Rể Quý Trở Về

Chương 95: Tốt quá

Chương 95: Tốt quá

Vu Kim Bình đã lên tiếng lâu như vậy, giọng nói tương đối dễ nhận biết, điện thoại được kết nối liên tục, thanh âm căn bản không có thể làm giả, muốn tìm thiết bị điện tử làm giả âm thanh hay ma quỷ thần bí biến đổi giọng nói là chuyện không có khả năng.

Hầu như không một ai không tin đầu bên kia điện thoại không phải là Vu Kim Bình.

Thật ra không cần chứng thực nữa, sự thật đã rất rõ ràng.

Vu Kim Bình cũng không phủ nhận, như vậy chứng minh những lời Dương Hiên nói đều là thật.

Người bán đấu giá đi tìm chủ tịch lâu như vậy vẫn chưa về, tâm trạng của người phụ trách như rơi xuống đáy vực, sắc mặt u ám, đôi mắt hung tợn nhưng vẫn còn già mồm.

“Ai biết được có phải trước đó anh đã tìm người ghi âm lại giọng nói tương tự, muốn lừa gạt bôi nhọ đả kích sàn đấu giá Li Trường. . .”

Người phụ trách buổi bán đấu giá ngừng một lát, thấy sếp tổng đang đi tới, liền hân hoan mừng rỡ, đang muốn bước lên nghênh đón.

“Bốp!”

Không ngờ Lý Ngọc Đa – sếp tổng của sàn đấu giá Li Trường vung tay đánh hắn một bạt tai, đồng thời véo vào eo của hắn, kéo hắn đến trước mặt mọi người khom lưng cúi đầu xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi là Lý Ngọc Đa – chủ tịch Li Trường, ngọc Lưu Ly Thanh Hoa trong buổi đấu giá hôm nay đúng là một sai sót của chúng tôi, để lại ấn tượng xấu về Li Trường trong lòng các vị khách quý ở đây, tôi đại diện cho sàn đấu giá Li Trường thành thật xin lỗi mọi người.”

Ngay sau đó, Lý Ngọc Đa quét mắt nhìn xung quanh một lượt, cung kính nói với Dương Hiên.

“Thật xin lỗi, tôi đã không quản lý tốt cấp dưới của mình, để hắn năm lần bảy lượt vu oan cho hành động của anh, hi vọng hiểu lầm lần này của chúng tôi, không đem đến trải nghiệm đáng tiếc trong thời gian cuối tuần của anh.”

Dương Hiên thấy vậy chỉ lắc đầu một cái, tỏ ý mình cũng không để tâm lắm, anh nói gì đó với Vu Kim Bình rồi tắt điện thoại.

Trên đời này không có người hoàn hảo, xuất hiện một vật phẩm giả trong nhiều vật phẩm mà ngay cả nhà giám định cũng không thể phân biệt được đồ giả, cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa sàn đấu giá Li Trường có thể trụ vững ở vị trí hàng đầu Lĩnh Nam lâu như vậy, không chỉ vì có gia thế đằng sau kiên cố vững chắc mà cách đối nhân xử thế và phương châm quản lý kinh doanh của của Lý Ngọc Đa nhiều năm nay đã khiến rất nhiều người tin phục.

Lý Ngọc Đa đã không quan tâm đến tôn nghiêm của bản thân, cúi đầu xin lỗi như vậy, mọi người ở đây sẽ giữ thể diện cho Lý Ngọc Đa, sau khi ra ngoài sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.

Thật ra thừa nhận sai lầm của mình, cũng không khó đến thế, mọi người ở đây chẳng có ai chưa từng phạm sai lầm, biết sai có thể thay đổi quay đầu là bờ, mọi người cũng không khó tiếp nhận, danh dự của sàn đấu giá Li Trường cũng sẽ không tổn hại nhiều.

Đáng tiếc cấp dưới của ông ấy thật sự có vấn đề, vị sợ ảnh hưởng đến uy tín lâu năm, lo được cái này mất cái kia, mà đưa ra quyết định hồ đồ, để lại vết nhơ bẩn cho sàn đấu giá Li Trường sau này, tổn hại so với việc thừa nhận sai lầm hai chữ ‘to lớn’ không đủ để hình dung.

Một khi bị mất uy tín, sau này người khác sẽ do dự khi hợp tác.

Lý Ngọc Đa lắc đầu thở dài.

“Tiên sinh, anh học thức uyên bác, cũng hết sức yêu thích cổ vật, lát nữa buổi đấu giá kết thúc, Li Trường sẽ tặng anh một món lễ vật, để bày tỏ sự áy náy.”

Dương Hiên không thể không thể gật đầu.

Chuyện này kết thúc cũng không ảnh hưởng gì đến Dương Hiên, trong mắt mọi người có mặt ở buổi đấu giá đều thầm thán phục anh.

Xảy ra như vậy chuyện, mọi người cho rằng sẽ có người thất vọng về Li Trường và rời đi, nhưng danh tiếng lâu năm của Lý Ngọc Đa cũng khiến người khác không thể xem thường.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra sôi nổi như cũ, mặc dù sự hứng thú của mọi người đã giảm bớt, nhưng trải qua cảm xúc thăng trầm lúc nãy, toàn bộ bầu không khí ở đây vẫn hết sức náo nhiệt.

“Thầy, thầy đúng là lợi hại!”

Ánh mắt Trần Trừng kích động đuổi theo Dương Hiên, sắc mặt Đường Thiên Hào không tốt lắm, oán hận liếc mắt nhìn Dương Hiên rồi quay đầu đi chỗ khác.

Dương Hiên khẽ mỉm cười, đang muốn ngồi xuống, thì có người vỗ nhẹ vào bả vai anh.

“Vị giáo viên này, mạo muội quấy rầy rồi, tôi là Đường Kế Đức – bố của Đường Thiên Hào. Tôi thay mặt con trai một lần nữa xin lỗi về chuyện nó chống đối thầy.”

Cá lớn cắn câu, Dương Hiên thầm cười trong bụng, vẻ mặt thờ ơ xoay người, khẽ lắc đầu một cái.

“Chào ông, Đường tiên sinh, tôi là Dương Hiên, ông có thể gọi tôi là thầy Dương, chuyện của con trai ông, tôi cũng không để tâm lắm, sinh viên nảy sinh nghi ngờ, kích động oán hận cũng là điều bình thường, tôi làm thầy giáo, vẫn phải khoan dung độ lượng.”

Đường Thiên Hào ở bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức quay đầu, vẻ mặt tức giận muốn phản bác lời nói của Đường Kế Đức, nhưng hắn nhìn thấy khuôn mặt Đường Kế Đức bình thường rất nghiêm túc, giờ phút này lại hết sức hòa nhã mỉm cười với Dương Hiên.

Mặc dù chỉ khẽ mỉm cười, cũng đủ khiến Đường Thiên Hào khϊếp sợ, trước đây rất hiếm khi hắn nhìn thấy bố mình mỉm cười.

“Bố!”

Đây có phải là người bố mà lâu nay hắn biết không?

Khuôn mặt Đường Thiên Hào kinh ngạc, trong lòng không dám thừa nhận.

Đường Kế Đức không thèm để ý đến Đường Thiên Hào, trên mặt vẫn nở nụ cười nhã nhặn vui vẻ.

“Cảm ơn thầy Dương đã rộng lượng bỏ qua, tôi thấy thầy Dương hình như cũng có nghiên cứu sâu về cổ vật, gần đây tôi đang thích một vài món đồ cổ trong tay tiểu thương, nhưng lại không biết hàng thật hay hàng giả, tiểu thương cũng ra giá không phải thấp, nhất thời chưa dám mua về. Lát nữa buổi đấu giá kết thúc thầy có thời gian không, nếu rảnh, thầy có thể giúp Đường mỗ tôi giám định một chút không? Dĩ nhiên sau chuyện này, Đường mỗ ắt sẽ báo đáp lớn, bày tỏ sự áy náy và lòng biết ơn.”

Đường Thiên Hào kinh hãi, hôm nay đầu óc bố hắn có vấn đề gì sao, bố hắn đối xử thân thiết với người hắn đang nhằm vào, lại còn báo đáp lớn để cảm ơn tên thầy giáo đạo đức giả?

Dương Hiên còn chưa kịp lên tiếng đồng ý hay không, Đường Thiên Hào đã cướp lời, hắn là người đầu tiên phản đối chuyện này, “Bố, bố đang làm gì vậy, anh ta chỉ là một giảng viên khoa hóa học, có thể biết gì về đồ cổ chứ? Chuyện ngọc Lưu Ly Thanh Hoa, đơn thuần là anh ta mèo mù đυ.ng phải chuột chết, đúng lúc anh ta từng nhìn thấy miếng ngọc này, mới biết được là hàng giả. Mời anh ta đi giám định, còn không bằng. . .”

“Thiên Hào im miệng, không được vô lễ với thầy Dương.”

Đường Kế Đức phẫn nộ trợn mắt nhìn Đường Thiên Hào, giả vờ áy náy cười ngượng ngùng với Dương Hiên.

“Thầy Dương, thật xin lỗi, là tôi thường ngày quá cưng chiều Thiên Hào, mới để nó ngang ngược coi trời bằng vung, dốt nát ngu xuẩn, xin lỗi, để thầy chê cười rồi.”

Đây là lần đầu tiên Đường Kế Đức quở trách hắn trước nhiều người như vậy, lại còn trước mặt tình địch và Trần Trừng – người hắn theo đuổi, Đường Thiên Hào bị bẽ mặt, sắc mặt vô cùng khó coi, muốn phản bác, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Đường Kế Đức nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể oán hận trợn mắt nhìn Dương Hiên mà không dám nói gì.

Dương Hiên mỉm cười, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc nhìn Đường Thiên Hào đang ngậm ngùi nuốt cục tức vào lòng.

Dáng vẻ ôn hòa quay người về phía Đường Kế Đức.

“Đúng dịp, tôi mới tới Lĩnh Nam, còn chưa kịp đi dạo một vòng, vậy tiếp theo phải phiền Đường tiên sinh làm người dẫn đường, chỉ dẫn giúp tôi cảnh sắc đặc biệt ở Lĩnh Nam.”

Đường Kế Đức mỉm cười gật đầu, “Vậy thì, tốt quá.”

————————-