Kim Bài Nhân Sinh

Chương 199: Ám chỉ

Sau khi tôi bảo mọi người hãy hành động đi, những người bên ngoài ngay lập tức tràn vào trong, đánh nhau với đám vệ sĩ nhà họ Vân, mà hơn mười cao thủ do Triệu Côn Bằng và Tôn Nam Bắc dẫn đầu, với tốc độ nhanh nhất, tạo ra một con đường máu, rồi đến trước mặt tôi và Tam gia, tạo thành một bức tường người để bảo vệ chúng tôi...

Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả người nhà họ Vân đều kinh ngạc, ông Vân hỏi tôi có phải điên rồi không, đây là nhà họ Vân, lẽ nào tôi không sợ to chuyện lên sao? Còn nói tôi như thế này là tụ tập đông người cố tình gây chuyện.

Tôi tìm một chỗ rồi ngồi xuống, cười nói: “Ông Vân, vừa rồi bao nhiêu người cũng đã thấy, ông đuổi hết khách về, giữ mấy người chúng tôi ở lại, ông làm như vậy chẳng khác nào ‘biến tướng của việc bắt cóc’, những người anh em này vì cứu tôi, chạy đến nơi hiểm nguy này, họ đều liều tính mạng của mình mà đến, bọn họ sao có thể gọi là tội phạm chứ? Tội phạm phải là các người mới đúng.”

“Mày!” ông Vân cảm thấy tức đến nỗi sắp không thở được, ông ta loạng choạng lùi về phía sau, Vân Diệu Tổ vội vàng đỡ ông ta, rồi khuyên ông ta đừng quá xúc động.

Tôi nói: “Đúng đó, ông đã tám mươi tuổi rồi, xúc động quá không may dẫn đến những bệnh như tai biến gì đó, rồi chết thì làm sao? Ông không được chết, nếu ông chết rồi thì làm sao mà thấy được nhà họ Vân ông luôn cảm thấy tự hào lại rơi vào tay Tam gia chứ?”

Ông Vân nghe thấy tôi nói vậy, tức nổ mắt, ngã luôn về phía sau. Người nhà họ Vân ngay lập tức cuống cuồng, tất cả mọi người đều vây lại, người thì bấm huyệt nhân trung, người thì vuốt ngực, người thì nhân lúc đang loạn lôi điện thoại ra, tôi lôi khẩu súng đồ chơi từ trong túi ra, tất cả mọi người nhà họ Vân ngay lập tức im bặt, sợ đến mức tụ lại một chỗ, run lẩy bẩy nhìn về phía tôi.

Rõ ràng là, bọn họ đều tưởng thứ tôi cầm là súng thật, dù sao tối hôm nay quả thực tôi thể hiện quá mạnh mẽ, quá độc đoán, kiểu người điên dám cho vài trăm người xông vào nhà người ta đánh nhau như tôi, trong tay cầm khẩu súng thì cũng chẳng có gì là lạ.

Tôi gật đầu hài lòng, rồi nói: “Tốt lắm, không ai được động đậy, nếu không nhỡ may khẩu súng này của tôi bị cướp cò, bắn trúng vào đầu ai đó thì không hay lắm. Giờ các người bỏ hết điện thoại ra đây.”

Nghe thấy lời nói của tôi, những người này vội vàng lấy điện thoại ra, tôi bảo Thẩm Nặc Ngôn thu hết chỗ điện thoại này, sau đó tôi xếp chỗ điện thoại đó thành một hàng ngay ngắn, rồi nhấc cái ghế trên sàn lên, đập từng cái điện thoại một.

Sau khi điện thoại của tất cả mọi người đều bị tôi đập cho nát tanh bành, tất cả vệ sĩ của nhà học Vân cũng đều đã bị đánh cho gục xuống nền nhà, lúc này ông Vân từ từ tỉnh lại, nhìn thấy vệ sĩ nhà mình đang quỳ xếp hàng ngay ngắn ở đó, mà các cậu ấm cô chiêu của nhà họ Vân phía sau ông ta, cũng quỳ với tư thế như vậy, sắc mặt ai ai cũng đau khổ hơn cả cha chết.

Mấy người Vân Diệu Tổ thì không quỳ, dù sao cũng lớn hơn tôi một thế hệ, tôi sợ bọn họ quỳ trước mặt tôi, sẽ khiến tôi tổn thọ, nên liền cho người trói bọn họ trên ghế.

Ông Vân tái mặt nhìn tôi, rồi nói: “Trần Danh, vì thằng mất dạy này, có đáng không?”

Tôi nhìn Tam gia, rồi nói: “Tất nhiên là đáng rồi, tôi thông minh thế này, nếu không cảm thấy xứng đáng, ông nghĩ xem tôi có làm như vậy không?”

Nghe được câu này, ông Vân mặt nặng như đeo chì, ông ta không nói năng gì, nhưng tôi biết, ông ta chắc chắn đang âm mưu gì đó, quả đúng như vậy, một đám người từ bên ngoài xông vào, những người này trên tay đều cầm súng, tên cầm đầu lại chính là lão già bên cạnh ông Vân.

Lúc nãy hội trường quá hỗn loạn, lão già kia chắc cũng giỏi, nên nhân lúc đang hỗn loạn đã bỏ chạy, tất nhiên, tôi biết rõ việc này, những ông ta lại nghĩ đã giấu được tôi. Nhìn những người này cầm súng chạy vào, người của chúng tôi đều trở nên vô cùng cảnh giác, ông Vân lúc này lại đắc ý cười lớn rồi nói: “Ha ha ha, lũ ngu xuẩn, mày thực sự nghĩ rằng tao sẽ để mặc cho chúng mày đánh sao?”

Tôi không nói gì, Vân Diệu Tổ vốn đã nhụt chí rồi, nhưng khi nhìn thấy viện binh đến, ngay lập tức như uống phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, hống hách nói: “Trần Danh, mau thả bọn tao ra, nếu không những khẩu súng trên tay những vệ sĩ này không có mắt đâu.”

Thẩm Nặc Ngôn châm cho tôi một điếu thuốc, tôi thoải mái rít một hơi, rồi nói: “Ông Vân, có phải ông đang cảm thấy mình vô cùng lợi hại, vô cùng sáng suốt? Thực ra, tôi biết trước ông có nuôi mấy vệ sĩ dùng súng, tôi còn biết, kho tiền nhà ông tối nay bị người ta đột nhập, vì ông không tự mình đi được nên gọi mấy tên vệ sĩ có súng qua đó, lúc đó ông chắc là cảm thấy, buổi tiệc ở đây là địa bàn của nhà ông, nên ông mới yên tâm không giữ họ ở cạnh, tôi nói có đúng không?”

Nhà họ Vân khác với hai gia tộc lớn khác, hai gia tộc lớn đó làm ăn kinh doanh minh bạch, sạch sẽ, dù có dính dáng đến thế lực ngầm, thì cũng rất ít, nhưng nhà họ Vân thì khác, bản thân nhà họ Vân là dựa vào các mối quan hệ trong thế giới ngầm để làm giàu, mặc dù qua nhiều năm như vậy, đã hoàn lương thành công, nhưng thực sự bản chất thì cũng như chúng tôi thôi, vẫn là bản tính lưu manh.

Mà ông Vân chắc là cũng làm nhiều chuyện xấu quen rồi, đến nay còn nuôi cả vệ sĩ mang súng. Nếu không nghĩ được cách để bọn chúng rời đi chỗ khác, thì tối nay chúng tôi chắc chắn có chút kiêng dè, cũng không thể hoàn thành kế hoạch một cách thuận lợi như vậy được.

Cho nên, tôi đã sắp xếp người từ trước, thông qua bản đồ địa hình nhà họ Vân, cho người đánh thẳng vào sào huyệt của địch, nghĩ cách cho nổ tung kho tiền ngầm bí mật. Thuốc nổ là Tô Quảng Hạ làm tạm cho tôi, sức công phá không lớn, nhưng để nổ cánh cửa thì không vấn đề gì, quan trọng là, ông Vân chắc chắn sẽ không quan tâm sức công phá của thuốc nổ như thế nào, ông ta sẽ chỉ cảm thấy, đối phương có thuốc nổ, chắc chắn là một đội cướp chuyên nghiệp, trong tay nhất định có vũ khí, cho nên ngoài những tên vệ sĩ này, thì cho ai đi cũng không yên tâm.

Thế là, đám người có mối đe dọa đối với chúng tôi, đã bị tôi xử lý như vậy đó.

Khi ông Vân nghe đến đây, thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này là do mày làm sao?”

Tôi gật đầu nói: “Đúng thế, chính là một người vừa thông minh vừa đẹp trai là tôi đây làm đấy, nếu không ông tưởng có chuyện trùng hợp vậy sao?”

Tiếng cười vang lên, Tô Nhược Thủy nhẹ nhàng sờ vào eo tôi, rồi nói tôi tự sướиɠ thái quá. Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt cưng chiều, nói: “Chị Thủy, đây không phải là lí do để chị sàm sỡ em đâu.”

Ông Vân nhìn tôi với sắc mặt vô cùng thù hận, nhưng cũng mau chóng cười lên, rồi hỏi tôi: “Kể cả mày có thành công để bọn họ đi khỏi đây thì đã sao? Bọn họ chẳng phải đều đã quay lại đây rồi sao?”

Tôi không nói gì, chỉ nhìn vào Tô Quảng Hạ, anh ấy nhìn tôi gật đầu, bên ngoài liền vang lên những âm thanh rất lớn, tất cả mọi người đều ngó ra ngoài, chỉ thấy mấy chiếc xe quân sự đỗ ở ngoài vườn, một đám quân nhân từ trên xe nhảy xuống, dẫn đầu lại chính là một người quân nhân gọi là ‘Tiểu Lỗ’ mà mấy hôm trước tôi có gặp ở trung tâm thương mại Suning.

Cậu ấy mặc quân phục, vẻ mặt tức giận, dẫn người xông vào trong, chĩa súng vào mấy người đó hét lên: “Không được cử động!”

Bọn họ thấy tình thế như vậy, không còn dám phản kháng, ngay lập tức vứt súng xuống rồi ngồi xổm dưới đất, Tiểu Lỗ lao đến trước mặt Tô Quảng Hạ, nói một cách hồ hởi: “Sếp, các anh em không đến muộn chứ? Anh không sao chứ?”

Tô Quảng Hạ nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao.”

Ông Vân nhìn vào Tô Quảng Hạ, ngẩn người ra hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”

Trên thế giới này, tư liệu của một số người, không phải muốn biết thì có thể điều tra được, ví dụ như Tô Quảng Hạ, khi anh ấy đến Nam Kinh, đã dặn dò chúng tôi đừng có rêu rao thân phận của anh ấy, nên ngay cả anh Đậu tôi cũng không nói, ông Vân chắc chắn cũng từng điều tra, nhưng căn bản là không thể điều tra được gì, nếu không tôi nghĩ ông Vân cũng sẽ không đối phó với chúng tôi một cách ngu dốt thế này.

Tô Quảng Hạ đứng chắp tay sau lưng, rồi nói rất khí phách: “Ông không có tư cách để biết.”

Anh ấy nói xong, thì ra lệnh: “Trói mấy người đó lại, ý nghĩa sự tồn tại của súng là bảo vệ tài sản của nhân dân, không phải thứ mà những kẻ tạp nham này có thể dùng!”

Không thể không nói, Tô Quảng Hạ có cảm giác đặc biệt, nói chung là khiến tôi vô cùng kính nể, nhất là sau khi nghe xong câu anh ấy vừa nói.

Tiểu Lỗ nhìn ông Vân rồi nói: “Sếp, lão già này cũng trói dẫn đi nhé, ông ta có ý đồ mưu hại anh hùng quốc gia, tội lớn đó.”

Nghe được câu này, ông Vân liền lo lắng, ông ta từ từ lùi lại, nhìn về phía chúng tôi, rồi nói với vẻ mặt chán nản: “Tôi thua rồi, Trần Danh, các người cần gì, tôi đều cho các người hết!”

Tôi và Tam gia nhìn nhau, rồi nói: “Tam gia, tối nay tôi là lính tốt đến giúp anh, trận này thắng rồi, người làm vua như anh có yêu cầu gì, cứ việc nói nhé.”

Tam gia nói một cách rất nghiêm túc: “Từ xưa đến nay khi thắng trận, đều là cắt đất, đền bù tiền bạc, cúi đầu xưng thần.”

Người nhà họ Vân nhìn Tam gia một cách căm phẫn, nhưng thực lực lại lép vế so với chúng tôi, nên không ai dám nói câu nào.

Tam gia nhìn một lượt đám người này, rồi nói: “Tôi muốn làm chủ của nhà họ Vân, ông Vân đã già rồi, Vân Diệu Tổ, ông cũng chẳng giỏi giang gì, thực sự không thể dẫn đời sau chúng tôi mở ra một giang sơn rực rỡ mới, chi bằng thoái vị nhường chỗ cho người hiền tài, để vị trí gia chủ của nhà họ Vân cho tôi. Tất nhiên tôi sẽ bù đắp cho các người, từ nay về sau, các người đều thoát li nhà họ Vân, ra ngoài tự lực cánh sinh, tôi sẽ cho mỗi người một số tiền coi như phí ổn định ra riêng.”

Nghe thấy những lời này, người nhà họ Vân đều biến sắc, ông Vân ngồi sụp xuống nền nhà, trông ông ta như già đi mười tuổi chỉ trong phút chốc, rồi rất lâu sau, ông ta mới chán nản nói: “Được.”

Tô Nhược Thủy nói: “Ôi mẹ ơi, như thế sao được, nếu như vậy, nhà họ Vân chỉ còn mình anh ấy rồi, vậy có còn gọi là nhà họ Vân nữa không?”

Tôi cười nói: “Chuyện này thì chị không hiểu rồi, mục đích của Tam gia chính là vậy đó, anh ấy căn bản không cần sự giúp đỡ của đám người ô hợp nhà họ Vân đó, mục đích anh ấy đến đây, chỉ là muốn cướp đi những thứ mà người nhà họ Vân coi trọng, bọn họ chẳng phải đều cho rằng anh ấy không có tư cách là một thành viên của nhà họ Vân hay sao? Nên anh ấy nhất định phải là chủ của nhà họ Vân, rồi đuổi bọn họ đi, từ nay về sau, nhà họ Vân ở Nam Kinh vẫn còn, nhưng không còn liên quan gì đến những người con cháu thực sự của nhà họ Vân này nữa, chị nghĩ xem, những người tự coi mình là nhất như con cháu nhà họ Vân này sẽ cảm thấy thế nào?”

Tô Nhược Thủy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi giơ ngón tay cái lên với tôi nói: “Tam gia cao tay thật.”

Tôi hỏi cô ấy thế còn tôi thì sao? Cô ấy bóp mũi tôi rồi nói: “Em còn giỏi hơn cả Tam gia, tối nay em quả là vô cùng lợi hại.”

Tôi nhìn qua Tô Quảng Hạ, thấy anh ấy không chú ý về phía bên này, hỏi nhỏ: “Vậy không có thưởng sao?”

Tô Nhược Thủy đỏ mặt, cô ấy nhón chân lên rồi thì thầm vào tai tôi: “Tối nay lái xe đưa chị ra ngoài.”

Ám chỉ này cũng rõ ràng quá đi? Tôi muốn giả vờ ngây thơ không hiểu cũng không được.

Tôi nuốt nước bọt, rồi hỏi: “Vậy có phải em nên mượn một chiếc xe rộng rãi chút không?”

Tô Nhược Thủy đỏ mặt nói: “Đáng ghét, em nghĩ gì vậy hả?”

Tôi lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng, cô ấy liền cười tinh nghịch nói: “Chị nghe nói có một khách sạn khoang ngủ rất thú vị đó...”