Nam đặt Hưởng nằm lên giường, đắp chăn cho anh, rồi chạy vào theo Tú. Cậu cũng bàng hoàng khi thấy Diệu Hoa đang nằm trong bồn tắm, với một cánh tay đầy máu. Cậu phản ứng nhanh hơn Diệu Hoa, với lấy chiếc khăn tắm và chạy đến bên cạnh cô.
Nam khẽ nâng tay cô lên, phát hiện ra vết cắt không quá sâu, chỉ có điều do ngâm trong nước nên không thể cầm máu được.
Nam cẩn thận buộc cái khăn vào cổ tay Diệu Hoa, không để máu chảy ra nữa. Cậu ghé vai xuống, khẽ nâng cô dậy và đưa ra ngoài.
Lúc này Tú mới có phản ứng. Anh cũng nhanh tay túm lấy chiếc khăn tắm, phủ lên người cô.
Tú lập tức gọi điện cho bác sĩ. Diệu Hoa đã suýt cắt đứt động mạch chủ ở cổ tay, không thể tự cấp cứu ở nhà được.
Nam ở nhà để chăm sóc Hưởng, còn Tú lập tức lái xe chở Diệu Hoa vào bệnh viện. Tình thế không quá nguy cấp, tuy rằng Diệu Hoa mất nhiều máu, nhưng vì vết cắt đủ nông, chưa ảnh hưởng đến gân và các dây thần kinh, mạch máu bên trong, cho nên cô vẫn còn sống.
Tú ngồi bên cạnh giường, anh chỉ dám lặng lẽ nhìn Diệu Hoa mà không dám động vào cô, sợ rằng cô sẽ bị đau. Gương mặt cô tái nhợt, chẳng còn chút sức sống nào. Trông cô giống như là không muốn tỉnh lại, không còn ý chí muốn được sống vậy.
Tú không thể tiếp tục nhìn vào gương mặt của Diệu Hoa, anh sợ rằng có chuyện gì đó lạ lùng sẽ xảy ra, với trái tim của mình. Khi anh quyết định sẽ đi tìm Hưởng, anh còn không biết rằng tại sao mình lại làm vậy. Nhưng hiện tại thì có lẽ đã rõ. Tú đặt một tay lên ngực trái, cảm nhận từng nhịp đập sống động, hồi hộp và cả khổ sở của trái tim mình.
Giờ thì anh biết rồi. Anh biết nó là gì.
Tú thì thào. Anh nửa muốn Diệu Hoa biết điều này, nửa không muốn. Cô biết được thì sao chứ? Rõ ràng là vì anh mà cô trở nên như vậy, cô không hận anh đã là một kỳ tích. Hơn nữa, Nam đã trở về.
- Thật xin lỗi em.
Tú buông một tiếng thở dài, rồi gục đầu lên thành giường.
- Xin lỗi vì cái gì cơ?
Diệu Hoa lên tiếng, khó khăn lắm hơi thở và âm thanh mới thoát ra khỏi cổ họng. Cô cảm thấy cổ mình nóng rực như có ngọn đuốc nào đó ghim ở trong họng.
Tú lập tức ngẩng đầu lên. Anh mừng rỡ khi thấy cô đã tỉnh, nhưng ngay lập tức lại tự nhắc nhở bản thân mình rằng phải biết tiết chế cảm xúc lại.
- Vì khiến cô tưởng rằng Hưởng đã chết.
Tú thậm chí còn thay đổi cả xưng hô. Anh gần như đã sẵn sàng, cho việc từ bỏ tình cảm của mình.
Diệu Hoa ngồi bật dậy, mặc kệ rằng tay mình đang ghim một đống kim truyền máu và băng dính, hay cơ thể lảo đảo sắp vật ngã xuống giường và hình ảnh trước mắt thì nhòe hết cả đi. Diệu Hoa nhíu mày vì vết cắt ở cổ tay đang khiến cô đau nhức.
- Sao cơ? – Cô gân cổ, cố gắng để biểu lộ sự ngạc nhiên của mình. Phải nói là bàng hoàng.- Anh tôi còn sống?
Tú gật đầu, vội vàng đứng dậy, đỡ lấy người cô trước khi cô tự ngã lăn xuống khỏi giường.
- Từ từ thôi. Đừng hấp tấp. Cô đang bệnh đấy.
- Anh mau nói đi chứ? Anh tôi sao rồi? Anh ấy đang ở đâu?
Tú ấn Diệu Hoa nằm xuống giường, chỉnh lại cái túi truyền, thứ đã bị cô kéo sắp rụng khỏi cây treo.
- Anh cô đang ở nhà tôi. Anh ấy, bị thương một chút, nhưng bác sĩ đã chăm sóc anh ấy rồi. Cô yên tâm nghỉ ngơi đi đã.
Diệu Hoa lại đòi ngồi dậy. Cô túm lấy cổ tay mình, nghiến răng chịu đau, muón giật phăng cái kim truyền ra. Tú cầm chặt lấy tay cô.
- Cô làm gì đấy? Đừng có làm loạn!
- Tôi phải về với anh tôi ! Tôi phải nhìn thấy anh ấy.
Diệu Hoa vùng vẫy, đẩy Tú ra. Tú không giữ nổi cô. Mặc dù vừa từ cõi chết trở về, nhưng Diệu Hoa cũng vẫn thật có sức khỏe. Hẳn nào Hưởng đã từng nói rằng, Diệu Hoa thật sự là một kẻ điên. Giờ thì anh đã được chứng kiến rồi. Tú không biết làm thế nào, đành ôm chặt lấy cô.
- Anh ấy ổn. Chỉ bị thương ngoài da và mệt mỏi một chút, nên giờ đang ngủ rồi. Cô có về nhà cũng không gặp được.
Diệu Hoa úp mặt vào l*иg ngực Tú, nước mắt lại rỉ ra. Dạo gần đây, cô trở nên thật nhạy cảm. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể lấy được nước mắt của cô, đến mức Diệu Hoa đã từng nghĩ rằng, nếu như nước mắt có thể hóa thành ngọc trai, thì cô sẽ trở nên giàu có nhất thế giới này.
- Anh ấy làm sao mà ổn được. Lần cuối tôi gặp, cả người đầy vết thương.
Diệu Hoa khàn giọng, thì thào. Tú vỗ lưng và xoa đầu cô, an ủi bằng cách nguyên thủy nhất có thể.
- Không sao. Không sao hết. Mọi thứ đã ổn rồi. Việc của cô là nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi sẽ đưa anh ấy đến gặp cô, được không?
Tú ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Diệu Hoa, phát hiện ra cô đã gầy xọp đi chỉ sau mấy ngày. Nỗi buồn thật sự có sức tàn phá hơn bất kỳ phương pháp giảm cân nào. Anh xoa nhẹ gò má cô.
Diệu Hoa giương mắt tròn nhìn Tú, bản thân cô vẫn cảm thấy không đáng tin. Có khi nào anh ta chỉ lừa cô không? Càng nhìn anh lâu, ý nghĩ ấy càng bị xóa mờ. Hiện tại, trong đôi mắt cô chỉ còn lại gương mặt thành khẩn và ánh mắt quan tâm của anh.
Tú chậm rãi tiến sát về phía Diệu Hoa. Không biết từ lúc nào, môi hai người đã sắp chạm nhau.
Tú chợt ngừng lại. Anh không nên làm thế này. Tú lắc đầu và đẩy Diệu Hoa ra, một lần nữa đỡ cô nằm xuống giường.
- Ngủ một chút đi. Tôi đi gặp bác sĩ.
Diệu Hoa nhìn theo Tú, trái tim của cô bỗng dưng cũng trở nên hụt hẫng và trống rỗng sau cái hôn hụt vừa rồi.
***
Nam không theo vào bệnh viện mà ở lại chăm sóc Hưởng. Các vết thương của anh không quá nặng, duy chỉ có cú va đầu vào thành xe khiến anh bất tỉnh là có vẻ nghiêm trọng.
Sau khi tiễn bác sĩ về, Nam quay lại phòng, ngồi cạnh Hưởng. Hưởng vẫn đang ngủ say, thở đều, thậm chí còn ngáy nhỏ. Nam bật cười khúc khích.
Cậu kéo rèm phòng lại để đảm bảo phòng đủ tối, giấc ngủ của Hưởng sẽ không bị gián đoạn. Cậu cũng trèo lên giường, chui vào chăn và nằm cạnh Hưởng, quay lưng về phía anh. Mấy ngày qua lăn lộn khiến cho cậu cảm thấy mệt mỏi và thèm muốn một giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, cậu đã cảm thấy có một vòng tay đang ôm lấy mình. Hưởng vừa mơ ngủ, vừa lầm rầm nói.
- Đừng có sợ. Anh trai sẽ bảo vệ em.
Nam khẽ cười, nghĩ rằng bộ dạng của Hưởng thê thảm như thế kia mà còn đòi đi bảo vệ người khác được.
Nam quay người lại, lấy cái gối trên đầu mình chèn vào giữa hai tay Hưởng, để anh ôm gối thay vì ôm mình.
Tối muộn, Đỗ Quyên biết rằng thời điểm này, bà Ngân thường không có nhà. Cô cùng người đàn ông áo đen lẻn vào trong nhà bà Ngân.
Đỗ Quyên không thường đến đây, chẳng biết được phòng làm việc của bà ở đâu. Có một vài thứ mà cô muốn tìm hiểu.
Người đàn ông áo đen nắm tay cô, kéo cô đi vào trong nhà. Đỗ Quyên tỏ ra ngạc nhiên, rằng tại sao anh ta lại nắm rõ căn nhà này đến vậy. Anh ta là vệ sĩ mà cô thuê để bảo vệ mình cơ mà.
Đỗ Quên nhún vai, không đáng để quan tâm lắm, bởi cô còn phải tìm xem bà Ngân giấu cô những gì.
Đỗ Quyên vào được phòng làm việc của bà Ngân, lần tìm được cái két của bà. Đỗ Quyên lúng túng, vì không biết mẹ mình đặt mật khẩu là gì. Loay hoay một lúc, cô nhập ngày tháng sinh của mẹ mình vào, rồi vặn tay cầm. Tiếng cạch vang lên cho thấy cái két vẫn khóa.
- Thử ngày tháng sinh của em xem.
Người đàn ông lên tiếng. Đỗ Quyên trố mắt nhìn anh ta, rồi gật gù khi thấy cũng có lý. Xoạch một cái, cửa két được mở ra. Bên trong chẳng có gì ngoài một tờ đơn hủy hôn ước, và một vài tấm ảnh.
Đỗ Quyên tò mò lôi mọi thứ ra xem. Người đàn ông áo đen thì đã biến mất lúc nào không hay, nhưng Đỗ Quyên không để ý đến điều đó.
Cô đang mải mê đọc tờ đơn hủy hôn, phát hiện ra mình và Tú thật sự đã từng có hôn ước, nhưng anh ta đã đưa đơn hủy hôn với bà Ngân. Những tấm ảnh tiếp theo càng khiến cô bàng hoàng hơn. Đó là hình ảnh một người đàn ông với gương mặt có vết sẹo to đùng, nhưng có chết cô cũng vẫn nhận ra được anh là Nam.
Ở mặt sau của mấy tấm ảnh có ghi ngày tháng chụp lại được. Thời điểm chụp ảnh mới chỉ cách đây có khoảng một tháng.
- Tức là Nam còn sống ư?
Người đàn ông áo đen đột nhiên thò tay vào đóng sập cánh cửa két lại, kéo tay Đỗ Quyên vào trong góc phòng. Cả hai chen chúc đứng sau kẹt tủ. Đỗ Quyên trừng mắt nhìn anh ta, không hiểu tại sao.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở. Bà Ngân nhẹ nhàng bước vào.