Mộ Dung Nguyệt cảm thấy cự long nóng bỏng kia đã đặt trên môi âʍ ɦộ nàng, nhưng rõ ràng không có tiến vào, tiểu âm hạch đã run rẩy phun ra hương thơm ái dịch, nhiệt nhiệt chào đón côn ŧᏂịŧ lớn tím đen kia đi vào, làm cho nó tựa hồ như lớn thêm một vòng.
"A..." Cả người Mộ Dung Nguyệt hoàn toàn thất thần.
"Muốn sao?" Thanh âm Cố Hành lộ ra chút kiềm nén, hắn nhẫn nhịn cũng thật sự vất vả!
Mộ Dung Nguyệt nghe thanh âm dụ hoặc này, bắt đầu gật đầu.
"Bảo bối, trả lời ta, nghĩ xem muốn cái gì?" Nói xong, Cố Hành liền đem cự long xẹt qua môi âʍ ɦộ ngượng ngùng đang ướŧ áŧ của nữ hài.
"A... Ưʍ... Muốn côn ŧᏂịŧ lớn... của Hành ca ca."
Vừa dứt lời, "phốc" một tiếng, Cố Hành liền đem nguyên cây nghiệt căn của mình vùi vào trong tiểu huyệt ẩm ướt nóng bỏng của nữ hài.
"A... A... ưʍ... Đau..." Khóe mắt nữ hài tràn ra nước mắt chọc cho người ta trìu mến.
Đã những mấy năm tháng không chạm vào nàng, chặt đến giống như xử nữ, vừa rồi lúc đi vào hắn phải dùng chút sức lực mới có thể hoàn toàn tiến vào.
Côn ŧᏂịŧ Cố Hành lớn đến kinh người, một lần Mộ Dung Nguyệt cũng không dám ngẫm lại là cự long của hắn hay là đồ vật gậy gộc mỗi ngày thọc vào rút ra trong tiểu huyệt nàng.
Bên này Cố Hành cảm nhận được bên trong tiểu huyệt của nữ hài chèn ép bao vây lấy cực căn hắn, tiểu huyệt giống như không tự chủ co rút lại, hình như là có chút ăn không tiêu, làm cho hắn thỏa mãn dị thường.
Cảm giác được bên trong nữ hài đang thích ứng sự tồn tại của hắn, Cố Hành bắt đầu tiến nhanh ra vào, toàn bộ tẩm điện ngập tràn tiếng nước phụt phụt! Cố Hành cực đại ở trong tiểu huyệt nữ hài một khắc cũng không ngừng thọc vào rút ra, thọc vào rút ra, lại thọc vào rút ra, thậm chí làm cho dâʍ ɖị©ɧ của nữ hài dính đầu hai cái tinh hoàn của hắn.
"Ưm ưʍ... A ha... quá nhanh." Mộ Dung Nguyệt cảm giác như bản thân bị đặt trong đám mây, nàng chỉ cố tận lực ôm chặt lấy cả người người nam nhân này.
Cố Hành không có chậm rãi, những năm tháng không chạm vào nàng, bây giờ thế nào hắn cũng cảm thấy không đủ. Hắn đem hai chân nữ hai mở lớn, hận không thể đem hai đại tinh hoàn của mình nhét vào bên trong, giọng nói Mộ Dung Nguyệt đến phát nấc, Cố Hành mới đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặt sệt hung hăng bắn vào trong tử ©υиɠ của nữ hài.
Một Dung Nguyệt cảm nhận được cái vật thật lớn trong cơ thể nàng không ngừng va chạm cuối cùng bắn ra bên ngoài, nàng mệt mỏi quá...
Nhưng cái này Cố Hành mới chỉ là bắt đầu!
Mộ Dung Nguyệt đang chuẩn bị nghỉ ngơi, cự long còn chưa rút ra khỏi tiểu huyệt của nàng lại lần nữa ngẩng đầu, Cố Hành cảm thụ nếp uốn của nhục bích đang liếʍ mυ'ŧ, bảo bối nhà hắn quả thật là vưu vật trời sinh.
"Không cần... từ bỏ... Ân..." Mộ Dung Nguyệt thật sự mệt đến hoảng, nàng đầy mệt nhọc, cả người nàng như bị một đoàn tàu xe một đường chạy ngang qua, thể lực của nàng đã dùng hết rồi?
"Ngoan, một lần nữa nào." Cố Hành nửa dụ dỗ, nửa lừa lọc nói.
Nói xong, Cố Hành liền đem hai chân nữ hài đặt lên trên vai mình, tư thế này, hắn có thể đi vào hoàn toàn, hắn thật muốn triệt để chiếm hữu nàng.
Bên trong tử ©υиɠ và tiểu huyệt Mộ Dung Nguyệt bị Cố Hành rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Cố Hành lại đem đại dươиɠ ѵậŧ từ nộn huyệt nữ hài rút ra, ái dịch và tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa hỗn loạn từ từ chảy ra từ môi âʍ ɦộ, dưới thân ươn ướt làm ướt một mảng lớn đệm chăn.
Một lần lại một lần, Mộ Dung Nguyệt căn bản không biết Cố Hành muốn bao nhiêu lần… Nếu muốn biết, nàng liền phải tiếp hắn. Nếu không phải có một lần đi đón gió của Cố Hành, nửa đường đón gió đã bị hắn kéo lên xe ngựa yêu thương một đường, mà trọng điểm dọc theo đường đi toàn là người, làm cho nàng quả thật xấu hổ muốn chết, cho nên, lần này nàng mới do dự, sau đó quyết định không đi đến nơi Cố Hành đón gió. Không nghĩ đến, đổi lấy chính là bão táp càng thêm mãnh liệt.
Nàng mơ mơ màng màng thϊếp đi, nhớ đến lần đầu tiên nàng và Cố Hành gặp mặt.