"Ưʍ... A... Đừng... Không dậy nổi..." Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành liếʍ đến thở hổn hển, rõ ràng còn chưa có tới màn đao thật kiếm thật, nhưng chính nàng đã thành như vậy.
"Hử?" Cố Hành nghe thấy nữ hài mở miệng xin tha, nhưng hắn làm sao dễ dàng như vậy bỏ qua cho nàng được, rốt cuộc những năm tháng hai người tách ra đã quá thừa thãi, những năm tháng đó Cố Hành nhớ nàng như muốn nổi điên, cho nên hắn áp dụng phương thức tốc chiến tốc thắng kết thúc những ngày tháng ở nơi biên cảnh, dẹp xong giặc ngoại giáp Thịnh quốc, nhưng xem bộ dáng của nữ hài, những năm tháng này liệu nàng có nhớ hắn?
Nghĩ như vậy, lực đạo trong tay Cố Hành liền tăng thêm, hai con thỏ ngọc trắng nõn trước ngực Mộ Dung Nguyệt bị hắn tùy ý vuốt ve.
"Ân... A... Ưʍ... ưʍ..." Một Dung Nguyệt bị Cố Hành tùy ý trêu chọc làm cho cả người không tự chủ được mà khẽ run.
Cô duỗi tay muốn gạt tay Cố Hành ra, lại bị Cố Hành phản công lại cầm lấy tay nhỏ.
Cố Hành nhìn thấy nữ hài như thế, khóe miệng không khỏi cong lên. Bộ dáng hắn anh tuấn, ngũ quan tựa như được thiên thần tỉ mỉ điêu khắc, nếu không phải có thân phận Trấn Quốc tướng quân ở tại nơi này, thì toàn bộ Thịnh quốc hay nói toàn cả đại lục đều có muôn vàn thiếu nữ khuynh tâm. Mà hiện tại biểu tình của Cố Hành này càng thêm chí khí và tà mị, chỉ là Mộ Dung Nguyệt chưa kịp thưởng thức.
Giờ phút này, tay nhỏ của nàng bị Cố Hành nắm phủ lên kiều nhũ của chính mình.
"Khoảng thời gian này ta không ở đây, bản thân nàng có chơi đùa nó như vậy không." Ý định của Cố Hành là lăn lộn cùng nữ hài, lúc hắn nói chuyện hơi thở nóng hổi phả trên cổ tinh tế trắng nõn của nữ hài.
Mộ Dung Nguyệt vội vàng lắc đầu, nàng không bao giờ làm những chuyện không e lệ như vậy khi không có hắn!
Bên này, Cố Hành ôm lấy nữ hài, từ lỗ tai của nàng hôn đi xuống dưới, còn vươn đầu lưỡi liếʍ láp da thịt trắng nõn của nữ hài, lúc này hắn đang nhấm nháp xương quai xanh tinh tế của nàng, thực ngon, rất thơm.
Bàn tay to chà đạp kiều tiếu trước ngực đến phiếm đỏ lên, sau đó từng bước từng bước ngao du xuống phía dưới của nàng.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy cổ và vai ngọc của nàng một mảnh ấm áp ướŧ áŧ, nàng không ngăn được đôi tay kia lại, từng khớp xương ngón tay rõ ràng đặt trên bụng nhỏ của nàng, mục tiêu xác định mà duỗi xuống phía dưới.
Từ lúc bắt đầu bị Cố Hành bê lên tới lúc trêu chọc, phía dưới nàng liền tiết ra một trận thủy triều tràn lan, năm tháng qua không gặp Cố Hành, nàng rất nhớ hắn, không chỉ có một đêm một đêm giường đơn gối chiếc, mà nàng còn lo lắng cho an nguy của hắn hơn.
Cố Hành thuần thục cởi bỏ chiếc váy che đậy của nữ hài, lúc này bởi vì thẹn thùng Mộ Dung Nguyệt kẹp chặt hai chân, nhưng hắn đã nhìn thấy nơi riêng tư mê người.
Mộ Dung Nguyệt cho rằng Cố Hành sẽ tốc chiến tốc thắng, không nghĩ tới lại lần nữa hắn đem cả người nàng bế lên đặt ở trên đùi hắn, một khắc kia tay hắn cố ý hay vô tình vuốt ve đùi thịt tinh tế bóng loáng của nàng.
Lúc này, chính là Mộ Dung Nguyệt quỳ gối trên đùi hắn, tuy rằng tiểu huyệt khép chặt, nhưng ái dịch đã không nhịn được, từ chỗ môi âʍ ɦộ phấn nộn khép kín kia từng chút từng chút tràn ra ngoài,
Ý thức Mộ Dung nguyệt càng thêm mơ hồ, đùi nàng chống lên cự long cao ngạo của Cố hành, đang chọc cho nó nóng lên. Mà Cố Hành vẫn giống như trẻ con hút sữa, ngậm lấy đầu ngực của nàng, đôi tay đặt trên lưng nàng lưu luyến di chuyển.
"Ưm ưʍ... được... khó chịu..." Dù sao mỗi lần đều bị Cố Hành cho ăn đến no no nữ hài, năm tháng không gặp, nơi đó lại phải chịu đựng hắn trêu chọc lâu như vậy.
Cố Hành thấy vậy thuận thế đem nữ hài áp đảo dưới thân, không chút do dự tách đùi ngọc của nàng ra, tiểu âʍ ɦộ trong sạch không có một sợi lông mao, ở giữa còn phiếm nộn sắc phấn hiện ra trước mắt hắn.