Duyệt hít sâu một hơi, cố gắng không để lộ sự sợ hãi của mình cho Nhi thấy. Bàn tay anh giấu dưới chăn và siết chặt lại. Thoáng chốc, một ý nghĩ vụt qua đầu Duyệt. Có khi nào Nhi là ma không? Hồn ma của vợ cũ, người phụ nữ kết hôn với anh vỏn vẹn chỉ trong năm ngày. Nhưng chắc chắn, Nhi không phải hồn ma. Duyệt tự giễu mình vì đã quá sợ hãi.
Mà kể cả Nhi có là ma thì sao chứ? Một thực thể không hữu hình, không chạm vào được, cũng không có thật, thì việc gì phải sợ?
- Cứ để nước ở đó. Anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi. Em về trước đi.
Duyệt nhăn mày, cúi đầu, không muốn nhìn Nhi.
Nhi để khay cháo xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh Duyệt.
- Đừng đuổi em. - Cô khẽ nói, giọng nhẹ nhàng và mang theo chút hờn dỗi, như là đã bị Duyệt làm cho tổn thương.
Duyệt nghiến răng. Anh không thể cưỡng lại cảm giác này. Cứ như là Nhi bỏ bùa anh vậy, khiến cho Duyệt mê muội, không có cách nào thoát ra được khỏi cái mê cung toàn hình bóng của Nhi.
- Anh không đuổi em. - Duyệt vội vàng giải thích. - Anh chỉ là... hơi mệt, muốn ở một mình chút.
- Em sẽ không làm phiền anh đâu mà. Em sẽ im lặng, chỉ nói nếu như anh hỏi thôi.
Nhi lì lợm, nằm luôn lên giường, giang tay ôm chặt lấy Duyệt. Anh không thể nào chống cự lại được Nhi nữa, đành để yên cho Nhi ôm. Bàn tay mềm mại của Nhi lần sờ đến tay Duyệt và nắm chặt lấy tay anh.
Nhi có thể thấy, bàn tay Duyệt ướt nhẹp. Hiển nhiên cô hiểu đó là gì. Từng hành dộng của Duyệt không thoát được khỏi ánh nhìn săm soi của Nhi.
- Đừng sợ. Có em bên cạnh anh mà. - Nhi vẫn lên tiếng, tự phá vỡ lời hứa của mình. Duyệt đột nhiên lại cảm thấy yên tâm hơn.
- Làm thế nào mà anh về được nhà?
Duyệt vẫn thắc mắc. Lúc đó, anh đứng bên mép vực. Sau khi nhìn thấy cái bóng đó thì lên cơn hoảng loạn và ngất đi. Đến khi tỉnh lại thì đã ở nhà rồi. Nhi theo dõi anh ư? Cô làm thế nào mà tìm được anh?
Ngay cả khi anh không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn và thu hút này của Nhi, thì anh vẫn giữ mối nghi ngờ với cô.
- Em nhận được điện thoại. Mấy người đi đường lấy máy di động của anh gọi cho em. - Nhi vân vê cái gấu áo của Duyệt, chậm rãi kể lại, lời nào nói ra miệng nghe cũng đều như là thật.
- Thế à? - Câu trả lời của Nhi không có lỗ hổng nào. Duyệt không thể không tin. Nhi thở dài, rúc người vào ngực Duyệt và ôm chặt lấy anh.
- Anh không tin em? - Cô nũng nĩu, tỏ ra buồn bực và khổ sở. Duyệt im bặt, không dám nói gì nữa.
Đúng là anh không tin cô.
Nhưng anh không thể nói điều này với cô được.
Duyệt chẳng biết làm gì ngoài bù đắp cho Nhi bằng những cái ôm. Anh xoa nhẹ lưng Nhi, để cô cảm thấy được anh quan tâm cô thế nào. Nhi ra vẻ hào hứng, ôm chặt lấy Duyệt, và dù cô đang sởn hết gai ốc lên vì những cái vuốt ve, đυ.ng chạm đó của Duyệt nhưng cô vẫn phải diễn như là mình đang tận hưởng nó lắm.
Chẳng có gì có thể dối trá hơn mối quan hệ của hai người này.
- Em không giận nữa. Được chưa. Em biết là anh đang lo lắng. Nhưng anh phải nói cho em biết là có chuyện gì chứ? Nếu không làm sao em có thể giúp được anh?
Duyệt chần chừ. Anh không tin cô cơ mà, làm sao anh có thể nói ra được đây? Nhưng những lời của Nhi cứ như có nam châm, dính chặt lấy anh, đeo bám anh dai nhách như thịt trâu khô, mời gọi và buộc anh phải tuôn tồng tộc hết gan ruột mình ra ngoài.
- Anh nhìn thấy cô ấy. - Duyệt thở dài. Anh đúng là đã quá si mê Nhi, đến mức chẳng màng đến sự an toàn hay bất kỳ bí mật nào nữa. - Đó là chỗ mà anh lỡ tay đẩy cô ấy ngã xuống. Đáng ra anh phải giữ chặt lấy tay cô ấy. Vợ cũ của anh. Lúc đó anh đã quá sợ, bàn tay ướt đầm, trơn tuột.
Nhi thầm cười khẩy. Cuối cùng anh ta cũng thừa nhận được một điều.
- Vợ cũ ư? Anh nói cô ấy là người yêu mà.
- Anh sợ em sẽ bỏ anh, nếu biết anh đã kết hôn.
- Sao bỏ được? - Nhi ôm lấy má Duyệt, nói chắc nịch. - Em đã bất chấp mọi thứ để có được anh đấy.
Duyệt bật cười. Đó mới là điểm khiến anh đáng nghi. Cô cần gì phải từ bỏ mọi thứ vì anh cơ chứ? Anh có cái gì đáng để cô làm thế?
- Tại sao cô ấy lại rơi xuống vực? - Nhi bất chợt hỏi. Giữa lúc tâm sự thế này, cô nghĩ Duyệt sẽ không thể chuẩn bị kịp câu trả lời. Nhưng cô đã đánh giá anh ta quá thấp.
- Đêm đó, trời rất tối, mưa to. Bọn anh cãi nhau. Anh muốn rời công ty của bố cô ấy để thành lập sự nghiệp riêng nhưng cô ấy không đồng ý, bởi vì cả công ty chỉ còn anh. Anh đã hất tay cô ấy ra. Cô ấy mất đà và ngã ra sau.
Duyệt không nói thêm được câu nào nữa. Trông anh như là đang đau khổ lắm, nghẹn ngào vì không thể kể tiếp được.
Trong lòng Nhi như có con dao sắc cứa qua. Anh ta tẩy trắng còn mạnh hơn cả thuốc tấy rửa. Sao có thể nói có thành không như vậy? Có lẽ anh ta chuẩn bị lời khai này cho mọi tình huống rồi cũng nên. Thật trơn tru và mạch lạc, như một bài văn kể chuyện được điểm tuyệt đối. Ngoại trừ việc không đúng sự thật.
- Vậy công ty này là...?
- JM là của bố cô ấy. Anh rất đau khổ sau cái chết của Nhi. - Duyệt ngập ngừng dối chút. - Xin lỗi, tên cô ấy giống hệt em. Nhiều khi anh cũng thấy hơi sợ vì sự trùng hợp này.
- Em hiểu mà. Nếu là em thì em cũng sợ.
- Cuối cùng thì, anh cũng làm theo lời cô ấy, bảo vệ công ty JM.
Duyệt thở dài, xuất sắc nhập vai một kẻ hi sinh.
Nhi nghiến răng, tức điên lên vì những lời dối trá trắng trợn của Duyệt. Cô không chịu được nữa, bởi bao đau đớn, khổ sở mà cô phải gánh chịu lại bị xóa sạch bởi những lời bịa đặt của Duyệt.
Nhi cố kìm nước mắt lại, xuống khỏi giường.
- Em vào nhà vệ sinh một chút.
Duyệt buông Nhi ra, nhìn theo bóng dáng cô, khuất sau cánh cửa nhà tắm. Cho đến khi anh nghe thấy tiếng khóa cửa thì mới thở phào.
Lúc này, Duyệt nhận được tin nhắn của thư ký mình. Cô ta thông báo rằng, hội đồng quản trị đang vô cùng tức giận, bởi sự chểnh mảng và vắng mặt liên tục của anh trong những ngày gần đây.
Duyệt nhíu mày. Anh đã quá sa đà vào chuyện bóng ma của Nhi. Đã đến lúc cần lấy lại tinh thần.
***
Duyệt nhanh chóng rời nhà, đến công ty, không phải chỉ để giải quyết vấn đề với hội đồng chủ tịch mà còn vì chuyện mà anh đã nhờ thư ký làm.
- Sao rồi? - Duyệt gằn giọng hỏi.
Cô thư ký lắc đầu. Duyệt thất vọng, đấm tay xuống mặt bàn.
- Nói chi tiết cho tôi.
Duyệt rít lên qua kẽ răng.
- Tôi thật sự không tìm được bất kỳ thông tin nào về hồ sơ li lịch của cô Nhi, Giám đốc của tiệm thời trang NIH. Ngay cả ngày sinh, quê quán, học vấn cũng không có, tất cả đều là những tờ giấy trắng.
- Cô ta không có chứng minh thư sao?
Cô thư ký lắc đầu.
- Chết tiệt! - Duyệt chửi đổng một câu. - Tôi biết rồi. Cô làm việc của mình đi. Hủy hết hẹn chiều nay và tìm ngay cho tôi một tay thám thử tư.
- Giám đốc. Anh không cân nhắc lại một chút sao? Hội đồng...
- Mặc kệ họ. Làm những gì tôi bảo đi.
Duyệt sẵng giọng, rồi bỏ vào phòng.
***
Hải cùng với Cristine nắm tay nhau, bước vào một quán trà nổi tiếng. Cả hai đã đặt hai phòng riêng. Hải nhìn Cristine, khẽ cười, trong khi Cristine thì có phần hơi hồi hộp. Bàn tay cô ướt nhoẹt mồ hôi.
- Đừng lo lắng. Cứ làm như kế hoạch là được.
- Tôi chỉ mới chụp ảnh mẫu chứ chưa diễn xuất bao giờ. Tôi sợ hỏng lắm.
Hải khẽ suỵt một tiếng, Cristine nhận ra mình lỡ mồm, liền nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng lại.
- Không phải sợ. Cứ nói theo những gì tôi đã bảo. Chỉ cần đóng được dấu vào hợp đồng là xong.
Cristine gật đầu, cô và Hải, mỗi người hướng đến một phòng trà.
Hải ngồi cuống trước mặt vị cổ đông, cúi người và chìa tay ra trước mặt ông ta.
- Xin chào, tôi là thư ký của giám đốc Nhi. Như đã hẹn, tôi thay mặt giám đốc đến để bàn về việc chuyển nhượng cổ phần từ công ty JM.
Vị cổ đông gật đầu, chẳng nói chẳng rằng, chìa ra một tờ giấy đã soạn sẵn.
- Này là...?
- Hợp đồng. Không phải cậu muốn mua cổ phần mà tôi có hay sao?
Hải nhíu mày, đột nhiên cảm thấy việc diễn ra thật suôn sẻ, có chút đáng lo. Anh nghiêng đầu nhìn ông cổ đông.
- Ngài không muốn hỏi gì sao?
- Tôi không đứng về phía giám đốc Duyệt.
Hải sửng sốt.
- Sao lại...?
- Hắn là tên khốn!
Hải sững người. Chẳng nhẽ, ông ta biết Nhi và biết những chuyện mà Duyệt đã làm ư? Anh kinh ngạc, nhưng không dám hỏi vội vì sợ lộ chuyện, chỉ có thể dè chừng và hỏi dò.
- Ông có thể nói cho tôi biết là tại sao không?
Vị cổ đông ngó đông liếc tây, rồi kéo Hải lại gần, thì thào.
- Tôi chờ ngày này lâu rồi. Tên gϊếŧ người đó, hắn phải trả giá cho những gì hắn đã làm. Cựu chủ tịch của chúng tôi qua đời đều là do hắn!