Sủng Phi

Chương 183: Nổi bật

Chương 183: Nổi bật

Vệ Chân một đường tự kiểm điểm đi xuyên qua hai cánh cửa, vừa tới tiền viện liền gặp Đệ Ngũ Dật Triều chạm mặt đi đến.

"Tiên sinh mạnh khỏe."

"Vệ đại nhân bước chân vội vã, vẻ mặt ngưng trọng như vậy, phải chăng là từ chỗ trắc phi đi đến?" Sau lưng Vệ Chân vừa vặn là hành lang đi thư phòng, lại không thấy hắn rẽ sang mà đi thẳng về phía trước, hơn phân nửa là thay vị chủ tử kia ban sai.

"Tiên sinh minh giám. Tại hạ là đi đến chố Thủ Thư ở tiền viện, tìm Đào Công."

"Trắc phi bây giờ lại để mắt tới Đào Công?" Đệ Ngũ Dật Triều vuốt râu mà cười. Lúc bình thường, nữ nhân gia đùa giỡn hắn sẽ mặc kệ, nhưng đùa giỡn của vị trắc phi này là tầng tầng lớp lớp, không kịp nhìn, cực kỳ đẹp mắt. Ngẫu nhiên có thể từ trong đó tìm được bóng dáng phảng phất giống như binh pháp, điều này làm cho hắn đặc biệt thấy mới mẻ.

Mà ngay cả điện hạ ở thư phòng cũng âm thầm muốn tấu chương ám vệ đưa đến, lúc lật xem, thường xuyên thấy có sắc mặt hứng thú, hắn ở một bên thảo luận chính sự khi rảnh rỗi cũng nhận được chút tin tức, dần dần cũng đi theo xem cùng.

"Vị kia là cảm thấy tin tức lần trước còn cần trau chuốt? Chỉ bởi vì duyên cớ này mà làm phiền Đào Công thì có chút đại tài tiểu dụng." Đệ Ngũ Dật Triều nhớ tới tính khí hôi không nói nổi kia của Đào lão đầu, muốn nhờ hắn trợ lực sau lưng, đối thủ còn là một nữ nhi, sợ là không dễ.

Vệ Chân đột nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều. Cao nhân như tiên sinh cũng không nhìn thấu hành vi việc làm của Dao chủ tử. Hắn vốn cũng không tự nhận có mưu lược, mỗi lần bị một chút đả kích, cũng không coi là mất mặt.

"Cũng không phải, lần này tiên sinh đoán sai rồi. Dao chủ tử lại có chủ trương mới, cố ý nhờ Đào Công đòi đôi câu bình luận khen thưởng."

"A? Tìm Đào công đánh giá, hẳn là thi từ văn chương. Trắc phi cố ý đưa tới, đáng để đánh giá..." Đệ Ngũ Dật Triều quạt lông vỗ nhẹ vào ót, cũng để tùy hắn. "Đi thôi, liền cùng ngươi một đạo qua đi xem một chút, vị kia mượn con đường văn đàn, chắc là có trò gian trá ra tay." Nói luôn miệng thúc giục người, so với Vệ Chân còn cuống cuồng, còn bước dài đi nhanh.

Đúng vậy, tính tình ham chơi thích xem trò vui của tiên sinh, cùng vị chủ tử kia có ba phần tương tự.

Vệ Chân vuốt lên nếp gấp áo khoác nơi bả vai bị Đệ Ngũ Dật Triều làm nhăn, bất đắc dĩ theo thật sát. Hết thẩy danh sĩ, ít nhất người hắn may mắn nhìn thấy, thật là đều bị chủ tử nói trúng, "Thông tuệ hơn người, tất có ham mê cổ quái."

Cũng tỷ như... Vị Đào Công- Đào Đại tiên sinh ở trước mắt này, uống đến say mèm, hở ngực lộ bụng, lại không biết có thanh tỉnh hay không.

"Vệ tiểu tử, ngươi đúng là khách ít đến a. Ừm? Làm sao còn dẫn theo Đệ Ngũ cái lão tiểu tử này đến?" Đào Công mắt say lờ đờ ngập sương mù, loạng choạng đứng dậy, một cái không chú ý, lại vô ý ngã trở về nằm trong ghế.

"Lão phu không cùng ngươi kẻ say không còn biết gì này ba hoa. Hôm nay đến, lại không phải là vì ngươi. Vệ thống lĩnh, còn không đem chuyện chủ tử ngươi nhờ làm hộ kia, nói cho lão già không biết xấu hổ này nghe một chút?"

Trang 2 / 4

Cảm khái nhiều hơn nữa, cũng không trọng yếu bằng chuyện chủ tử dặn dò. Vệ Chân từ trong tay áo rút ra hai trang giấy Tuyên Thành, cung kính đưa tới trước mặt Đào Công.

"Kính xin Đào Công thưởng thức."

Đệ Ngũ Dật Triều đang muốn tiến lên đi xem đến tột cùng, lại đột nhiên bị người say khướt kia một chưởng đẩy ra, ngay cả tờ giấy cũng đút trả lại cho Vệ Chân.

"Vệ tiểu tử đọc to lên hộ đi, đôi mắt này của lão phu mờ tịt rồi, ngươi niệm thứ cho." Lời nói là muốn người ta tha thứ cho, nhưng cách nói và hành động lại phi thường thô lỗ.

Vệ Chân lúng túng thu hồi tờ giấy, thi từ nữ nhân gia làm, bắt hắn đọ lên sẽ chẳng ra cái gì cả. Đang chần chờ có nên cắn răng đọc lên hay không, liền nghe sau lưng vang lên một tiếng cười nói cởi mở.

"Vệ đại nhân không ngại cho tại hạ xem thử." Người đâu mặt trắng không râu, đầu đội khăn chít đầu, tay áo tùy ý tung bay, chân đạp guốc gỗ, cực kỳ tùy tính.

Vệ Chân như được đại xá, lập tức cung kính hành lễ. "Bái kiến Cầm công." Vị nhã sĩ gió mát sáng tiết (tiết trời sáng sủa) này, phong thái không phụ thế nhân khen ngợi. Đem giấy Tuyên Thành đưa tới trong tay đối phương, rồi quay đầu lại nhìn hai người ở chỗ kia vẫn như cũ đang trừng mắt nhìn nhau, không chút nào nhượng lễ, thực sự không cách nào tưởng tượng nổi, nếu cảnh tượng này để người khác nhìn thấy, sẽ phải lý giải như thế nào.

"《 Thu cẩn 》 《 Trèo lên Kỳ sơn nhìn xa 》." Cầm công khoanh chân ngồi lên trên giường gạch, đầu tiên là nói ra tên hai bài thơ, sau đó chuyên chú đọc, rồi mới lên tiếng cho lời bình. "Trong số các nữ sĩ, được cho là tác phẩm xuất sắc."

"Sao?" Người mới vừa rồi còn một bộ say khướt, nhìn không rõ chữ, bây giờ lại ngừng cãi nhau với Đệ Ngũ Dật Triều, xoay người nhìn lại Cầm Công vừa để tờ giấy xuống, pha trà phẩm trà, một mình hưởng lạc.

"Thật sự là tác phẩm xuất sắc?" Người tự xưng mắt mờ, một đôi mắt bỗng nhiên trở nên trong suốt sáng rỡ.

Vệ Chân nhướng trán mà thở dài. Lần thứ hai... Hôm nay bị nói dối đã quá đủ. (Mia: Khổ thân ai bảo thật thà^^)

"Lão già nầy bây giờ mới biết cuống cuồng, vừa rồi cho lão xem trước, lại còn không cảm kích."

Đào công đoạt lấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, híp mắt xem xét. Đối với bên tai nói bóng nói gió không thèm phản ứng.

"Cũng biết tính toán rõ ràng, miễn cưỡng đạt đến một bài thơ tốt. Nếu bàn về tuyệt phẩm hiếm thế trong những năm gần đây, làm người ta cảm thấy là sáng tác mới mẻ, chỉ coa thể là 《 Thượng lâm 》. Đáng tiếc người thi sĩ kia lại là kẻ nhát gan, sợ hãi rụt rè, không dám gặp ai."

Trang 3 / 4

Cùng hai người trước bất đồng, hai người kia xem như văn sĩ, đối với cách chọn từ dùng câu này còn có thể coi trọng hai phần. Nhưng Đệ Ngũ Dật Triều lại giỏi về dùng mưu lược, thẳng tắp xuyên thấu qua ngôn từ xinh đẹp trong đó, nhìn ra người sau lưng, nhìn như có trí tuệ rộng lớn, kì thực là ngạo mạn không hiểu gì, bản tính cố chấp như thế, thực sự hắn khó có thể chấp nhận.

"So thể so sánh với được." Đệ Ngũ Dật Triều nói một câu không giải thích được, nhưng giọng nói tiếc nuối kia làm cho người khác không khó minh bạch, trong lòng hắn tất có người để so sánh đối chiếu.

"Đúng là thật đáng tiếc." Đào công ít khi tán thưởng ai, không dễ dàng đυ.ng phải một cái, lại phát hiện đối phương giấu đầu lòi đuôi, thực sự không xứng với phong cách văn chương cẩm tú của ông.

"Hai người các ngươi cảm thán như vậy. Là vì ai?" Cầm Công chống tay chờ đợi.

Đệ Ngũ Dật Triều đang muốn mở miệng, lại thấy đối diện Đào công vỗ bàn. "Một con tạp ngư (?), không đề cập tới cũng được." Trong giọng nói mang theo cực hận lại bí mật có chứa sự  bất đắc dĩ, cơn tức đang đậm đặc.

Tạp ngư? Đệ Ngũ Dật Triều nuốt xuống sắp mở miệng nói như vậy. Hắn cũng muốn nói là một con cá... Nhưng không biết hai người có cùng nghĩ đến một chỗ hay không đây? Lão tửu quỷ vừa nói là tạp ngư, không tranh luận với hắn cũng tốt. Tính tình lão già không biết xấu hổ kia quá thúi, càng là cãi lại càng dây dưa không tha.

"Chủ tử nhà ngươi cho ngươi đến đây, nhận được bình luận xong lại làm gì?" Đệ Ngũ Dật Triều luôn cảm thấy việc này thiếu mấu chốt.

Vệ Chân hồi tưởng lại lời dặn dò tuỳ ý của Dao chủ tử, chi tiết hồi bẩm. "Đem lời Đào Công cùng Tiếu Công đánh giá thơ Hách Liên tiểu thư làm thả ra, một chữ cũng không được thay đổi."

Tiếu công? Ngoại trừ Vệ Chân sớm đã biết được chuyện này, ba người còn lại đều hai mặt nhìn nhau.

"Tiêu Diệp Đình tên gối thêu hoa kia, có tài đức gì bình luận người khác?" Đào Công khinh thường hừ lạnh.

Đám người còn lại đã sớm biết hai người này bất hoà lâu nay, đều là tai điếc mắt ngơ, không nói tiếp. Hai người này tính tình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, được thế nhân dùng danh xưng "Nam Đào bắc Tiếu" coi là đại nho đương thời. Chỉ có mấy người bạn thâm giao quen thuộc hai người mới biết được, hai vị văn đàn cự phách này, một người đoan chính cứng nhắc, một người tùy ý không kềm chế được, đâm vào một chỗ chưa bao giờ bình yên, chỉ kém nhìn nhau chán ghét. Đặc biệt lợi hại nhất, là đám đệ tử bên dưới đua nhau tranh phong, chủ trương học thuật va chạm kịch liệt.

"Trắc phi được lời bình phán của hai vị đại nho, là muốn thừa dịp loạn thế, dùng phương pháp trái ngược?" Đệ Ngũ Dật Triều trong nháy mắt tỉnh ngộ, hoá ra là như thế.

Trang 4 / 4

Không phải là nói ngoa, mà là theo sự thực, Mộ Tịch Dao muốn chọn người đáng tin, miêu tả sinh động.

Sau khi xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, Đệ Ngũ Dật Triều sung sướиɠ cười lớn, luôn miệng khen, "Chuyến đi này không tồi." Sau đó giương cao quạt lông nhanh nhẹn bước đi.

Đệ Ngũ Dật Triều nhận được một chuyện lý thú, tất nhiên là hào hứng dâng cao. Nhưng hoàn toàn ngược lại, là vị nho sĩ Đào Công phần xem thường âm mưu quyền mưu này. Nghe ra điện hạ trắc phi dùng thủ đoạn mất quang minh lỗi lạc này liền lạnh mặt, trực tiếp đem Vệ Chân đuổi ra cửa.

"Ông cần gì vì chuyện này giận chó đánh mèo?" Cầm Công ngồi trên án, hai ngón tay gẩy gẩy, trầm thấp âm điệu khẽ rung động.

"Không thích người như Mộ thị." Đây cũng là lời nói thật.

"Điện hạ đối với nàng thật là sủng ái, tất nhiên không phải không có nguyên nhân." Ngẫu nhiên nghe được một khúc "Lưu Thương" của trắc phi, Cầm Công am hiểu sâu âm luật, không khó nghe ra trong đó có sự rộng rãi khoáng đạt.

"Thứ Điện hạ yêu thích, cùng Đào mỗ có quan hệ gì đâu?" Đào Công nâng chén trà Quỳnh Hoa Ngọc Lộ trên giường gạch lên, ngửa cổ lên, toàn bộ vào bụng.

"Cậy tài khinh người, thối tính khí vẫn giống như lúc trước." Cười mắng đôi câu, hai người vẫn như bình thường ngâm thơ luận khúc, thoải mái tự nhiên....

Hôm nay Thịnh kinh mười phần náo nhiệt. Từ sáng đến tối, tin tức đã là đổi qua vài làn sóng.

Sáng sớm gây ra hai lời đồn đãi, chuyện nhà của phủ công chúa mặc dù rất náo nhiệt, nhưng không được coi trọng bằng chuyện Bát điện hạ chọn phi

Vốn tưởng rằng Hách Liên tiểu thư bị người khác gài bẫy, vị trí trắc phi vốn nắm trong tay rất khó bảo toàn. Chưa từng ngờ không đến hai canh giờ, khắp nơi lại tung tin vịt như măng mọc sau mưa liên tiếp toát ra. Lần này lại đem nữ nhi những nhà dự tuyển đều dính dấp một lần, chỉ riêng nghe đủ loại tin tức nho nhỏ kia, bây giờ Bát điện hạ chọn phi, dường như không có một người nào, không có một ai có thể được xứng đôi.

Vô cùng náo nhiệt chọn lựa ra qua mấy người như vậy, lại đều ở trong bóng tối lộ ra tâm tính nhận không ra người, điều này làm cho dân chúng Thịnh kinh cảm thấy bị lường gạt. Mấy phen đồn đãi thả ra, Thịnh kinh thế gia nữ nhi, đều có phẩm tính không tốt, điều này khiến ai có thể tin tưởng? Nhất định là có người rắp tâm bất lương, ở bên trong gây sóng gió, muốn phá hư nhân duyên của Bát điện hạ.

Đang lúc mọi người cảm thấy đã hiểu chân tướng, rối rít nhận định chứng cứ có sức thuyết phục trước kia tất có ẩn tình không rõ, lại bị tin tức mới đánh cho trở tay không kịp, giật mình kinh ngạc không thôi.

Hách Liên gia tiểu thư vào lúc này bỗng nhiên nổi tiếng, đại phóng quang hoa. Kỳ danh làm hai bài thơ, liên tiếp đạt được hai vị đại nho cùng tán thưởng, mặc dù không phải là có một không hai cổ kim, nhưng đối với nữ tử mà nói đã là đáng quý. Hách Liên gia tiểu thư lập tức tài danh đột khởi. Cộng thêm trong yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của trưởng tử Lục điện hạ, kinh hồng thoáng nhìn, được ca ngợi có dung mạo lãnh diễm (cao ngạo diễm lệ).

Phải nhờ sự giúp đỡ của hai vị đại nho ban cho "Ơn dẫn dắt", Hách Liên Uy Nhuy trong khoảnh khắc bỏ xa các vị tiểu thư khác, ở trong Thịnh kinh trong còn lại một mình nàng ta toả sáng, ngạo thị hoa thơm cỏ lạ.

... Một ngày sau khi Tông Chính Lâm lên làm Thái tử, lúc mới chuyển vào Đông cung...

Chương 184: Người thắng