Mỗi Ngày Đều Sẽ Đè Em

Chương 2

Đồng hồ sinh học luôn đúng lúc kéo hắn dậy mỗi sáng, tay còn đang ôm cục cưng của hắn, ngó đồng hồ cũng mới qua 7 giờ, cứ để cậu ngủ thêm một lúc vậy

Cảnh Thiên nằm ôm Mục Nhiên thêm một chút rồi định dậy làm bữa sáng, nhưng hắn vừa buông Mục Nhiên ra thì tiểu đệ sáng sớm phấn chấn bị gò bó bên trong cái lỗ ấm áp của ai đó cũng rục rịch, Cảnh Thiên nhẹ nhàng rút cậu em của mình ra, cảm giác được miệng nhỏ đang vô thức níu kéo cự vật to lớn, ra sức bú ʍúŧ như không muốn hắn rút ra ngoài thật con mẹ nó muốn một đường thọc thẳng nguyên cây vào đυ. nát nhừ cái lỗ chỉ biết phát da^ʍ này

"Ưʍ..." Mục Nhiên vẫn đang trong cơn mơ đã bị thứ hừng hực lửa nóng giữa hai đùi gọi tỉnh, cậu vô thức nhíu nhíu mày, cọ cọ xuống gối rồi mơ màng tỉnh dậy

Vừa thấy Mục Nhiên đã tỉnh, hắn liền "phốc" một tiếng trực tiếp rút dươиɠ ѵậŧ ra, ngay lập tức động da^ʍ như chai sâmphanh được mở nắp, từng dòng tinh đặc pha lẫn dâʍ ŧᏂủy̠ thi nhau cuồn cuộn trào ra, cái lỗ bé nhỏ nhạt màu sau một đêm bị thọc rút ác liệt đã chuyển sang màu đỏ au như trái chery chín rục, bên trong lại không ngừng tuôn ra thứ chất lỏng trắng đυ.c, hình ảnh tương phản đậm mùi tìиɧ ɖu͙© rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác

"Cục cưng thật hư hỏng, sáng sớm đã tiểu bậy trên giường" Cảnh Thiên trêu đùa cậu

"Em.. em không có" khuôn mặt còn đang ngái ngủ của Mục Nhiên lập tức tỉnh táo, chuyển thẳng từ trắng sang đỏ

"Còn nói không có, em xem đến giờ nước vẫn còn đang chảy ra" Cảnh Thiên đưa hai ngón tay xuống, banh rộng hai mép hoa môi sưng múp, chất lỏng lại càng chảy ra nhanh hơn, ngón tay liền thọc vào trong ra sức moi móc khuấy đảo

"Aha... Cảnh Thiên ư đừng"

"Bướm nhỏ còn đau không?" Cảnh Thiên cười tà thổi khí bên cổ cậu, bên mũi cậu ngay lập tức lại tràn ngập tin tức tố alpha mùi gỗ trầm thấp áp đảo, vừa hít một ngụm khí cả người cậu đã như nhũn cả ra.

""....." Cả người mềm oạt vô lực tựa vào trong ngực hắn, Mục Nhiên vẫn thực không đối phó được với con người lưu manh này, tuy đã ở cạnh nhau hơn 2 năm, chuyện da^ʍ ngôn lãng ngữ đến thế nào cũng đã nói qua, nhưng cậu vẫn không thích ứng được với mấy câu hỏi nghe như rất tự nhiên tựa như hỏi ăn cơm uống nước hằng ngày này của hắn

"Hết đau rồi?" Cảnh Thiên rút tay lại ở bên ngoài mơn trớn cái khe còn đang sưng đỏ trào nước liên tục toả mùi da^ʍ của cậu

"Ưʍ...a còn một chút" mặt cậu đã như chôn vào hõm cổ hắn

"Chỉ một chút, tôi ȶᏂασ em hơn 3 tiếng qua một đêm lại chỉ còn đau một chút, vậy bây giờ sẵn sáng sớm tôi có hứng lại ȶᏂασ thêm một hiệp" hai ngón tay của Cảnh Thiên liền đâm vào huyệt nhỏ kịch liệt thọc rút, tiếng nước văng ra "phốc phốc" ướt đẫm cả bàn tay hắn

"Không...a ư Cảnh Thiên đừng mà... ư thật sự còn sưng bên trong rất rát aaa" Mục Nhiên bị kɧoáı ©ảʍ sáng sớm tập kích, sống lưng cong lên 1 đường cong đẹp đẽ như muốn lé tránh mà cũng như phối hợp để Cảnh Thiên thoải mái đâm rút

"Còn nói đừng, da^ʍ phụ, l*и nhỏ của em đã chảy dãi ướt cả giường rồi" Cảnh Thiên rút tay lại tát "bép bép" lên cái bướm

"Aaa nơi đó thật kì quái aaaaa" Mục Nhiên trực tiếp bị 2 phát tát làm cho triều xuy, cột nước từ lỗ nhỏ phun ra, tình triều dâng cao làm cả người nhiễm một tầng đỏ ửng, hai mắt hoa đào mờ sương, khắp nơi trên dưới đều là dấu hôn ngân đỏ thẫm, hai đầṳ ѵú sưng lớn dựng thẳng kiêu ngạo trong không khí khẽ run rẩy, xung quanh còn những rải đầy những dấu răng day cắn, cặp mông trắng mềm tròn vểnh vẫn in hằn những dấu ngón tay chưa mờ hẳn, mà giữa cặp đùi thon dài đang bị nam nhân cường thế banh rộng là một cái lỗ da^ʍ sưng múp đỏ mọng một bộ hấp háy rỉ nước ướŧ áŧ, cầu người đến đυ..

"L*и nhỏ sưng múp thật đáng yêu" Cảnh Thiên liếʍ liếʍ vành tai cậu, Mục Nhiên còn chưa thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ bị bế vào phòng tắm, Cảnh Thiên bế cậu đặt lên mép bồn tắm rồi đỡ phía sau lưng: "Tiểu da^ʍ phụ, tự lấy tay banh l*и móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ đêm qua ra"

"Hưm" Mục Nhiên hoảng hốt quay đầu lại nhìn hắn, cả đôi mắt tràn ngập lo lắng: "em..em không biết làm"

"Vậy tôi dạy em, nào, đưa tay xuống banh bé bướm ra" giọng nói vẫn dịu dàng nhưng hương vị tin tức tố lại rất cường hãn như đang ra lệnh

Hai năm qua mấy chuyện này đều là hắn xử lý hộ cậu, còn toàn làm những lúc cậu không ngất thì cũng đã ngủ rồi, cậu tự làm vậy vẫn là lần đầu tiên, do dự mấy hồi vẫn đưa hai tay run run xuống miệng nhỏ banh nó ra

"Ngoan lắm, giờ đưa hai ngón tay vào"

"Hức... Cảnh Thiên đừng vậy mà hức huhu em không muốn làm, rất kì quái hức hức" Mục Nhiên xấu hổ lập tức khóc lên nước mắt ấm nóng theo khoé mắt trào ra rơi lã chã trên tay hắn

"Ngoan đừng khóc, là anh quá đáng, không lên trêu đùa em như vậy, lần sau sẽ không, bảo bối ngoan nín đi" cậu nước mắt ngắn nước mắt dài, hắn đau lòng rồi, chỉ định trêu chọc một chút biểu tình thẹn thùng của bé đáng yêu thôi, lại làm đến khóc lóc thê lương như vậy

Một người cứ nức nở khóc, một người nỗ lực dỗ dỗ ôm ôm, lộn xộn một hồi trong phòng tắm cuối cùng cũng xong, Cảnh Thiên ôm Mục Nhiên, cả hai sạch sẽ ra bên ngoài mặc quần áo, hắn xuống gara lấy xe, lái đến trường.