờ nói xuông!
Chuyện này tạm thời bỏ qua, Mộ Tịch Dao nhận được bảo đảm, ngoan ngoãn đến gần hắn.
"Tự mình xuất phủ?" Nếu Mộ Tịch Dao đã nhận lời hắn thành thật trả lời câu hỏi, Tông Chính Lâm không cần khách khí. Hôm nay tích một bụng tức, nhất định không thể tiếp tục dung túng nàng như thế.
"Thϊếp tự ý ra ngoài, làm trái với dụ lệnh của điện hạ, thϊếp nhận lỗi."
Chuyện có hại, Mộ Tịch Dao chưa từng nhận lỗi sảng khoái như thế? Tông Chính Lâm liếc nhìn nàng.
"Vì cớ gì? Sao lại ở cùng một chỗ với Tông Chính Minh?" Có kiểu mẫu trước, Tông Chính Lâm thay đổi phương thức hỏi. Miễn cho nữ nhân này vô cùng đơn giản một cái "Nhận lỗi", tùy ý đuổi đi.
"Thật sự là vô tình gặp gỡ. Ngũ điện hạ ở phòng bên cạnh phòng thϊếp."
"Vì sao tự xưng là thứ phi của Tông Chính Minh?" Điều khiến Tông Chính Lâm căm tức nhất, nguyên lai là chuyện này. Đối với câu trả lời của Mộ Tịch Dao, cũng đặc biệt coi trọng.
"Thái tử đáng ghét, thϊếp trêu hắn, vừa vặn thoát thân." Đây là lời nói thật, đáng tiếc nghe vào trong tai Tông Chính Lâm lại thành không thể tưởng tượng nổi, chỉ cảm thấy hoang đường vô căn cứ.
"Chuyện nhận bừa phu chủ, há có thể đùa giỡn!" Nữ tử như nàng ở Đại Ngụy, tuyệt vô cận hữu. Huống chi, Tông Chính Lâm không tha cho có Mộ Tịch Dao niệm tưởng như thế.
"Thϊếp chưa từng nhận bừa phu chủ? Thϊếp nhận bừa chính là Tam muội muội kia của thϊếp!" Mộ Tịch Dao nhăn mày lại, nơi này khác nhau cũng lớn.
"Khắp thiên hạ mọi người đều biết, thϊếp từ đầu đến cuối đều là người của điện hạ. Nhận bừa phu chủ khác thì có ích lợi gì? Ngũ điện hạ chưa chắc đã bì kịp được ngài tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rực rỡ. Chuyện không có lợi, thϊếp không làm!"
Lấy sủng phi của Kiến An đế để đổi sủng cơ của Ninh vương? Đầu óc nàng lại không có bệnh, không có ngốc đến mức này.
Tông Chính Lâm gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt nàng, chỉ thấy nữ nhân này như nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, vẻ mặt ngài có bệnh.
Giằng co hồi lâu, Tông Chính Lâm đột nhiên cảm thấy cực kỳ hoang đường. Giận dỗi với Mộ Tịch Dao, chỉ là tự tìm không thoải mái. Đầu óc nữ nhân này chưa bao giờ bình thường, ý tứ trong lời nói... Miễn cưỡng nghe lọt vào tai.
Khúc mắc lớn nhất tiêu trừ, Tông Chính Lâm chưa quên màn nữ nhân này còn tựa ở trước ngực Tông Chính Minh, lôi kéo quan mang của hắn.
"Bản điện có đã từng cảnh cáo nàng, cách nam nhân khác xa một chút hay không?"
Phải, nam nhân này lại phạm vào tật xấu.
Mộ Tịch Dao bĩu môi, trong lòng cũng ủy khuất.
"Thϊếp không phải chỉ là vội vã cầu xin Ngũ điện hạ rời đi, còn nửa đường xuống xe, cố ý chờ ngài tới đón sao? Chỉ là ngài không chỉ không để ý tới thϊếp, còn đánh thϊếp! Huống chi, thϊếp làm như vậy như vậy nói khó nghe, chính là lợi dụng Ngũ điện hạ để thoát thân. Còn không phải tại ngài có mới nới cũ, có công phu ôm khác nữ nhân, không có công phu phản ứng thϊếp sao?"
Một câu hỏi rất hay, lại cho nàng chụp mũ "Đánh nữ nhân" cùng "Ôm nữ nhân". Tông Chính Lâm thập phần đau đầu.
"Điện hạ, người trong lòng ngài là ai? Tại sao phải tốn công ngài đại giá?"
Quả nhiên, Mộ Tịch Dao theo đuổi không buông tha, bắt buộc Tông Chính Lâm không thể tiếp tục thanh toán với nàng.
"Từ hôm nay cấm túc. Chép "Nữ tắc" mỗi ngày hai lần, đưa Điền Phúc Sơn chuyển đến thư phòng kiểm tra." Lục điện hạ vung vạt áo lên, đứng dậy đi ra cửa. (Mia: cái này gọi là có tật giật mình mới chạy chối chết thế đó điện hạ à)
Mộ Tịch Dao thấy hắn đi xa, một đôi mắt dần dần lộ ra vui vẻ.
Quả nhiên, nữ nhân quá mức khôn khéo, không được người thích. Điện hạ, ngài cứ đi đi!
Về phần nữ nhân kia... Mộ Tịch Dao một tay chống cằm, cười đến phá lệ giảo hoạt.
Lần thứ ba hăn trốn tránh. Chuyện bất thường tất cso vấn đề, chỉ là "vấn đề" này, từ bao giờ đã như măng mọc sau mưa, nhiều như thế?
Tây Giao... Thư Phiên viện... Nữ nhân... , vội vã rời phủ hai canh giờ...
Điện hạ, câu đố của ngài, hình như thϊếp đã khám phá ra.
...
Thư phòng ở tiền viện.
Đệ Ngũ Dật Triều vuốt râu mà cười, không ngừng lắc đầu.
"Điện hạ, ngài bị trắc phi tính kế lừa gạt rồi, lại còn chưa phát hiện ra."
Trắc phi quả nhiên lợi hại. Có thể làm cho điện hạ đến nay vẫn chứa cơn tức, bị dẫn trệch hướng tới chính sự.
"Tiên sinh nói thế là có ý gì?"
"Điện hạ, trắc phi cso phải là người lỗ mãng không?"
Tông Chính Lâm im lặng. Lỗ mãng? "Cũng không phải. Dị thường xảo trá, tâm tư nhạy cảm."
"Trắc phi thực là người cẩn thận chặt chẽ. Nếu bình thường, không có đặc thù lợi hại, mặc dù hai người ngồi cạnh nhau, trắc phi có thể sẽ ra mặt chào hỏi sao?"
Đệ Ngũ Dật Triều giương nhẹ quạt lông, trong lòng suy đoán đã qua mấy lần, cũng không tìm được manh mối.
Tông Chính Lâm được hắn một câu đánh thức, trong nháy mắt bừng tỉnh.
"Thật sự là bị nàng àm cho tức giận đến hồ đồ." Nữ nhân kia vừa bị hỏi tội, còn có tâm tư tính kế hắn, thật sự rất có bản lãnh.
"Có thể khiến nàng ra mặt, lại có liên quan mật thiết với Tông Chính Minh, là vì chuyện gì?" Tông Chính Lâm ngưng thần tĩnh tư.
"Điện hạ không ngại phái người lưu tâm cử động kế tiếp của Ngũ điện hạ, hết thảy sẽ được giải quyết dễ dàng."
..
Ngày hôm sau hạ triều hồi phủ, Tông Chính Lâm cùng Đệ Ngũ Dật Triều mặt sắc mặt ngưng trọng, nhìn ám vệ báo lại, không ngờ lại là chuyện này!
"Điện hạ, vi thần không có lời nào để nói." Đệ Ngũ Dật Triều hữu cảm nhi phát (có cảm xúc nên phát ra).
Vụ án thuế má Chương Đài, tất cả quan phụ tá của phủ hoàng tử phải trải qua hai ngày đêm thương thảo nhiều phiên, mới dám khẳng định vụ án này còn có nghi vấn.
Không ngờ trắc phi ra tay chính là chuyện này!
"Trần Đình Ngọc..." Tông Chính Lâm lấy ngón trỏ khẽ chọc án kỷ, cau mày. "Tông Chính Minh cố ý đến bái phỏng người này, muốn tiến cử làm Giám Sát Ngự Sử."
"Thứ cho vi thần nói thẳng. Trần Đình Ngọc người này, dùng trong vụ án này vừa đúng, hành động lần này của Ngũ điện hạ có hi vọng thành công."
"Tốn công tốn sức, dối với nàng có lời ích gì đáng nói?" Thà rằng mật nghị cùng Tông Chính Minh, cũng không nguyện đề cập chút nào với hắn. Tông Chính Lâm rõ ràng thấy không vui.
Đệ Ngũ Dật Triều thấy Lục điện hạ sắc mặt hung ác nham hiểm, không tự chủ âm thầm thấy buồn cười. Chuyện gì có liên quan đến trắc phi, điện hạ thường đều không phân biệt được rõ ràng.
"Điện hạ, ngài đem trắc phi nghĩ đến quá mức hẹp hòi. Chuyện này đối với ngài, tất cả đều có lợi."
Trong mắt phượng của Tông Chính Lâm chợt nổi lên hào quang, nhìn Đệ Ngũ Dật Triều như có điều suy nghĩ.
"Trắc phi đối với ngài, so với ngài nghĩ, càng thêm dụng tâm."
...
Đại trạch ở Thành đông, Mộ Tịch Dao cong cong vẹo vẹo tựa ở trên thư án, ngáp dài, bực mình bôi bôi trét trét.
"Mặc Lan, còn bao nhiêu nữa?" Gặp quỷ "Nữ tắc", chó má biểu diễn, toàn gieo họa cho nàng.
"Chủ tử, tư thế này của ngài không đúng, coi chừng hại mắt."
"Sợ nó làm chi. Chủ tử của ngươi mắt mù tâm không mù, so với những người khác không biết nhân tâm tốt, mạnh hơn nhiều."
Mộ Tịch Dao nói nhỏ, tay trái cầm hoa quả đưa đến bên môi, hung hăng cắn một ngụm.
Rôm rốp rôm rốp, nhai giòn tan.
...
Mia: hết ngược rồi, nhanh quá đi!