Nguồn: s1apihd.com/842634639
Vào cửa tổng cộng có mười bốn người, lục tục tụ tập ở quảng trường trong trấn nhỏ.
Lâm Thu Thạch nắm chặt thời gian, vẫn luôn quan sát chung quanh. Trấn nhỏ này thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ. Các cửa hàng hai bên đường phố bị đóng cửa hơn phân nửa. Ngẫu nhiên có gió thổi qua, cuốn theo bụi đất ven đường, phụ trợ cho không khí trong trấn nhỏ càng thêm hoang vắng.
Bên cạnh quảng trường nơi bọn họ đứng có một bảng thông báo. Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đi đến nhìn nhìn bảng thông báo trước mặt, phát hiện trên bảng gắn ba cái thông báo tìm người. Trên thông báo tìm kiếm đều là tìm trẻ em bảy tám tuổi, có nam hài, cũng có nữ hài, tất cả đều vừa mới được dán lên.
Nhìn những thông báo tìm người này, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới mấy chữ trong manh mối: Slenderman. Slenderman tuy rằng cũng xuống tay với người trưởng thành, nhưng trên thực tế mục tiêu hàng đầu vẫn là trẻ em. Xem ra những đứa trẻ mất tích này cũng không thoát khỏi quan hệ với Slenderman.
Thời điểm mọi người ở đây đang nghị luận sôi nổi, một người đàn ông trung niên mang bộ mặt uy nghiêm từ cuối quảng trường đi đến. Ông ta đứng trước mặt mọi người đơn giản tự giới thiệu, tự xưng là trấn trưởng của cái trấn nhỏ này, sau đó nói rõ thân phận của bọn họ trong cánh cửa này.
"Hy vọng mọi người có thể giúp chúng tôi tìm được những đứa trẻ đã bị mất tích." Trấn trưởng nói, "Những đứa trẻ này đã mất tích được một tuần, chúng tôi tìm khắp toàn bộ trấn cũng không thấy. Hy vọng mọi người có thể hoàn thành ủy thác, tìm được những đứa trẻ mất tích."
Đây là manh mối trong cánh cửa này.
Sau khi trấn trưởng nói xong, ông liền dẫn bọn họ đi tới khách sạn để dừng chân.
Bầu không khí trong khách sạn cùng trấn nhỏ giống nhau, đều không hề có chút sinh khí, lại còn vô cùng cũ nát. Trước cửa có một ông lão ngồi ngủ gà ngủ gật, thấy trấn trưởng mang theo người lại đây cũng không mở mắt ra chào hỏi, chỉ tùy tiện ném ra một chuỗi chìa khóa cho có lệ, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Trấn trưởng hiển nhiên là đã quen, ông ta nói: "Nơi này rất ít có người ở xứ khác tới. Bởi vì trẻ con bị mất tích, cho nên hiện tại người trong trấn đều rất nhạy cảm. Lúc mọi người dò hỏi về manh mối, xin hãy nói năng uyển chuyển một chút."
Khách sạn là hai người một phòng, mọi người rất nhanh chọn được người ở chung phòng với mình.
Lâm Thu Thạch không bất ngờ gì là ở chung phòng với Nguyễn Nam Chúc. Anh bởi vì sắm vai cô gái câm, toàn bộ hành trình cũng không nói một lời. Có người đem ánh mắt ném lên trên người anh, anh cũng coi như không phát hiện.
Tên Vương Thiên Tâm kia có vẻ như vẫn còn chút hứng thú với anh, có điều hắn che dấu rất tốt, chỉ là ngẫu nhiên Lâm Thu Thạch sẽ cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của hắn ta.
Lâm Thu Thạch giả vờ như không phát hiện.
Sau khi phân phòng xong, trấn trưởng lại nói một ít chuyện về trấn nhỏ.
Cái trấn nhỏ này trước kia là một làng chài, sau khi phía thượng nguồn xây đập nước, cá liền không còn đủ, nơi này liền trở nên nghèo khó, rách nát. Trong trấn này không có sản xuất gì hết, chỉ có thị trấn ở cuối phía tây có một nhà xưởng sản xuất đồ hộp. Cuối phía đông còn lại là nghĩa trang trong thôn. Trấn trưởng nói, nếu không có việc gì thì tốt nhất không nên đi tới chỗ đó.
Mọi người đều im lặng nghe, còn có người viết ra giấy. Thông thường manh mối chủ yếu đều do NPC cung cấp, mà những manh mối này, bao gồm cả nơi chôn dấu chìa khóa.
Như vậy lăn lộn một hồi, mọi người đều có chút đói bụng. Vì thế liền xuống nhà ăn dưới lầu tùy tiện ăn chút gì đó.
Đồ ăn ở chỗ này cực kỳ khó ăn, bánh mì vừa cứng vừa dở, ăn vào chỉ khiến răng đau. Ngoài bánh mì còn có món cá chiên vừa thấy khiến cho người mất hết khẩu vị. Lâm Thu Thạch nhìn con cá đã chết mà mắt vẫn còn trợn trừng kia, thật sự là không dám hạ dao nĩa. Thứ đồ này ăn vào thật sự sẽ không trúng độc sao.
Nguyễn Nam Chúc cũng không chạm vào món cá kia, chỉ ăn chút bánh mì. Từ sau khi đi vào khách sạn cậu vẫn chưa nói gì, thoạt nhìn giống như đang tự hỏi chuyện gì đó.
Ăn xong bữa tối đầy đau khổ này, mọi người đều tính toán trở về nghỉ ngơi, để nghênh đón ngày hôm sau cho thật tốt.
Lâm Thu Thạch cũng như mọi người. Sau khi đơn giản rửa mặt tắm rửa, anh liền bò lên trên giường.
Đây là một căn phòng cực kỳ đơn giản, có hai giường ngủ, anh chọn cái gần cửa sổ, còn của Nguyễn Nam Chúc thì gần cửa ra vào.
Nguyễn Nam Chúc tắm rửa xong, để trần nửa người trên, từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nói: "Anh nghĩ sao?"
Lâm Thu Thạch nằm co người trên giường chơi di động: "Ngày mai trước tiên đi hỏi thăm một chút cha mẹ của mấy đứa trẻ bị mất tích đi, nhìn xem có manh mối gì hay không." Anh tự hỏi một lát, "Nếu trấn trưởng đã nhắc tới chuyện xưởng đồ hộp, có lẽ chúng ta nên đi qua tra xét một chút." Trấn này cũng không lớn, có nhiều manh mối như vậy, theo lý thuyết ở xưởng đồ hộp hẳn là sẽ có thứ mà bọn họ muốn.
Nguyễn Nam Chúc: "Ừm, cảm giác như thế nào?"
Lâm Thu Thạch tưởng rằng Nguyễn Nam Chúc hỏi cảm giác của anh về cánh cửa này, vì thế ngoan ngoãn trả lời: "Vẫn tạm ổn, nhưng mà cơm thật sự quá khó nuốt."
Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Tôi là hỏi cảm giác khi đóng vai cô gái câm như thế nào cơ."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Không vui sao?"
Đối mặt Nguyễn Nam Chúc khí thế bức người, Lâm Thu Thạch biến thành một con cẩu túng quẫn, giả cười nói: "Vui lắm, vui lắm." Lúc trước anh rốt cuộc vì sao lại lắm mồm đi hỏi một câu như vậy chứ.
Không thể không nói, Lâm Thu Thạch giả nữ làm ra biểu tình như vậy thật ra vô cùng đáng yêu. Mặc kệ Lâm Thu Thạch có tự nguyện hay không, ít nhất đáp án này làm Nguyễn Nam Chúc vừa lòng. Cậu cười cười một cách kỳ lạ, dịu dàng nói: "Anh thích thì tốt."
Lâm Thu Thạch: "......" Anh vì sao lại có dự cảm không tốt thế này.
Hai người lại trò chuyện vài câu, liền từng người lên giường ngủ.
Cửa sổ bên cạnh giường Lâm Thu Thạch không lớn, loáng thoáng có thể nhìn thấy những cái bóng mà mấy ngọn cây bên ngoài phủ xuống. Gió nhẹ phất qua trên ngọn cây phát ra âm thành sàn sạt. Khách sạn này tuy rằng nhìn cũ nát, nhưng bên trong kỳ thật cũng không quá tệ. Thứ duy nhất không chịu được chính là trời lạnh tới vậy mà vẫn có muỗi, tiếng vo ve thật sự phiền nhiễu vô cùng. Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường, tận lực thư giãn chính mình, muốn đi vào giấc ngủ sớm một chút.
Nhưng mà ngay lúc anh sắp thϊếp đi, lại bị Nguyễn Nam Chúc từ phía sau nhẹ nhàng chọc một chút. Anh đang muốn quay đầu, lại nghe giọng Nguyễn Nam Chúc khẽ thì thầm: "Đừng nhúc nhích, bên ngoài có cái gì đó."
Lâm Thu Thạch cả người chấn động, nháy mắt thanh tỉnh.
Anh nhìn kỹ đi, phát hiện không biết từ lúc nào bên ngoài đã xuất hiện một thứ gì đó khó miêu tả, bám vào trên cây. Thứ kia dán chặt ở trên thân cây, giống như muốn cùng thân cây hòa lại làm một. Nhưng đột nhiên nó lại vặn vẹo, trông vừa dài lại vừa xấu, nhìn như là một con rắn, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không nhận ra.
Thứ đó chậm rãi vươn một bàn tay, dán tới phía trên cánh cửa sổ.
Lâm Thu Thạch thấy cái tay kia mở ra một cánh cửa sổ. Anh vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đôi mắt màu đen, lại không ngờ chỉ nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch...... Thứ kia hoàn toàn không có mắt.
"Nhắm mắt." Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nói.
Lâm Thu Thạch lập tức nghe lời nhắm mắt lại. Thính giác của anh cực kỳ nhanh nhạy, nghe được rõ ràng tiếng cánh cửa sổ được khép lại như cũ.
Sau đó là tiếng bước chân sột sột soạt soạt, như là có thứ gì đó dẫm lên trên cỏ đi rồi.
Nguyễn Nam Chúc mãi vẫn không kêu Lâm Thu Thạch mở mắt. Mới đầu Lâm Thu Thạch còn kiên nhẫn chờ, một lúc sau rút cục nhịn hết nổi, nói: "Đi chưa?"
Không có tiếng trả lời.
Trong lòng Lâm Thu Thạch căng thẳng, lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không. Anh mở mắt ra, xoay người lại nhìn, không ngờ lại nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc tên này vậy mà đã ngủ mất rồi.
Lâm Thu Thạch: "......" Xem ra yêu tinh thuốc ngủ này không chỉ làm người khác ngủ ngon, còn có thể tự ru ngủ chính mình được nha.
Ngoài cửa sổ đã khôi phục lại sự yên tĩnh, Lâm Thu Thạch liền nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, ngoài trời lại có mưa dầm.
Nhiệt độ không khí hôm nay hơi lạnh, bầu trời ngập tràn những giọt mưa đang bay, rơi xuống tí ta tí tách.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc rời khỏi giường khá sớm, đi xuống nhà ăn dưới lầu. Vừa bước vào, Lâm Thu Thạch liền nghe được tiếng Vương Thiên Tâm cùng cô gái kia đang trêu đùa nhau. Hai người ở chung với nhau cả đêm, mối quan hệ dường như càng gần thêm một bước. Cô gái ở chung với Vương Thiên Tâm lúc này ý cười đầy mặt cùng hắn đút bữa sáng cho nhau.
Lâm Thu Thạch liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy thật là bội phục loại người này. Không khí bên trong cánh cửa u ám như vậy vẫn có thể vui vẻ chơi trò tình thú, từ góc độ nào đó cũng có thể được gọi là một nhân tài.
Nguyễn Nam Chúc đi theo sau lưng anh cũng bước vào. Hai người vừa tiến đến liền hấp dẫn hầu hết ánh mắt của những người trong nhà ăn. Một số người nhìn chính là ngắm diện mạo đẹp trai của Nguyễn Nam Chúc, một số người lại nhìn Lâm Thu Thạch với ánh mắt ái muội.
Lâm Thu Thạch mới đầu còn không hiểu được, mãi đến khi anh đi vào WC, sau khi soi gương một lát đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng......
Anh duỗi cổ ra, nhìn kỹ liền phát hiện không biết từ lúc nào chỗ phía dưới tai anh lại có một dấu vết màu đỏ. Chỗ vết đó có hơi ngứa, hẳn là kết quả sau khi bị muỗi đốt. Nhưng mà anh biết đây thật là vết muỗi cắn, người khác lại không biết. Huống hồ chỗ bị cắn lại nằm ở vị trí ái muội như vậy.
Lâm Thu Thạch quả thực dở khóc dở cười. Anh dùng tay gãi vài cái, cảm giác lại càng ngứa.
Thứ này tạm thời không có biện pháp nào xóa đi. Lâm Thu Thạch thở dài, chỉ có thể từ bỏ. Anh rửa tay, xoay người muốn rời đi, lại nhìn thấy Vương Thiên Tâm từ bên ngoài WC đi đến.
Khách sạn này rất nhỏ, một tầng chỉ có một WC, nam nữ đều dùng chung.
Hai người ở trong WC nhỏ xíu này lại gặp mặt. Lâm Thu Thạch nghiêng người nhường đường, ý bảo hắn đi trước.
Vương Thiên Tâm nhìn về phía anh cười cười, đột nhiên mở miệng: "Em vì sao lại cứ sợ anh thế nhỉ?"
Lâm Thu Thạch sửng sốt.
"Rõ ràng mục đích và hành động của hắn ta với anh là như nhau, cần gì em phải làm ra vẻ như anh là người xấu vậy?" Giọng nói của Vương Thiên Tâm kỳ thật cũng không tệ lắm, lại có thêm một đôi mắt hẹp dài đầy vẻ đào hoa, như vậy ở bên ngoài cũng là cực kỳ hợp mắt những cô gái nhỏ. Hắn vươn tay, bắt lấy cánh tay Lâm Thu Thạch, nói, "Đúng không?"
Lâm Thu Thạch biết hắn ta đã hiểu lầm. Anh muốn đem cánh tay mình từ trong tay Vương Thiên Tâm rút ra, lại sợ dùng sức lực quá lớn làm bại lộ thân phận. Vì thế anh chỉ có thể dùng một cái tay khác lấy di động ra đánh chữ: Chúng tôi không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi.
Ai ngờ Vương Thiên Tâm thấy mấy chữ này lại cười lạnh một tiếng, nói: "Em cho rằng anh thật sự là đồ ngốc sao. Dấu vết trên cổ em chẳng lẽ là do muỗi cắn?"
Lâm Thu Thạch: Haha, cmn thật sự là do muỗi cắn.
Vương Thiên Tâm liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác: "Em nói xem, nếu anh mang em vào trong WC làm ngay bây giờ, hắn ta có phát hiện ra hay không?" (lời editor: làm gì thì chắc mọi người cũng biết ha)
Lâm Thu Thạch: "......" Anh yên lặng nhìn thân hình cũng không tính là cường tráng của Vương Thiên Tâm, nghĩ thầm, người anh em, ai làm ai còn chưa chắc đâu.
Cũng không biết biểu tình của Lâm Thu Thạch lại khiến cho Vương Thiên Tâm sinh ra ảo giác gì, hắn cười nói: "Như thế nào, lúc này cũng biết sợ?"
Ánh mắt Lâm Thu Thạch đã nhìn khắp nơi trong WC. Anh đã bắt đầu tự hỏi một lát nữa phải hành người trước mặt như thế nào mới tương đối hả giận đây.
Nhưng mà ngay tại thời điểm Lâm Thu Thạch định ra tay, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của những người khác.
Vương Thiên Tâm vậy mà vẫn không chịu buông tay Lâm Thu Thạch. Mãi tới khi Nguyễn Nam Chúc xuất hiện ở cửa, ánh mắt cậu bất thiện nhìn chằm chằm hắn, hắn mới không cam lòng cười giả lả rồi mới chịu buông lỏng tay.
"Thu Thu." Giọng Nguyễn Nam Chúc lạnh lẽo vô cùng , "Có người làm khó em sao?"
Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt Nguyễn Nam Chúc. Vào lúc ánh mắt hai người ánh mắt giao nhau, anh đột nhiên ngầm hiểu. Ngay lập tức, Lâm Thu Thạch như bị yêu tinh thích diễn nhập vào. Anh nức nở nhào vào lòng Nguyễn Nam Chúc, làm ra bộ dạng người ta bị khi dễ rất tội nghiệp nha.
Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Thiên Tâm.
Có vẻ là do ánh mắt Nguyễn Nam Chúc thật sự là quá khủng bố, Vương Thiên Tâm vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ nháy mắt ỉu xìu, xấu hổ cười: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tôi không có làm gì Thu Thu hết ......"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Lần cuối cùng." Giọng nói của cậu lạnh như băng, "Nếu để tao phát hiện ra mày có ý đồ gì với cô ấy, tao sẽ gϊếŧ chết mày." Một câu gϊếŧ chết này không giống như là đang nói suông. Lâm Thu Thạch mặc dù đang dựa vào trong l*иg ngực Nguyễn Nam Chúc, cũng có thể nhận ra sát ý nồng đậm trong lời nói của cậu.
Nguyễn Nam Chúc là nghiêm túc.
Lâm Thu Thạch biết, Vương Thiên Tâm cũng biết.
Vì thế hắn ta hoảng loạn ừ một tiếng, xoay người chạy vội, WC cũng chưa kịp đi.
Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng hắn chạy trối chết, chỉ muốn phun nước miếng.
"Không có chuyện gì chứ?" Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.
Lâm Thu Thạch lắc đầu, sau đó chỉ chỉ dấu vết bị muỗi đốt ngay phía dưới tai.
Ai ngờ ngay sau đó, một thứ gì đó ấm áp mềm mại dán lên trên cổ anh, mυ'ŧ vào một lát. Lâm Thu Thạch mở to hai mắt, phản xạ có điều kiện muốn đem người trước mắt đẩy ra, Nguyễn Nam Chúc lại khe khẽ nở nụ cười, nói: "Tiểu ách nữ, em thật sự cho rằng tôi là người tốt sao?"
Lâm Thu Thạch: "......" Đại lão, diễn một chút cũng có thể 'high' tới vậy sao?
"Tôi cũng không phải là người tốt gì cả." Ngón tay Nguyễn Nam Chúc vuốt ve ở chỗ kia một chút, làm cho Lâm Thu Thạch không tự chủ được run lập cập. Anh mở miệng muốn nói, Nguyễn Nam Chúc lại ra dấu im lặng, ý bảo tai vách mạch rừng.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ mang em đi ra ngoài." Nguyễn Nam Chúc nói, "Còn nếu không ngoan, cũng đừng trách tôi vứt em lại ở bên trong."
Lâm Thu Thạch: "......" Diễn tới vậy vẫn chưa đủ hả.
Nguyễn Nam Chúc: "Đã hiểu chưa?"
Lâm Thu Thạch chỉ có thể gật đầu.
Vì thế Nguyễn Nam Chúc liền tỏ vẻ vừa lòng, cầm lấy tay Lâm Thu Thạch đi ra ngoài.
Giờ này khắc này, Lâm Thu Thạch rốt cuộc cũng hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Nguyễn Nam Chúc khi bắt anh phải giả làm người câm. Nếu là không phải là người câm, anh còn có thể phản bác vài câu, phá hư sân khấu kịch bất thình lình của Nguyễn Nam Chúc. Nhưng hiện tại anh lại là người câm muốn nói cũng không được, chờ anh gõ chữ trên di động xong, Nguyễn Nam Chúc người ta có diễn cũng diễn xong rồi.
Lâm Thu Thạch uống xong ly sữa bò trước mặt, trong lòng âm thầm cảm thán: lòng người đúng là hiểm ác......
Ánh mắt những người khác nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch càng thêm ái muội, phỏng chừng cũng đem hai người coi như một cặp tình nhân ân ân ái ái.
Hiện tại Lâm Thu Thạch thật sự là người câm ăn hoàng liên*, có khổ cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc thêm vài lần.
*hoàng liên: một vị thuốc cực kỳ đắng.
Nguyễn Nam Chúc rất không biết xấu hổ nói: "Đừng trừng mắt nhìn tôi, trừng tới 'cứng' đó."
Lâm Thu Thạch: "????" Cứng cmn chứ.
Rốt cuộc cũng giải quyết xong bữa sáng, Lâm Thu Thạch nhanh chân lôi kéo Nguyễn Nam Chúc từ nhà ăn đi ra, theo kế hoạch bọn họ đã lập ngày hôm qua: đi xem thử nhà của mấy đứa trẻ mất tích mấy hôm trước.
Dân cư trong thị trấn này rất ít, nghe nói toàn bộ trẻ con trong trấn cũng chỉ có tám chín đứa. Lúc này đã có ba đứa vừa mới mất tích đương nhiên là chuyện lớn.
Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch rất nhanh đã tới nhà đầu tiên có trẻ con bị mất tích. Đi cùng với hai người họ còn có vài người có kinh nghiệm trong đội.
Những người nhà kia thấy bọn họ đến, thái độ rất lạnh nhạt, hầu hết là hỏi một câu đáp một câu, từ đầu tới cuối không chủ động cung cấp bất luận tin tức gì.
Cũng may chịu trả lời thì vẫn tốt hơn không chịu, Nguyễn Nam Chúc hỏi mấy vấn đề mấu chốt—— trẻ con trong nhà mất tích lúc nào, mất tích ở đâu, trước khi mất tích gặp ai cuối cùng, trước khi mất tích có triệu chứng buồn bực gì không.
"Tính tình nó vốn dĩ quái dị rồi." Là người trong một gia đình, con cháu mất tích vốn nên là chuyện cực kỳ thương tâm, nhưng thái độ của những người này lại vô cùng kỳ quái, giống như không muốn quan tâm tới chuyện này nữa. "Nguyên một ngày không về nhà, lúc thằng bé mất tích vào một buổi chiều sáu ngày trước. Sau khi nó đi ra ngoài thì không thấy quay trở lại. Trước khi mất tích, nó cùng chị nó còn đi chơi với nhau, lấy đâu ra buồn bực. Nếu có buồn bực thì sẽ mất tích sao?"
Mọi người đều ghi nhớ thật kỹ tất cả những manh mối này. Vừa vặn chị gái của đứa trẻ bị mất tích cũng ở bên cạnh, Nguyễn Nam Chúc liền tìm cô dò hỏi một chút.
Có lẽ là do vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai của Nguyễn Nam Chúc, rất dễ đạt được thiện cảm của những cô gái trẻ, cho nên thái độ của cô chị gái đối với bọn họ cũng không tệ lắm.
Cô chị hẳn là mười bảy tám tuổi, vẻ ngoài không tính là quá nổi bật, một ít tàn nhang trải dài trên hai má, nhưng cô lại có một mái tóc dài vàng hoe vô cùng xinh đẹp. Cô nói: "Em trai Lauren của tôi trước khi mất tích nói rằng có người theo dõi nó, nhưng trấn này cũng đâu có lớn, lại không có người từ nơi khác tới, vậy ai sẽ theo dõi một đứa trẻ chứ? Chúng tôi lúc ấy cũng không đem lời của thằng bé để trong lòng......" Cô tựa hồ có chút áy náy, hốc mắt dần trở nên ươn ướt.
"Xin hỏi, cô có thể cho chúng tôi đi xem qua phòng của cậu ấy chứ?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.
"Có thể, để tôi mang mọi người vào." Cô nói.
Cậu bé bị mất tích tên là Lauren. Phòng cậu nằm ở trên tầng gác mái, rất nhỏ hẹp, cũng vô cùng lộn xộn. Trong căn phòng không lớn đặt một cái giường nhỏ, còn có đủ các thể loại sách truyện cùng một ít đồ vật linh tinh.
Bởi vì gác mái thật sự quá hẹp, mọi người không thể cùng nhau đi vào, chỉ có thể chia thành từng nhóm đi vào kiểm tra.
Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc và một cô gái là nhóm đầu tiên tiến vào.
Nguyễn Nam Chúc đi thẳng đến giá sách, mà Lâm Thu Thạch thì bắt đầu kiểm tra giường của Lauren.
Rất nhanh, Lâm Thu Thạch liền có phát hiện. Dưới gối đầu của Lauren, anh thấy một cuốn nhật ký có gắn ổ khóa bên trên. Anh liền phản ứng thật nhanh, trong nháy mắt liền cầm lấy nhật ký nhét vào quần áo của mình, giả vờ như không có việc gì. Lúc này Lâm Thu Thạch mới thấy được chỗ tốt của việc mặc quần áo nữ. Dù quần áo nam lúc mặc vào rất đơn giản, nhưng đến lúc muốn giấu thứ gì vào trong thì không phải chuyện dễ dàng.
Nguyễn Nam Chúc từ trên giá sách tìm được rất nhiều bút ký của Lauren. Trước lúc Lauren mất tích vẫn đang tìm hiểu về chi tiết các truyền thuyết đô thị nơi bản địa. Những truyền thuyết đó đều rất phong phú, trong đó cũng có manh mối nhắc tới Slenderman.
"Xem ra cậu ta cũng đã dự cảm được cái gì đó." Nguyễn Nam Chúc phân tích, nói, "Lần này cái chết bên trong cánh cửa là có điềm báo trước."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo mình đã biết, sau đó chỉ chỉ ngoài cửa.
Nguyễn Nam Chúc nhìn anh một cái, hiểu ý: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."
Hai người lấy cớ đi hít chút không khí mát mẻ mà đi ra bên ngoài căn nhà. Sau khi tìm được một góc không người, Lâm Thu Thạch từ trong quần áo lấy ra cuốn nhật ký của Lauren.
Nguyễn Nam Chúc thấy bộ dạng này của anh liền cười: "Đã quen rồi sao."
Lâm Thu Thạch bị nghẹn sắp chết: "Đừng trêu chọc nữa, mau nhìn xem nội dung bên trong là gì."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, cậu mở ổ khóa phía trên cuốn nhật ký dễ như trở bàn tay, lật ra xem nội dung bên trong cuốn sổ.
Tất cả nội dung trước đó trong nhật ký đều sinh hoạt hằng ngày của một đứa nhỏ, oán giận người trong gia đình, oán giận trường học, từ từ, còn có trường học?
Lâm Thu Thạch nói: "Trong trấn này còn có trường học?"
Nguyễn Nam Chúc: "Chắc là có, có điều không ở nơi này, hẳn là ở trấn bên cạnh."
Lâm Thu Thạch: "Ồ...... Không nghe thấy trấn trưởng nói qua."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Ông ta hóa ra không phải cha ruột, cũng khó trách người nhà mà lại có thái độ như thế."
Lauren không phải là con ruột của người cha hiện tại, mà là mẹ cậu sau khi tái giá mang cậu về ở chung. Mà cha dượng vẫn luôn không thích cậu, thường xuyên tìm cậu gây phiền toái, thậm chí còn đánh cậu. Sau khi cậu mất tích, ông ta cũng không chút để ý, giống như là chuyện con cái mất tích là chuyện không cần để bụng.
"Mẹ của Lauren đâu?" Lâm Thu Thạch thấy có hơi kỳ quái.
"Không thấy nhắc tới." Nguyễn Nam Chúc nói, "...... Việc này rất kỳ quái."
Chính xác là rất kỳ quái. Khi bọn họ đi vào trong nhà không nhìn thấy nữ chủ nhân, cũng không có người nhắc việc đã từng có một nữ chủ nhân tới trong ngôi nhà này hay không.
Tiếp tục lật ra đằng sau, Lâm Thu Thạch thấy được manh mối về chuyện mất tích.
Trong nhật ký, Lauren vẫn luôn ở bực mình vì có người giống như là đang theo dõi cậu, từ lúc cậu đi học tới lúc trên đường về nhà sau tan học, nhưng lại tìm không thấy người kia.
Mới đầu những lời than phiền của Lauren mới chỉ là phẫn nộ cùng phiền chán, nhưng rất nhanh sau đó, loại phẫn nộ cùng phiền chán biến thành sợ hãi, Lauren có vẻ như đã phát hiện ra cái gì......
"Nó lại xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ phòng tôi. Tôi trốn ở dưới gầm giường. Hy vọng nó sẽ không phát hiện ra."
"Lần này tôi trốn ở trong tủ quần áo. Thật may không trốn dưới gầm giường. Tôi thấy nó cúi người, tay hướng tới trong gầm giường sờ soạng khắp nơi, giống như là đang tìm tôi vậy."
"Không ai tin lời tôi nói. Bọn họ đều cảm thấy tôi bị điên rồi. Thứ kia thiếu chút nữa từ khe hở trên cửa sổ khe hở lách vào. Tôi không biết nó rốt cuộc là thứ gì."
"Tôi đã biết nó chính là thứ gì, nhưng mà thời gian không còn đủ nữa, không kịp rồi......"
"Tất cả đều xong rồi."
Những nội dung này là trong khoảng thời gian gần đây nhất của nhật ký. Mấy ngày trước, trong nhật ký của cậu chỉ còn năm chữ: Tất cả đều xong rồi.
Đây là trang cuối cùng của nhật ký. Sau khi Lauren mất tích, nhật ký cũng ngừng lại.
"Xem ra chính là thứ kia bắt cóc mấy đứa trẻ." Lâm Thu Thạch xem xong cuốn nhật ký, "Slenderman......"
Nguyễn Nam Chúc: "Sẽ đem bọn chúng mang đi đâu được chứ......"
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc liếc nhau, cùng nở nụ cười: "Sẽ không phải bị mang tới xưởng đồ hộp chứ."
Trong trấn hình như là có một địa điểm đặc biệt như vậy.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Buổi sáng anh có ăn cá hộp không?"
Lâm Thu Thạch nhanh chóng lắc đầu, cá đồ kia hương vị thoạt nhìn chẳng ra gì. Bữa sáng anh thích ăn thanh đạm, cho nên lại càng không có hứng thú.
Nhưng mà tuy rằng anh không có ăn, những người khác lại ăn không ít. Đặc biệt là Vương Thiên Tâm, giống như là có tình yêu sâu sắc với cá vậy .
Lâm Thu Thạch: "Không dám nghĩ lại, quá ghê tởm."
Nguyễn Nam Chúc: "Kế tiếp anh muốn đi nơi nào?"
Lâm Thu Thạch trả lời: "Không phải còn có vài đứa trẻ bị mất tích sao, đi xem thử đi. Nếu tìm thấy điểm chung nào thì tốt rồi."
Nguyễn Nam Chúc gật đầu, đồng ý đề nghị của Lâm Thu Thạch.
Vì thế hai người liền đi thẳng tới nhà của hai đứa trẻ bị mất tích kia, trên đường thuận tiện thảo luận một ít chi tiết về cái trấn này.
Đương nhiên, vì bảo đảm hình tượng một cô gái câm, Lâm Thu Thạch cũng không dám nói quá nhiều, hầu như toàn bộ đường đi đều ở dùng chức năng giọng nói trong di động để trò chuyện cùng Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc nhìn anh cúi đầu đánh chữ, cười tủm tỉm nói: "Thu Thu, anh thật đáng yêu."
Lâm Thu Thạch: "Đáng yêu chỗ nào?"
Nguyễn Nam Chúc: "Chỗ nào cũng đáng yêu, thật muốn đem anh ôm về, nhốt lại, chỉ cho một mình tôi xem thôi." (lời editor: Mang về! Giấu đi!)
Lâm Thu Thạch: "......" Nguyễn Nam Chúc cậu có biết là cậu như vậy rất giống một tên biếи ŧɦái sao?
Nguyễn Nam Chúc: "Ha ha, tôi chỉ đùa một chút."
Lâm Thu Thạch: "......" Nói thật, mỗi lần anh nghe Nguyễn Nam Chúc nói những lời này, anh đều cảm thấy Nguyễn Nam Chúc là nghiêm túc.
Tác giả có lời muốn nói:
Thuyết minh: Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi ngày đều là sáng sớm 10 giờ đổi mới, những thời gian khác đều dùng để sửa lỗi chính tả, đừng nói ta không chuẩn bị kỹ càng, ta chỉ là một con cẩu mập mạp vô tội.
Xem xét cái bug hơi mâu thuẫn trong chương 27, Nguyễn Nam Chúc nói đó là tờ giấy của chính mình, hiện tại sửa lại xong, tất cả giả thiết về sau đều được chỉnh sửa lại, cảm ơn mọi người đã giúp ta chỉnh lại rõ ràng (làm mặt giả si ngốc) Hãy vào s1apihd.com để đọc truyện nhanh hơn!
Có người đọc hỏi vì sao sẽ là cánh cửa thứ sáu, ta giúp mọi người làm rõ một chút, dưới đây là trình tự vào cửa của Lâm Thu Thạch:
Cánh cửa thứ nhất: Cùng Nguyễn Nam Chúc gặp mặt.
Cánh cửa thứ hai: Con chim nhà Fitcher, Lâm Thu Thạch là cánh cửa thứ hai, cùng Nguyễn Nam Chúc tiến vào.
Cánh cửa thứ ba: Trống chị hai, đi ké cánh cửa thứ năm của Trình Thiên Lí, cho nên trực tiếp từ cửa thứ hai khó khăn nhảy tới cửa thứ năm.
Cánh cửa thứ tư: Người đàn bà trong mưa, thuộc về nhận ủy tác, đi ké cửa của Đàm Tào Tào, bởi vì là cánh cửa có cấp thấp hơn cửa thứ năm, không tính.
Cánh cửa thứ năm: Tá Tử, đi ké cửa của Hạ Như Bội, bởi vì là cánh cửa có cấp thấp hơn cửa thứ năm, không tính.
Cánh cửa thứ sáu: Slenderman, cửa của chính Lâm Thu Thạch, cũng chính là cánh cửa thứ sáu của anh.
Về việc thu hoạch manh mối, cho một ví dụ: A không đi ké cửa, như vậy nếu hắn tiến vào cánh cửa thứ năm, như vậy hắn sẽ lấy được manh mối của cửa thứ sáu.
Nếu A đi ké cửa, như vậy hắn lấy chính là manh mối cửa tiếp theo của người cho đi ké. Nói cách khác, nếu A từ cửa thứ năm đi ra, nhưng là vẫn luôn đi ké cửa thứ năm của những người khác để thu hoạch tờ giấy. Như vậy hắn là có thể đạt được rất nhiều manh mối của cửa thứ sáu. Mà cửa là căn cứ theo manh mối mà mở. Nói cách khác, hắn có thể chính mình chọn một manh mối để vào cửa.
Cho nên Lâm Thu Thạch mới vẫn luôn không biết manh mối cánh cửa thứ sáu của mình rốt cuộc là cái gì. Bởi vì manh mối cửa thứ sáu là do Nguyễn Nam Chúc đi ké những người khác mà lấy được, cũng không phải chính anh lấy được đến.
Châm điếu thuốc, cũng không biết mọi người có hiểu không (biểu tình tang thương)