Mỹ Nam Trần Trụi Giữa Trời

Chương 5: Tiểu viện nhi thâu hoan ( H )

Thẩm Thanh lén nhìn thoáng qua vừa vặn bắt gặp ánh mắt tỏa sáng của người đàn ông, bối rối quay đầu lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sau một lúc, y lại ngứa ngáy trong lòng mà nghiêng mắt nhìn lại, Điền Dã vẫn chăm chú nhìn y. Đối mắt thật lâu, không biết ai đã bắt đầu mà hai người lại dựa vào nhau ôm hôn.

Điền Dã đẩy Thẩm Thanh tựa lên thân cây bên cạnh, dò dẫm kéo quần áo Thẩm Thanh. Đầu lưỡi Thẩm Thanh còn bị người ngậm trong miệng, mơ hồ không rõ nói: “Không được, vừa mới ăn no xong. Còn chưa có tiêu hóa…”

Điền Dã nút cái lưỡi trơn trượt trong miệng, một tay thò vào cái áo sơ mi lỏng lẻo xoa cái bụng tròn vì no, rồi nhanh chóng trượt đến hai quả trái cây nho nhỏ trên l*иg ngực. Người đàn ông mυ'ŧ liến vành tai đầy đặn của Thẩm Thanh: “Không sao, vận động tí là nó tiêu hóa thôi.”

Bánh bao nhỏ núc ních mềm mại bị bàn tay to lớn ấm áp của Điền Dã nắm lấy, núʍ ѵú nhỏ thoáng phát cứng lên.Thẩm Thanh chưa từng chơi ở chỗ đó bao giờ, kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm làm y kinh hô, không nghĩ rằng bị cơi cái vυ' cũng có thể thư thái như vậy, cứ y như một người phụ nữ. Thẩm Thanh nhỏ giọng rêи ɾỉ, cảm thấy nhục nhã trước những suy nghĩ trong đầu và thân thể mẫn cảm, nhưng kɧoáı ©ảʍ vẫn tiếp tục truyền khắp cả người, làm ướt cả đũng quần y dưới những ngón tay đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục của người đàn ông.

“Lúc ăn cơm đã thấy cái vυ' của thầy lộ ra rồi. Cố tình quyến rũ tôi phải không? Hửm?” Điền Dã mυ'ŧ cái cổ mảnh khảnh của y, nổi giận đùng đùng hỏi.

“A… Không, tôi không…”

“Không phải quyến rũ tôi thì thầy còn muốn quyến rũ ai hả?” Một miếng cắn vào thịt mềm ở cổ, một dấu răng rõ ràng in thật sâu lên da thịt.

“Hít…” Thẩm Thanh bị cắn đến hít một hơi, bị tên vô lại này làm tức giận muốn chết. Du͙© vọиɠ thân thể còn kêu gào hết lần này đến lần khác, đành phải nhanh chóng thả mềm giọng nói cầu hắn: “A… Đúng, tôi cố tình đấy. Là để quyến rũ anh…. Ưm… Em muốn con chim lớn của Đại Dã ca ca… Đại Dã ca ca mau giúp em giải ngứa đi…”

Người đàn ông bị câu dẫn đến hốc mắt cũng phát đỏ, đầu chui vào áo sơ mi rộng thùng thình liếʍ cái bánh bao núc ních ẩm ướt, lại cắn một cái núʍ ѵú mυ'ŧ mát nhấm nháp như phải hút ra sữa bằng được.

“Ưm… thật thoải mái… ở đây, ở đây cũng muốn nữa…”

Đôi mắt Thẩm Thanh chứa sương mù ẩm ướt, nhìn cái túi lớn phồng lên trước ngực mìn. Chỗ vυ' non truyền đến tiếng nước nhóp nhép, hai má y đỏ bừng, vội vàng tách ra hai chân cầu nam nhân chơi đùa chọc nghịch.

Người đàn ông chê trong sân không thấy rõ bèn kéo người vào trong phòng ngủ. Ngay khi đèn sợi đốt vừa bật lên, căn phòng sáng trưng. Quần áo Thẩm Thanh bị kéo lộn xộn không thể che đậy được cái gì, trên ngực y rải rác những dấu hôn đỏ sẫm.

Điền Dã đẩy Thẩm Thanh lên giường, hai ba phát lột sạch y ra.

“Hôm trước không thấy rõ. Hôm nay thì để tôi nhìn cho rõ nhá.”

Thẩm Thanh che đậy l*иg ngực, kẹp lấy đôi chân không cho hắn xem. Điền Dã chen vào giữa hai chân y, cầm đầu gối y banh ra.

“Thầy không phải muốn cho người khác nhìn thấy sao? Cho nên mới lõα ɭồ đi trên núi, ước gì được người ta thấy rồi kéo vào rừng hãʍ Ꮒϊếp máy lần phải không hả?”

Câu nói của người đàn ông khiến Thẩm Thanh thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng y vừa tưởng tượng thấy hình ảnh đó, bướm nhỏ không tự giác phun ra nhiều mật nước hơn.

L*и da^ʍ ngứa ngáy cực kì, Thẩm Thanh quấn hai chân lên vòng eo cứng cáp của người đàn ông, ma sát bướm nhỏ lên bụng hắn để giải ngứa. Quần áo thô ráp mài cho y cực sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ làm y choáng váng, ê a nói những lời tao lãng mà ngày thường khó nói: “Ưm… vâng… thích, thích được nhìn thấy, muốn bị ai đó xem l*и da^ʍ… Sau đó, sau đó bị một ©ôи ŧɧịt̠ lớn ȶᏂασ… a~ “

Mắt Điền Dã đỏ ngầu, hắn trực tiếp đút ngón tay vào lỗ nhỏ đang đóng mở. Đầu ngón tay vừa mới chen vào đã bị kẹp chặt không thể nhúc nhích. Điền Dã sốt ruột cúi xuống liếʍ lấy âʍ ѵậŧ nho nhỏ run rẩy thò ra.

“A…” Trong tiếng hét của Thẩm Thanh thì ngón tay Điền Dã đã cảm thấy một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp phun ra là ướt đẫm ngón tay hắn có thể đút vào thông thuận. Vì vậy hắn vội vàng cắm mặt xuống đấy, vừa cắn vừa liếʍ hộŧ ɭε. Thẩm Thanh kêu rên, khoái hoạt làm thân thể nhanh chóng thư giãn, cả ngón giữa được đâm vào hết.

Ngón tay đâm rút một hồi, dâʍ ŧᏂủy̠ cứ như được mở vòi nước mà không ngừng phọt ra. Thấy bướm nhỏ có chút nới lỏng, hắn lại đút thêm một ngón vào. Cuối cùng vào lúc bị cắm bởi ba ngón, cơ thể Thẩm Thanh căng lên, một dòng nước da^ʍ khôn ngăn được mà bắn ra, bắn đầy mặt mũi người đàn ông.

Thấy khuếch trương cũng được được rồi, người đàn ông móc ra ©ôи ŧɧịt̠ lớn đã vận sức chờ phát động di di quẹt quẹt lên mu l*и trắng mịn vài cái. Sau đó hắn nhắm ©ôи ŧɧịt̠ lớn vào cái l*и nhỏ đang run rẩy kia. Người đàn ông cúi xuống thì thầm vào tai y, còn không đợi người ta nghe rõ đã động thân đâm vào.

“A… Đau quá… Sắp rách rồi…”

Vừa mới đút vào được cái qυყ đầυ, Thẩm Thanh đã có chút chịu không được. Người đàn ông vội dừng lại, nhéo nhéo hộŧ ɭε lại mυ'ŧ mυ'ŧ núʍ ѵú nhô cao cao thì mới thấy bướm da^ʍ thả lỏng chút ít. Sau đó hắn chậm rãi đút vào, nhưng vừa mới tiến vào được có nửa cây thì Thẩm Thanh lại hét lên muốn dừng lại.

Điền Dã ngậm lấy miệng nhỏ đang tủi thân của Thẩm Thanh, thừa dịp y không mở miệng được mà mạnh mẽ đâm vào, thoáng phát húc vào trong cùng luôn.

“Ô… ô…” Thẩm Thanh bị người ta bịt mất cái miệng, chỉ có thể phun ra vài âm thanh không rõ ràng mà lên án người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc.

Điền Dã đã không thể chờ đợi được nữa, hắn gặm cái miệng nhỏ phía trên, phía dưới lại bị cái miệng nhỏ khác cắn. Hắn thoải mái đến cái đầu cũng run lên, vô cùng bận bịu di chuyển ©ôи ŧɧịt̠ lớn.

Tầng tầng mị thịt bên trong cắn lấy ©ôи ŧɧịt̠ lớn, như thể có một cái lại một cái miệng nhỏ mυ'ŧ không ngừng. Bên trong lại nhiều nước như một cái động đào nguyên. Người đàn ông mạnh mẽ ȶᏂασ vào trong thân thể Thẩm Thanh, lời nói bẩn thỉu dâʍ đãиɠ cũng không có thời gian nói, thầm nghĩ chỉ muốn hung hăng ȶᏂασ mở cái lỗ da^ʍ này, đâm nát thao cái l*и da^ʍ cắn người này, phải ȶᏂασ cho y vĩnh viễn không thể xa rời ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắn mới tốt.

“Ư… ư… a .. ô… Đỉnh lên rồi… a… Sướиɠ quá… a…”

Không nghĩ vô tình đυ.ng phải phần trong cùng lỗ thịt da^ʍ thì qυყ đầυ bị một cái miệng nhỏ khác mυ'ŧ lấy. Tiếng rêи ɾỉ của Thẩm Thanh đều cao lên mấy dexiben, thế là Điền Dã biết là đυ.ng đến hoa tâm của y rồi. Hắn gác hai cái chân trắng nõn của y lên vai, hết lần này đến lần khác nhắm vào hoa tâm mà ȶᏂασ.

“Ồ a a. . . Lại đỉnh tới. . . Thật là lợi hại. . . A a. . . Đừng mà. . . Không, không. . . Lại phun ra. . . A. . .”

Sau một hồi tấn công dữ dội, Thẩm Thanh lại bắn ra, lần này dươиɠ ѵậŧ cũng bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc.

Côи ŧɧịt̠ bự bị nước da^ʍ phun lên, lại bị bướm nộn đang cao triều mà vặn xoắn. Điền Dã không thể chịu đựng được nữa, cố đυ. thêm mấy chục cái nữa thì bắn vào sâu trong hành lang. Hoa tâm bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ trùng kích thế là lại phun ra một dòng mật hoa nữa.

Điền Dã rút dươиɠ ѵậŧ ra, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc và nước da^ʍ từ trong l*и nhỏ chậm rãi chảy ra. Điền Dã hai mắt chăm chú nhìn nó, hạ thân lập tức lại cứng lên rồi.

Hắn cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ lại muốn chọc vào bên trong, ánh mắt liếc qua một vết máu trên giường nhỏ. Trong lòng Điền Dã chấn động, giọng nói có chút run rẩy hỏi: “Đây, đây là lần đầu tiên của thầy sao?”

Lần đầu tiên ăn con chim lớn nên thần chí Thẩm Thanh sớm đã có chút tan rã, nghe được câu hỏi của người đàn ông thì mơ mơ màng màng đáp: “Ừm.”

Vốn cho là y nhất định đã làm cùng người khác, có lẽ đều đã làm nhiều lần rồi. Trong lòng Điền Dã ghen ghét nổi giận, cho nên khi nghe Thẩm Thanh kêu đau hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Hắn nhớ lại, trong lòng như bị đánh một cú đau điếng.

Nhìn người trước mắt, trên mặt y còn tèm lem nhóc mắt, vẻ lãnh đạm thường ngày đã sớm phủ đầy mị ý. Hai chân mở rộng lộ ra bướm nhỏ vẫn còn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cho dù vật giữa hai chân đã cứng ngắc muốn nổ tung, Điền Dã vẫn xám xịt nhảy xuống giường đi lấy khăn sạch và nước ấm lau thân thể cho y. Sau đó lại cẩn thận từng li từng tí dém chăn mềm cho y rồi chạy vào nhà vệ sinh tự tuốt mấy cái mới lên giường ôm người đã ngủ thϊếp đi kia.