Vô số chân nguyên như tấm lưới khổng lồ, không chỉ có số lượng đông đảo mà uy lực cũng vô địch, đủ để nổ tung Ngô Bách Tuế thành tro bụi trong chớp mắt.
Đường Hạn Tùng muốn nhân lúc Ngô Bách Tuế không kịp đề phòng mà dùng một đòn tấn công lấy mạng anh, khiến thuật Tôi Thể của Ngô Bách Tuế không thể nào thi triển được.
Người trong trang viên nhà họ Ngô nhìn thấy cảnh ấy mà sợ bay hồn phách, trong lòng họ trào lên nỗi sợ hãi và lo lắng cùng cực.
Mấy người Đường Dĩnh và Ngô Thanh Đế càng thấy tim gan thắt lại, vô cùng lo lắng.
“A!”
Ngay khi vô số luồng chân nguyên sắp tấn công Ngô Bách Tuế, Ngô Bách Tuế đột nhiên rống lên một tiếng đầy giận dữ. Dường như trong khoảnh khắc ấy, anh biến thành một người khác, hai mắt đổi sang màu đỏ ngầu, gương mặt trở nên dữ tợn, khí thế toàn thân bộc phát đến mức đỉnh cao, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, toàn thân nhanh chóng giãn nở.
Khi cơ thể căng phồng lên, làn da của anh cũng từ từ nứt ra trông qua giống như vảy rồng vậy, lấp lánh ánh sáng bạc chói mắt.
Ngô Bách Tuế như đang biến dị, trở thành một quái thú có hình người.
Đùng đùng đùng!
Chân nguyên dày đặc mà Đường Hạn Tùng phát ra bùng nổ lên người Ngô Bách Tuế, hết luồng này đến luồng khác, không có ngoại lệ, phát ra từng tiếng nổ trầm đυ.c.
Thế nhưng, sau khi biến dị, làn da của Ngô Bách Tuế giống như tấm thép kiên cố không gì lay đổ được, bất kể chân nguyên phát nổ thế nào cũng không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì cho anh. Ngược lại, những luồng chân nguyên vốn hung mãnh đó, khi chạm phải làn da của Ngô Bách Tuế, đều tiêu tán không dấu vết.
Ngô Bách Tuế đứng giữa trung tâm vụ nổ, vô số pháo hoa bằng chân nguyên nổ tưng bừng trên người anh, tóe ra ánh lửa xán lạn, rực rỡ và chói mắt.
Trong ánh mắt của đám người bên trong trang viên nhà họ Ngô ở bên dưới phản chiếu những đốm sáng rực rỡ này, họ trợn trừng hai mắt, nhìn cảnh tượng ấy mà không dám tin.
Đây là kỳ quan!
Những vụ nổ liên tục kéo dài mấy giây, sau đó, ánh lửa chói mắt ra tiêu tán hết, đợt tấn công bằng chân khí đã ngừng lại.
Còn Ngô Bách Tuế như một ngọn núi mọc lên giữa không trung, sừng sững bất động. Cơ thể anh không còn vảy rồng lấp lánh ánh sáng bạc nữa, vì vừa bị chân nguyên cực mạnh nổ trên người nên làn da của anh đen thui một mảng, giống như tấm gang bị đốt cháy.
Ngô Bách Tuế thành công đỡ được đợt tấn công lần này.
Thấy vậy, người trong trang viên đồng loạt thở phào một hơi, trái tim căng như dây đàn của họ cuối cùng cũng được thả lỏng vài phần.
“Xem ra, cơ thể của cậu thật sự không tầm thường nhỉ!”, âm thanh lạnh lẽo của Đường Hạn Tùng một lần nữa vang dậy giữa hư không.
Trong giọng điệu của Đường Hạn Tùng còn thấp thoáng chút kinh ngạc. Lão vốn định dùng chiêu này để lấy mạng Ngô Bách Tuế, nhưng Ngô Bách Tuế vẫn dùng cơ thể phàm trần của mình mà gánh được, điều này nằm ngoài dự đoán của lão.
Hai mắt Ngô Bách Tuế đỏ ngầu, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói rồi, muốn gϊếŧ tôi, không dễ vậy đâu!”
Nghe vậy, Đường Hạn Tùng đột nhiên gầm lên một tiếng: “Ngông cuồng!”
Hai chữ này chấn động trời đất, vang vọng khắp chín tầng mây.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Ngô Bách Tuế đột nhiên vang lên từng tiếng nổ vang rền.
Đi cùng với tiếng nổ rền vang ấy lại là vô số chân nguyên cuồng bạo, từ trên trời rơi xuống, điên cuồng đập vào người Ngô Bách Tuế.
Thoạt nhìn qua, trông giống như bầu trời đột nhiên đổ một cơn mưa đạn.
Đường Hạn Tùng biết, cơ thể của Ngô Bách Tuế cứng như gang thép, nếu lựa chọn tấn công cơ thể anh thì hoàn toàn không có tác dụng gì, đòn tấn công mạnh đến mấy cũng không thể khiến anh mất mạng bằng một chiêu. Cho nên Đường Hạn Tùng đổi hướng tấn công, lão tấn công vào phần đầu của anh ngay từ bên trên. Phần đầu của Ngô Bách Tuế chắc hẳn là chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể anh, cũng là chỗ dễ chí mạng nhất.
Lần này, đạn chân nguyên mà Đường Hạn Tùng tung ra có uy lực mạnh hơn chân nguyên lúc trước, mỗi luồng chân nguyên đều sở hữu sức mạnh hủy diệt, thế tấn công mãnh liệt.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế lập tức thay đổi, anh không có thời gian để chần chừ, lập tức giơ tay ra, nhanh chóng chuyển động ở phần không gian ngay trên đầu mình, dường như đang vẽ tranh. Tốc độ khua tay của anh cực kỳ nhanh, chỉ trong chốc lát, một bức họa đã xuất hiện ngay trên đầu anh.
Đúng lúc này, thế tấn công bằng chân nguyên của Đường Hạn Tùng rơi xuống.
Uỳnh!
Chỉ trong một chớp mắt, bầu trời quang đãng đột nhiên vang lên tiếng gầm thét chấn động.
Cùng lúc đó, bức trận đồ cực kỳ lớn kia che chở ngay trên đầu Ngô Bách Tuế.
Trên trận đồ, vô số ký hiệu vi diệu di chuyển, bên trong ký hiệu dường như ẩn chứa sức mạnh thiên văn huyền học nào đó, chúng chuyển động nhanh chóng trên trận đồ, giao thoa lẫn nhau, sau cùng biến thành bốn con mãnh thú khổng lồ.
Bốn con mãnh thú này chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Tứ Tượng Đại Trận!
Đùng đùng đùng đùng!
Đạn chân nguyên của Đường Hạn Tùng đập mạnh lên Tứ Tượng Đại Trận, bốn con mãnh thú hung hãn bên trong trận đồ hình như đã bị bỏ đói rất lâu, trong thoáng chốc gầm gào tàn sát về phía vô số làn đạn chân nguyên kia.
Chỉ một loáng, từng tiếng vang rền rĩ vang lên trong không trung, lẫn cùng tiếng gầm gào của mãnh thú, chấn động cả bầu trời.
Tứ Tượng Đại Trận có uy lực khủng khϊếp, nó thay Ngô Bách Tuế ngăn cản tất cả tấn công của Đường Hạn Tùng.
Những làn đạn chân nguyên mà Đường Hạn Tùng tung ra căn bản không thể tiếp cận cơ thể Ngô Bách Tuế.
“Mới chỉ là Tứ Tượng Đại Trận mà cậu đã mơ tưởng nó có thể giữ lại tính mạng cho mình ư?”, giọng nói của Đường Hạn Tùng như sấm sét giữa tầng không, đột ngột vang lên.
Vừa dứt lời, chân thân của Đường Hạn Tùng đột nhiên xuất hiện, lão từ trên nhào xuống, lao về phía Ngô Bách Tuế với khí thế hung hãn và mãnh liệt.
Toàn thân lão như một viên thiên thạch đang rơi xuống, khí thế như rạch ngang bầu trời, vì tốc độ rơi xuống quá nhanh của lão mà bầu trời tóe ra ánh lửa, không gian xung quanh bị xé rách.
Đùng!
Đường Hạn Tùng rơi xuống, khí thế không thể nào ngăn cản được, lão đâm thẳng vào Tứ Tượng Đại Trận trên đỉnh đầu Ngô Bách Tuế.
Khoảnh khắc va chạm, một âm thanh cực lớn, vang vọng.
Trong thoáng chốc, Tứ Tượng Đại Trận bị Đường Hạn Tùng công phá.
Sau khi phá được Tứ Tượng Đại Trận, Đường Hạn Tùng tiếp tục thế mạnh áp đảo của mình, lao về phía Ngô Bách Tuế.
Trong quá trình lao xuống, bàn tay phải của lão đột ngột vung ra, chỉ thoáng chốc, một luồng chân nguyên như thác đổ từ lòng bàn tay của Đường Hạn Tùng trút xuống.
“Ma Thiên Chưởng!”
Đường Hạn Tung gầm lên một tiếng, âm thanh của lão cứ như đến từ địa ngục
Khi âm thanh này vang lên, một ma chưởng chân nguyên khổng lồ hình thành trong hư không, vỗ mạnh về phía Ngô Bách Tuế.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế lóe lên, anh giơ chân gạt ngang một cái, cơ thể cao lớn ngồi thụp xuống, sau đó vung nắm đấm lên trời. Nắm đấm vừa vung ra, cơ thể của anh lại thẳng đứng dậy, trông giống như Ngô Bách Tuế dùng một nắm đấm chống cả bầu trời.
Trong thoáng chốc, chân nguyên cuồn cuộn trào ra từ nắm đấm của anh uốn éo biến thành một con rồng thần trong hư không, rồng thần sinh động như thật, vừa hung ác vừa to lớn. Nó mới thành hình đã gầm gào lên, bay thẳng lên trời.
Uỳnh!
Rồng thần to lớn đâm thẳng vào Ma Thiên Chưởng của Đường Hạn Tùng áp xuống, một tiếng nổ chấn động vang lên.
Ma Thiên Chưởng của Đường Hạn Tùng, một chưởng có thể hủy diệt đất trời, uy lực vô cùng vô tận.
Nắm đấm chân nguyên của Ngô Bách Tuế mang theo từng tiếng rồng ngâm, loáng thoáng thấy bóng rồng thần đang uốn lượn trên đó, uy thế vô song.
Hai luồng sức mạnh cực kỳ khủng khϊếp va chạm, bộc phát uy lực kinh thiên động địa.
Trong khoảnh khắc đó, bầu trời rộng lớn dường như chỉ còn rồng thần và ma chưởng đang va chạm với nhau, cả thế giới bỗng chốc rơi vào đen tối và ảm đạm như đêm dài bất tận.
Đùng!
Khí tức đáng sợ lan tỏa khắp nơi, không gian rộng lớn tràn ngập hơi thở chết chóc, tầng mây như bị nổ tung, hư không run rẩy không ngừng.
Thế nhưng, chỉ vài giây sau, con rồng thần vô cùng uy thế của Ngô Bách Tuế phát ra từng tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Mà ma chưởng của Đường Hạn Tùng thì càng ngày càng thêm mạnh mẽ.
Rồng thần của Ngô Bách Tuế sau một hồi vật lộn trong đau đớn, sau cùng không thể chịu đựng nữa, nó đột ngột nổ tung rồi biến mất.
Ma Thiên Chưởng của Đường Hạn Tùng tiếp tục dùng khí thế không gì ngăn cản được, đánh về phía Ngô Bách Tuế.
Mặt mũi Ngô Bách Tuế biến sắc, anh không còn chiêu gì để dùng nữa, cũng không kịp ngăn cản thêm.
Đùng!
Không có gì bất ngờ, ma chưởng của Đường Hạn Tùng đánh mạnh vào phần đỉnh đầu của Ngô Bách Tuế.
Ngay lập tức, miệng Ngô Bách Tuế phun ra một búng máu lớn, toàn thân anh nhũn oặt rồi rơi xuống đất.
Ngô Bách Tuế sở hữu bí thuật Bá Thể, anh không chỉ có cơ thể hộ pháp không hư hỏng mà cả phần đầu cũng cực kỳ kiên cố, không gì hủy hoại được. Thế nhưng, Ma Thiên Chưởng của Đường Hạn Tùng có uy lực quá khủng khϊếp, phần đầu của Ngô Bách Tuế bị tấn công, trong chớp mắt như mất đi nửa cái mạng. Ý thức của anh trở nên mơ hồ, toàn thân hoàn toàn không còn sức lực. Anh giống như một nắm bông gòn, nhẹ bẫng và rơi xuống.
Đường Hạn Tùng lật người vọt lên, đứng thẳng trên không trung, ngay sau đó, lão vung tay thật mạnh về phía Ngô Bách Tuế đang rơi xuống.
Ngay lập tức, cơ thể đang rơi xuống của Ngô Bách Tuế bỗng đổi phương hướng, bay về phía Đường Hạn Tùng.
Hiển nhiên, Đường Hạn Tùng đang dùng sức mạnh để điều khiến Ngô Bách Tuế.
Lúc này, Ngô Bách Tuế bị thương rất nặng, ý thức cũng không quá tỉnh táo, cho nên, đối mặt với sự khống chế của Đường Hạn Tùng, anh hoàn toàn không có sức lực chống đỡ.
Trong thoáng chốc, Ngô Bách Tuế đã bay tới trước mặt Đường Hạn Tùng, sau đó bị ghim lại.
Đường Hạn Tùng nhìn Ngô Bách Tuế trước mặt mình với vẻ u ám, lão lạnh lùng nói: “Không phải cậu biết bí thuật Tôi Thể à? Tôi muốn xem xem, thuật Tôi Thể của cậu đỉnh hơn hay thuật Hóa Thi của tôi đỉnh hơn.”
Thuật Hóa Thi là bí thuật tà ác nham hiểm và kinh khủng đến cùng cực, một khi ai đó bị thuật Hóa Thi tấn công, người này sẽ tan thành một vũng bùn nhão trong chớp mắt, đến thần tiên cũng khó cứu.
Nói xong, bàn tay phải của Đường Hạn Tùng chậm rãi đẩy ra phía trước, cả bàn tay của lão đỏ rực và sáng loáng lên, giống như một miếng sắt bị nung dưới nhiệt độ cao.
Bàn tay này vừa đẩy ra, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc tăng lên vài trăm độ.
Ngô Bách Tuế chỉ cảm thấy mình như đứng trong miệng núi lửa, nóng đến mức không chịu nổi.
Ngay sau đó, bàn tay của Đường Hạn Tùng đẩy nhanh tốc độ, đánh mạnh vào l*иg ngực của Ngô Bách Tuế.
Vù!
Cơ thể mạnh mẽ và rắn rỏi của Ngô Bách Tuế, dưới đòn công kích thuật Hóa Thi của Đường Hạn Tùng, bắt đầu từ từ tan ra...