Ngày hôm qua, Hướng Bội San mang theo đứa bé kia xuất hiện tại Phạm gia đã để lại phương thức liên lạc của mình. Tống Dư Hàm bên kia cũng không còn vấn đề gì nữa, Phạm phu nhân lập tức gọi cho Hướng Bội San cùng cô ta thương lượng vào buổi sáng ngày mai đem đứa bé tới Phạm gia. Trong lòng bà tràn đầy kích động.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phạm Trình Trạch đã mang theo Tống Dư Hàm đến nhà cũ Phạm gia. Còn Phạm phu nhân sáng sớm liền thức dậy sớm, nghĩ đến thời điểm mình có thể mang theo đứa bé nuôi dưỡng bên người, bà liền kích động không kiềm chế được.
Tống Dư Hàm nhìn bộ dáng kích động của Phạm phu nhân, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, thời điểm Phạm phu nhân và Phạm Trình Trạch nhìn qua, cô đưa mắt xuống, một bộ dáng nhận mệnh đi tới.
Tính tình Phạm phu nhân hồi trẻ cũng đanh đá, chua ngoa. Nếu hôm nay gặp được chuyện như vậy giống cô không biết, bà còn có tâm trạng cao hứng như vậy không, cười vui vẻ nghênh đón đứa bé kia vào nhà?
Thời gian ước định với Hướng Bội San đã đến, rốt cuộc cô ta cũng mang theo đứa bé kia xuất hiện.
Đứa trẻ hiện tại mới năm tuổi, nhìn ba người xa lạ trước mặt theo bản năng mà trốn phía sau Hướng Bội San. Cô ta xấu hổ hướng Phạm phu nhân và Phạm Trình Trạch cười cười, rồi cúi đầu nói với đứa bé: "Tiểu Vũ, mẹ mang con tới đây, trước đó không phải chúng ta đã nói xong rồi sao? Đây là ba cùng bà nội, Tiểu Vũ không cần sợ hãi, ba và bà nội sẽ đối xử tốt với con."
Hướng Lăng Vũ vẫn như cũ trốn phía sau Hướng Bội San không chịu ra. Phạm phu nhân kìm nén không được mà đi qua.
"Con là Tiểu Vũ có phải không? Tiểu Vũ không phải sợ ta, ta là bà nội của con đây." Phạm phu nhân ôm Hướng Lăng Vũ nhẹ nhàng nói. Cũng may tuy rằng Hướng Lăng Vũ sợ người lạ, cũng không có sợ hãi mà khóc lóc ầm ĩ. Phạm phu nhân càng xem càng thấy thích.
Phạm phu nhân trêu đùa Hướng Lăng Vũ một hồi lâu, rốt cuộc đem đứa bé chọc cười. Đại khái có lẽ là do huyết thống cho nên Hướng Lăng Vũ cũng rất nhanh thân cận với Phạm phu nhân. Phạm Trình Trạch nhịn không được cũng tiến lên nói mấy câu với Hướng Lăng Vũ.
Hướng Bội San đứng bên cạnh chỉ cười nhìn Hướng Lăng Vũ cùng Phạm phu nhân và Phạm Trình Trạch nói giỡn, cố ý vô tình làm lơ Tống Dư Hàm đứng bên cạnh. Giống như bốn người họ mới là một gia đình còn Tống Dư Hàm chỉ là người ngoài xa lạ.
Tống Dư Hàm khóe miệng hơi cong lên.
"Ngày hôm qua chỉ lo xem Tiểu Vũ còn không có tìm cô hỏi rõ ràng." Phạm phu nhân đem Hướng Lăng Vũ ôm bên người, nhàn nhạt nhìn Hướng Bội San nói: "Tiểu Vũ tên đầy đủ là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Hướng Bội San biết Phạm phu nhân không thích bản thân mình, có chút bất an, co quắp mà mím môi: "Tiểu Vũ theo họ của cháu là Hướng Lăng Vũ, bây giờ nó mới năm tuổi."
Phạm phu nhân gật gật đầu, không cùng Hướng Bội San nói chuyện nữa, chỉ là nhìn Phạm Trình Trạch nói: "Cái tên này thực ra cũng không tồi, bất quá Tiểu Vũ là hài tử Phạm gia chúng ta, sao có thể theo họ Hướng của người khác? Về sau Tiểu Vũ liền kêu Phạm Lăng Vũ."
Hướng Bội San nghe Phạm phu nhân nói xong, há miêng thở dốc, tựa hồ như muốn nói cái gì lại vẫn là nhịn lại nhưng rồi tựa hồ nhìn liếc Phạm Trình Trạch cầu xin giúp đỡ. Chỉ tiếc lực chú ý của Phạm Trình Trạch hoàn toàn không nằm trên người Hướng Bội San.
Tuy rằng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, bất quá Phạm Trình Trạch đối với đứa bé mang trong mình dòng máu của hắn ta cũng rất thích thú: "Mẹ nói đúng, con cũng cảm thấy cái tên Phạm Lăng Vũ rất êm tai."
Tống Dư Hàm sốc sốc mí mắt, thấy trong mắt Hướng Bội San hiện lên tia oán hận, tức khắc càng thêm vừa lòng.