Thương Vụ Ái Tình

Chương 13

Bà Ngân ngồi xuống bàn làm việc của mình, cảm thấy có chút lạ lùng. Đồ đạc trên mặt bàn bị xê dịch ít nhiều khiến bà cảnh giác. Bà Ngân nhíu mày nhìn xung quanh phòng.

Nỗi sợ hãi dâng lên khi trong phòng không có ai. Nếu có kẻ nào đó lấy được đồ và đã rời đi, thì tìm hắn sẽ thật khó khăn. Bà không chỉ có một, hai kẻ thù vớ vẩn. Hơn nữa, trong thời điểm hiện tại, bà càng phải cẩn thận hơn.

Con gái bà, Đỗ Quyên, đã biết được một số chuyện chẳng mấy hay ho. Nếu cô biết tất cả sự thật, chắc chắn sẽ sốc. Bà Ngân đứng dậy, nhẹ nhàng đi quanh phòng, và dừng lại ở trước kẹt tủ. Một nơi đủ rộng để có thể trốn vào đó.

Đỗ Quyên đứng trong cái kẹt, vừa lo lắng vừa hồi hộp. Người đàn ông kia vòng tay ôm lấy cô, không để cô phát ra tiếng động, cũng là để trấn an.

Bà Ngân đứng đó một lúc lâu, rồi mới rời đi. Đỗ Quyên chờ đến khi nghe thấy tiếng cửa được mở ra và đóng lại, lúc này cơ thể đang căng cứng của cô mới được thả lỏng.

Đỗ Quyên thở phào một tiếng, chui ra khỏi cái kẹt. Cô ngồi bệt xuống đất, khẽ kêu lên.

- Sợ muốn chết mất thôi!

- Nhanh lên nào. Chúng ta không có thời gian đâu.

Đỗ Quyên gật đầu, nắm lấy bàn tay đang chìa ra của anh ta, lấy đà và đứng dậy. Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở. Bà Ngân bàng hoàng đứng trước cửa phòng làm việc, phát hiện ra kẻ trộm lại chính là con gái mình.

- Con làm cái gì ở đây? – Bà Ngân trừng mắt lên, hỏi.

Đỗ Quyên luống cuống, không biết phải nói gì, chỉ lắp bắp được mấy tiếng.

Bà Ngân để ý đến người đàn ông đi cùng cô. Hắn chính là người mấy ngày nay đều đi theo cô, không lúc nào để lộ mặt, trông thật khả nghi. Bà Ngân bất ngờ bước đến, túm lấy chiếc mũ của hắn, giật phăng xuống. Cậu ta vẫn còn đeo khẩu trang trên mặt.

Cả bà, Đỗ Quyên đều sững sờ. Đó là một chàng trai trẻ. Bà Ngân cảm thấy hắn vô cùng quen mắt, nhưng không thể biết được là ai, và đã gặp ở đâu.

- Cậu là? – Bà ngập ngừng hỏi.

Chưa đợi bà hỏi hết câu, hắn đã xô người chạy ra phía cửa. Bà Ngân không kịp đuổi theo, chỉ có thể hét lên, yêu cầu vệ sĩ của mình bắt hắn lại. Nhưng có vẻ như hắn đã chạy thoát.

Đỗ Quyên định trốn theo hắn thì bị bà Ngân giữ lại.

- Mẹ! Bỏ con ra!

Bà Ngân đẩy Đỗ Quyên về phía sau, cô mất đà ngã xuống đất, vài tấm ảnh về Nam giấu trong người cô văng ra ngoài.

Bà Ngân đờ cả người. Vậy có nghĩa là Đỗ Quyên đã biết rồi.

- Con… - Bà định nói gì đó, nhưng Đỗ Quyên đã đứng bật dậy và ngắt lời.

- Mẹ lại định bịa ra chuyện gì nữa? Tại sao mẹ lại tìm hiểu về anh ấy? Mẹ biết anh ấy còn sống, sao mẹ lại giấu con? Mẹ biết là con yêu anh ấy cơ mà?

Đỗ Quyên tra hỏi bà Ngân. Đến nước này, có lẽ bà cũng không cần phải giấu diếm nữa rồi.

- Bởi vì con không thể lấy cậu ta được! Năm đó Tú, anh trai nó hủy hôn với con là đã quá đủ nhục rồi, mẹ không thể để con về làm dâu cái nhà đó. Đáng ra mẹ còn phải làm cho cái nhà đó khuynh gia bại sản nữa kìa. Con xứng đáng với một nơi tốt hơn thế!

- Thôi đi! Con đâu cần những thứ đó. Mẹ có bao giờ hỏi con muốn gì? Ngay cả hôn ước với tên Tú nào đó, con còn không được biết!

Đỗ Quyên hét vào mặt bà Ngân, và chực bỏ đi. Bà túm lấy cánh tay cô, kéo lên phòng và đẩy cô vào trong phòng.

- Không phải việc mà con có thể quản! Mẹ nói cho con biết, con chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo mẹ, mọi thứ khác mẹ sẽ lo liệu!

Đỗ Quyên bò dậy, chạy theo bà Ngân, giữ lấy cửa trước khi nó bị khóa lại.

- Mẹ định làm gì?

- Làm những gì có thể để dọn sạch cái mớ rắc rối kia đi.

Bà Ngân nhướng mày, lạnh nhạt nói, rồi hất tay Đỗ Quyên ra. Đỗ Quyên bất lực, chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa đang bị khóa trái, còn mình thì bị nhốt trong phòng.

Cô không thể để mẹ muốn làm gì thì làm được. Mẹ cô có thể sẽ lại gϊếŧ người, sẽ tìm đến Nam và gϊếŧ anh ấy một lần nữa. Cô phải làm gì đó.

Đỗ Quyên đi lại trong phòng, cắn răng suy nghĩ nhưng không thể nghĩ được gì. Đầu óc cô cứ loạn hết lên, mọi thứ rối rắm khiến cô đau đầu không thể chịu được.

***

Trái với sự hỗn loạn trong nhà Đỗ Quyên, ở bệnh viện, căn phòng mà Diệu Hoa đang nằm khá là yên tĩnh và bình ổn. Diệu Hoa ngồi dựa lưng vào tường. Cô đang đọc một chút tin tức trên mạng để xua đi cảm giác buồn chán và chộn rộn trong lòng. Đã mấy ngày trôi qua, Tú hứa rằng sẽ đưa Hưởng đến gặp cô, nhưng cô vẫn chẳng thấy bóng dáng anh trai mình ở đâu.

Cô muốn được gặp Hưởng. Cô muốn biết anh trai cô hiện tại có ổn không, các vết thương có nghiệm trọng không. Cô muốn nói xin lỗi anh.

Diệu Hoa thở dài, quăng cái điện thoại lên bàn. Chẳng có gì thú vị cả. Sự hồi hộp khiến cô khó chịu, và cô không thể điều tiết được cảm xúc của mình. Tiếng gõ cửa vang lên lộc cộc làm gián đoạn những suy nghĩ của cô.

Diệu Hoa ngẩng đầu lên, thấy Tú đang đứng khoanh tay trước cửa. Anh khẽ cười khi thấy bộ dạng nóng vội của cô.

- Anh còn cười à? Anh nói sẽ đưa anh trai tôi đến đây mà? Anh ấy đâu rồi?

Tú nhún vai, đi về phía Diệu Hoa. Anh bất ngờ ghé sát xuống mặt cô. Diệu Hoa ngượng ngùng, định cúi đầu xuống, nhưng Tú đã nắm lấy cằm cô. Anh buộc cô phải nhìn mình.

- Tôi được gì khi đưa anh trai cô đến đây?

Diệu Hoa trừng mắt nhìn anh, tỏ ra khó hiểu.

- Tìm anh ấy rất vất vả đấy. Tôi còn bị hỏng một chiếc xe, và đã suýt chết.

Diệu Hòa à lên một tiếng. Cô bày ra vẻ lạnh nhạt.

- Anh thấy đấy, tôi chẳng còn gì nữa cả. Đến bản thân tôi còn bán cả cho anh rồi. Hết cái để nợ rồi.

Nghe Diệu Hoa nói vậy, Tú chợt đờ người ra. Sao anh có thể quên được điều đó chứ? Anh đang lo lắng điều gì? Một chút thiếu tự tin khiến cho anh gần như muốn bỏ cuộc, nhưng ngay lập tức, cô nhắc nhở anh rằng anh đang chiếm ưu thế, tất nhiên là so sánh với chính em trai của mình.

Diệu Hoa và Nam từng yêu nhau, thậm chí còn tự đưa nhau đi đăng ký kết hôn. Điều đó khiến cho Tú cảm thấy mình thật thất bại.

Tú đứng dậy, ngoái đầu ra phía cửa, gọi Hưởng vào.

Diệu Hoa trông ra cửa, mong ngóng. Cuối cùng cô cũng được gặp lại anh trai mình. Hưởng tập tễnh đi vào phòng bệnh, cười toe toét với Diệu Hoa. Cô vừa xúc động, vừa lo lắng. Trông anh cứ như là một cái xác ướp được hồi sinh vậy.

- Thế mà còn bảo là ổn! – Diệu Hoa xót xa kêu lên. Cô không nỡ ôm lấy Hưởng, sợ anh bị đau.

- Anh không sao mà. – Hưởng ngồi xuống giường. – Có vài chỗ bầm tím một chút, nên bôi thuốc tan bầm, thì mới phải quấn lại để giữ thuốc thôi. Anh hoàn toàn khỏe.

Hưởng đưa tay lên vỗ ngực một cái, chứng minh sức mạnh của mình. Ngay lập tức, một cơn đau thấu vào đến tận xương khiến anh nhăn mặt. Diệu Hoa cau có, véo má Hưởng.

- Còn nói dối! Anh ngồi im cho em.

Hưởng cười khì khì.

- Em muốn gặp anh đến thế cơ à? Nghe cậu Tú nói là còn không thiết ăn.

Diệu Hoa bĩu môi, gật đầu.

- Còn có người, không biết gặp được thì em sẽ mừng đến mức nào nữa.

- Ai vậy? – Diệu Hoa ngơ ngác hỏi.

Hưởng khẽ nghiêng người sang một bên. Lúc này Diệu Hoa mới để ý, trong phòng còn có một người nữa. Nam bước đến trước mặt cô.

Diệu Hoa sững sờ. Gương mặt cậu có một vết sẹo vắt ngang, phần da ở gáy và bả vai lộ ra sau lớp áo thun sần sùi, trông thật đáng sợ. Nhưng có chết cô cũng không thể quên được đây là ai.

Đã hơn một ngàn lần Diệu Hoa nghĩ đến cảnh mình được gặp lại Nam. Cô nghĩ rằng mình sẽ khóc thật to và nhào đến ôm cậu, xin lỗi cậu, hôn lấy cậu. Thế nhưng hiện tại, Nam đứng ngay trước mặt cô, vậy mà cảm xúc của cô lại thật lạ lùng.

Việc đầu tiên cô làm không phải là nhào tới ôm chầm lấy Nam, mà là liếc nhìn Tú. Không biết từ bao giờ, cô đã vô thức để anh vào trong lòng mình, coi trọng anh một chút. Có lẽ là do sự chăm sóc của anh mấy ngày qua.

Nam bước đến trước mặt Diệu Hoa, chứng kiến sự đờ đẫn của cô. Cậu cho rằng cô không nhận ra mình nên mới có biểu cảm như vậy. Cậu ngồi xuống bên cạnh giường.

- Em không nhận ra anh à?

Diệu Hoa vẫn liếc nhìn Tú. Anh vội vàng bỏ ra ngoài, đi cùng với Hưởng. Trong phòng chỉ còn lại một mình Diệu Hoa và Nam. Diệu Hoa không tránh né được nữa mà phải quay lại nhìn Nam.

Những vết sẹo gớm ghiếc trên cơ thể anh, là do cô mà ra. Diệu Hoa giơ tay lên, định chạm vào những vết sẹo. Cô biết là đã mười năm qua rồi, những dấu vết đó không còn đau đớn nữa, nhưng cô vẫn không nỡ chạm vào.

Nghĩ đến chuyện tất cả những đau đớn mà cậu phải chịu đựng, Diệu Hoa lại chua xót.

- Em xin lỗi.

Diệu Hoa gục đầu xuống.

Nam ôm lấy gương mặt cô.

- Không sao. Tất cả đã qua rồi. Không phải lỗi của em.

Diệu Hoa lắc đầu. Cô không nói được gì nữa. Sự yên tĩnh lúc này khiến cảm xúc của cô tuôn trào, gần như sắp khóc đến nơi. Nhưng cô đã khóc đến mức hai mắt sưng vù và khô rát, giờ chẳng còn lại chút nước mắt nào.

***

Hưởng và Tú đứng ngoài ban công. Hưởng thở dài, như thể trút được một nỗi lo vậy.

- Cuối cùng hai đứa nó cũng đươc gặp lại nhau rồi. Thật tốt quá đi.

Tú gật gù. Đúng là tốt thật, vì em trai của anh còn sống và trở về. Nhưng có một vài chuyện thì không được hay ho với anh cho lắm.

- Anh thì sao hả giám đốc?

Hưởng thấy Tú im lặng thì quay sang hỏi. Tú hơi cúi đầu. Anh chần chừ, không biết có nên nói ra điều này hay không. Anh cần một lời giải đáp cho những thắc mắc còn đang vấn vương trong lòng mình.

- Tôi không ổn lắm.

- Sao lại thế?

- Tôi thích Diệu Hoa mất rồi.

Tú nói, quay sang nhìn Hưởng, ánh mắt đầy sự lo lắng, bồn chồn, và thất vọng.