Tháng 11, Vân Thủy thành.
Vân nhìn bộ dạng thành chủ liền nhịn không được nói thầm, tết sắp đến rồi, thành chủ mỗi ngày nhìn trời than thở, thời điểm vội còn tốt, tới lúc nghỉ ngơi liền bộ dạng nửa chết nửa sống, cũng không biết như thế nào cho phải. Tự hỏi một phen, Vân cảm thấy chính mình cần thiết vì thành chủ mà chia sẻ một chút...
"Thành chủ có chuyện phiền lòng?"
Mực Cửu nghe được giật mình, nhìn dưới đường người người mua sắm tết, còn có hài đồng cầm pháo trúc, thở dài nói:
"Ngươi nói, ăn tết quan trọng nhất là cái gì?"
"Ân? Thuộc hạ nghĩ, ăn tết quan trọng nhất hẳn là một nhà đoàn viên, vui vẻ ăn cơm tất niên đi?"
Mặc Cửu nghe xong cũng không đáp lại. Vân vừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng càng mơ hồ. Thành chủ thế này là sao? Trước kia tuy không thích nói chuyện, nhưng cũng không giống bây giờ a, trả lời cũng không, thật là kỳ quái. Vân cũng không muốn lo chuyện bao đồng, quy quy củ củ đứng sau Mặc Cửu, chính mình cũng nhìn xuống dưới.
Hai người đứng liền đứng tới giữa trưa, Vân định về phủ ăn cơm, đang muốn há mồm thì Mặc Cửu mở miệng.
"Ngươi nói y sẽ ở đâu? Hiện tại có phải cũng đang chuẩn bị tết hay không?"
Cái này Vân càng mơ hồ: "Thứ lỗi cho tại hạ trì độn, không biết thành chủ nói "y" là ai?"
"Ai...Thôi. Chính ngọ, hồi phủ đi." Nói xong cũng không để ý ánh mắt nghi vấn của Vân, theo thang lầu đi xuống, lưu lại Vân một mặt nghi vấn.
"Y" là ai a? Kỳ quái, những năm qua cũng chưa từng thấy qua "y" nào a...
Vậy "y" đang ở đâu? "Y" đang ở một góc kín đáo của một tiểu viện ở Giang Nam trốn tránh.
Cố Tử Hằng thu thập tốt đồ đạc, kết thúc chữa bệnh từ thiện, khiêng hòm thuốc đi vào một hẻm nhỏ, bảy vòng tám quẹo đi tới một rừng trúc, tiến vào, dùng khinh công bay đi, rơi xuống một căn trúc gian liền đẩy cửa vào. Cố Tử Khâm và Cố Tử Hằng ở nơi này.
Nghe được tiếng vang, Cố Tử Khâm vác cái bụng đã năm tháng đi ra. "Rửa tay ăn cơm. Đã cuối năm rồi, người bệnh vẫn nhiều như vậy sao?"
"Ân, mùa này hài đồng bệnh thương hàn rất nhiều. Cũng không phải vấn đề gì lớn, uống chút thuốc là tốt rồi."
Cố Tử Hằng vào trong bưng đồ ăn ra, lại nói: "Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát rồi cùng nhau ra ngoài đi. Tuy chỉ có hai chúng ta nhưng cũng nên mua chút đồ tết." Cố Tử Khâm nghĩ nghĩ, cũng phải, ăn tết sao có thể không sắm đồ tết. Liền đáp ứng rồi ngồi xuống.
Sau khi ăn xong lại nghỉ ngơi một chút, thấy đã đến giờ thân, Cố Tử Hằng liền lôi kéo sư huynh ra cửa. Cố Tử Khâm trên người khoác một kiện áo chàng trắng che bụng. Mới năm tháng, chỉ mới nhô lên, còn chưa lớn lắm. Mùa đông, ở trên đường cái cũng không có vẻ khác lạ, người khác xem ra cũng chỉ cho là mình thể trạng yếu, ngăn không được vào đông lạnh mặc nhiều.
Đối với việc vác bụng lớn ra cửa, Cố Tử Khâm ngay từ đầu rất kháng cự, nhưng nhìn sư đệ đi sớm về trễ xem bệnh cho người khác, chính mình lại không thể giúp gì, Cố Tử Khâm trong lòng thực không thoải mái. Tự mình công tác tư tưởng cho chính mình, tự an ủi, hiện tại bụng còn nhỏ, người khác nhìn không ra, dù cho biết mình mang thai thì cũng có thể nói mình là nữ giả trang nam a...Đưa cơm cho sư đệ liền trở về, hẳn là không có vấn đề gì...Số lần nhiều lên, Cố Tử Khâm lại ra ngoài, y cũng không quên cầm áo choàng mới đi ra.
Hai người một chủ nội một chủ ngoại, gió êm sóng lặng vượt qua tết âm lịch này...
Tết âm lịch vừa kết thúc, Mặc Cửu bên kia liền vội không được. Thân mình vừa tốt lên, Mặc Cửu liền thu thập cục diện rối rắm trước hôn mê, vẫn luôn bận đến tết âm lịch. Tết vừa xong, Mặc Cửu còn chưa kịp nghỉ đã vội vàng sắp xếp xong việc trong phủ, mang theo Vân cùng mấy thủ hạ đắc lực đi hướng phía nam.
Buổi tối nghỉ ngơi lại nghĩ đến Cố Tử Khâm. Mấy ngày nay Mặc Cửu nhớ Cố Tử Khâm nhớ tới muốn phát điên, nhớ bộ dáng Cố Tử Khâm khóc lóc gọi hắn cầm thú, còn có lúc không hé răng nhìn chằm chằm mình, bộ dáng nhấp miệng khóc, đặc biệt là dược hương trên người, làm Mặc Cửu buổi tối không biết tắm nước lạnh bao nhiêu lần.
Mặc Cửu từng xem thường phụ mẫu hai người ân ái. Nhà người khác đều tam thê tứ thϊếp, phụ thân lại chỉ có một mình mẫu thân. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, hỏi phụ thân, phụ thân cười bế hắn lên nói: "Mẫu thân con mười lăm tuổi liền theo ta, một lòng một dạ cùng ta vượt qua khó khăn. Nàng là một cô nương phía nam, đi tới phía bắc rất không quen, nhưng vì ta nàng đều nhịn xuống, cả đời này đều hi sinh cho ta, ta sao có thể để nàng chịu một chút vất vả...Cửu a, về sau phải đối tốt với tức phụ của mình, đừng cô phụ người ta, cũng đừng làm khổ bất kỳ cô nương nào, con hiểu không?"
"Hài nhi đã biết, hài nhi về sau nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, đem thứ tốt nhất đều cho nàng."
Sau Mặc Cửu tiếp nhận Vân Thủy thành, phụ thân liền mang theo mẫu thân vân du tứ hải. Mà Mặc Cửu vẫn luôn nhớ kỹ, trừ bỏ người mình thích, người khác đều không chạm vào, có nhu cầu cũng tự mình giải quyết, thẳng đến khi gặp Cố Tử Khâm.
Nhớ tới Cố Tử Khâm, trong lòng Mặc Cửu liền gợn sóng, giống như có miêu trảo cào vào. Đến bây giờ cũng không biết người nọ tên là gì, nhà ở đâu. Chỉ biết y là người phương nam, tới dự tiệc, là một đại phu.
Đúng vậy! Đại phu phía nam! Còn có Huyết Liên hoa trên vai, không phải Hoài Nam y cốc thì còn có thể là đâu? Suốt đêm sai Vân thu thập đồ đạc xuất phát tới y cốc... Hơn nửa đêm, Vân đều có ý muốn xin hồi phủ rồi.
Ra roi thúc ngựa khoảng nửa tháng, từ phương bắc lăn lộn tới phương nam. Khi sắp đến y cốc, Mặc Cửu kích động không kiềm chế được, chờ đến khi gặp cốc chủ mới biết người đã đi chữa bệnh từ thiện được một thời gian, chính mình cũng không biết ở đâu.
Mặc Cửu không nản lòng, ít nhất đã biết là người y cốc. Sai người tìm khách điếm trọ lại, ăn uống xong chuẩn bị nghỉ ngơi. Một đường này chạy không biết ngày đêm, căn bản không dừng chân một chút nào, lúc này cần phải hảo hảo dưỡng đủ tinh thần.
Vân nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng nói thầm người này khẳng định không đơn giản, bằng không không thể nào đem thành chủ mê thành như vậy. Trong trí nhớ, không chừng mình từng gặp qua người này, ở đâu lại nghĩ không ra. Dù sao Vân cũng cảm thấy thành chủ đầu óc có vấn đề. Nữ tử đầy đó không tìm, một hai phải tìm một đại nam nhân. Tuy nói có người lớn lên nhu nhu nhược nhược giống nữ nhân, nhưng cũng không phải thật là nữ nhân a. Thật là quái! Vân nào biết sau này, người này không những không phải nữ nhân mà còn sinh con cho Mặc Cửu, ánh mắt trần đời đều thay đổi....
Ngày kế, sau khi phân phó tiểu nhị chuẩn bị lương khô cùng nước uống, Mặc Cửu liền hưởng cửa thành đi. Hai người đi ở đằng trước, trong lòng nặng nề tâm sự, cũng không nói lời nào....Sau khi biết người là đệ tử y cốc, Mặc Cửu cũng không sốt ruột. Vô luận bọn họ chạy đến đâu, chung quy có một ngày phải trở lại y cốc. Tuy nói thế giới to lớn, nhưng bọn họ vẫn phải về không phải sao.
Nắm cương ngựa lảo đảo lắc lư đi trên đường, nghe tiểu hài tử chơi đùa một bên chạy một bên la hét " Giang Nam thải liên, lá sen điền điền" Mặc Cửu nghĩ thầm, Cố Tử Khâm là người phía nam, tất nhiên sẽ không đến phương bắc, mà Giang Nam, Dương Châu, Li Giang có thể là nơi hai người đặt chân đến. Giang Nam và Dương Châu khoảng cách không xa, tục ngữ nói "Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu", sắp đến tháng ba, đoàn người liền chạy đi Dương Châu.
Tháng ba, cái thai trong bụng Cố Tử Khâm đã đủ tháng, mấy ngày nữa sẽ sinh. Cố Tử Hằng mấy ngày nay không đi chữa bệnh từ thiện mà ở nhà chăm sóc Cố Tử Khâm, sợ sư huynh đột nhiên đẻ chính mình lại không ở bên người, sẽ rất phiền toái.
Ban đêm, Cố Tử Khâm đau bụng quằn quại, dùng tay vuốt ve rất lâu vẫn đau, nghĩ đây là sắp sinh liền đánh thức tiểu sư đệ. Mọi thứ đều chuẩn bị tốt, nước ấm cũng đã ở trên kệ bếp. Hai người đều học y, tuy nói không phải bà mụ nhưng cũng có thể ứng phó.
(Sau đó bọn họ cứ như vậy đem hài tử sinh ra, là nam hài...Đoạn này không miêu tả kỹ, về sau sẽ viết bụng bự play bồi thường!)
Chờ Cố Tử Khâm tỉnh lại, thân mình vẫn rất suy yếu, nhìn hài tử trong ngực có chút kinh hoảng. Đây là hài tử của y, y mới mười chín liền có hài tử....Đứa nhỏ này về sau làm thế nào đây? Chẳng lẽ chính mình nuôi sao? Nhưng....Y như thế nào mới có thể đem nó dưỡng thành người...
Cố Tử Hằng thấy sư huynh nhìn chằm chằm hài tử cũng không nói lời nào, hài tử khóc cũng không phát giác, liền đi qua ôm vào trong ngực, một bên hống một bên nói "Chúng ta đi còn chưa đến một năm, hài tử trước có thể nuôi ba bốn năm, chờ nó lớn lên chút thì đưa về cốc đi, như vậy về sau muốn gặp nó cũng tiện hơn..."
Cố Tử Khâm chưa từng trải qua, cũng không biết làm thế nào, cân nhắc, dù sao kỳ hạn hồi cốc là tự bọn họ định, có sư huynh chữa bệnh từ thiện đi ra ngoài sáu bảy năm mới hồi cốc, hai người bọn họ hồi cốc còn sớm. Hài tử có thể dưỡng trước, chờ về sau lại nói. Nghĩ vậy, tâm tình Cố Tử Khâm liền tốt lên, cũng không rối rắm việc này, liền đáp ứng rồi xuống dưới. Tiểu sư đệ sẽ không hại y.
Nghe hài tử vẫn luôn khóc, Cố Tử Hằng nghĩ đứa nhỏ này hẳn là đói bụng "Ngươi bế hài tử trước, ta tìm bà vυ' về. Lát nữa ngươi lấy chút nước ấm lau qua người rồi hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Cố Tử Khâm thấy tiểu sư đệ buông hài tử đi ra ngoài, chân vừa bước qua ngạch cửa liền kêu hắn: "Ân...Ta mấy ngày nay vυ' có chút trướng đau...Ta nghĩ có thể là vì nguyên nhân cơ thể...Cho nên sữa không ra...Ngươi giúp ta lấy dược khai thông nhũ...Liền không cần đi gọi bà vυ'..."
Tiếu sư đệ nghe xong, xấu hổ lỗ tai đều đỏ lên, lắp bắp nói muốn đi nấu nước liền hai ba bước chạy đi....Sư huynh mang thai, sinh hài tử còn sản nãi. Chẳng lẽ....Chính mình về sau cũng sẽ như vậy sao? Nghĩ đến đây, Cố Tử Hằng mắng chính mình "Ngươi phải làm đại phu, vân du tứ hải cứu người cực khổ, thế nào có thể nghĩ như vậy! Nên đánh!"
Ngày thường Cố Tử Hằng xem bệnh bốc thuốc cho người ta, có đôi khi cũng lấy chút thảo dược đi bán, hai người cùng một hài tử có thể chống đỡ được. Như thường lệ Cố Tử Khâm làm tốt cơm bỏ vào hộp, trước về phòng cho hài tử bú sữa, sau đó mặc nữ trang ôm hài tử ra cửa, tóc cũng từ vấn tản ra. Lúc trước ở rừng trúc là vì sợ người khác hiểu lầm cái gì, hiện tại hài tử đã sinh ra cũng không cần trốn tránh nữa.
Ban ngày ra cửa Cố Tử Khâm thay nữ trang, về nhà lại đổi nam trang. Nói về nữ trang này, lần đầu mặc đưa cơm cho Cố Tử Hằng, hắn còn kinh ngạc một phen, sau đó cũng quen, dù sao khi còn nhỏ hai người cũng mặc nữ trang không ít...
Chỉ vì khi còn nhỏ thân thể tương đối nhỏ gầy, mà trong cốc lại thiếu nữ tử, đồng môn sư huynh đệ bắt bọn họ mặc nữ trang rồi đùa cợt bọn họ, không mặc liền giấu quần áo bọn họ đi. Sư phó nói hai người họ không thể cởϊ qυầи áo trước mặt ngoại nhân....Hai người không dám phản kháng, chỉ có thể mặc nữ trang một bên khóc một bên bị xoay quanh.
Gần hết tháng sáu, mùa sen tới gần. Giang Nam một mảnh náo nhiệt, Cố Tử Khâm cũng chỉ dám khi Tam Thất khóc nháo thì ôm nó đến y quán ngồi một chút. Hôm nay Tam Thất không biết thế nào lại uy nãi sao cũng không uống, vẫn luôn khóc nháo, nhéo đầṳ ѵú đưa đến miệng nó liền phun ra. Thật không có biện pháp Cố Tử Khâm thay quần áo liền ôm hài tử ra ngoài đi dạo.
Mới vừa vào cửa liền thấy tiểu sư đệ đang bốc thuốc, chuẩn bị kêu người lại thấy trong phòng đưa lưng về phía mình là một nam nhân cao lớn đang ngồi.
Liên tục lăn lộn mấy tháng, Vân ngã bệnh. Tuy nói một đại nam nhân nhưng thật chịu không nổi. Xin nghỉ bệnh, chuẩn bị mua mấy thang dược uống, lại tìm quán ăn chút gì đó, ngủ một giấc, cuộc sống này liền thoải mái hơn. Không đợi đại phu bốc thuốc xong liền nghe được tiếng tiểu hài tử gào khóc, oa oa oa, làm cho Vân đau đầu, xoay đầu liếc mắt xem xét một cái.
Hai người đối mắt, Cố Tử Khâm luống cuống, định thần lại liền xoay người chạy đi. Vân thấy y như vậy, cảm thấy quen thuộc, còn chưa kịp nhìn kỹ thì người đã chạy mất làm Vân nhất thời mờ mịt. Trả bạc, xách dược đi còn nghĩ mãi, người này....Thế nào lại quen như vậy?
Bên này Cố Tử Hằng thấy sư huynh nhà mình chạy, đóng cửa y quán, hoang mang rối loạn về nhà.
Nhìn thấy sư huynh một bên dỗ hài tử một bên thu thập tư trang, Cố Tử Hằng tràn ngập nghi vấn: "Sư huynh, ngươi thu thập đồ đạc làm gì vậy?"
"Là người kia, hắn tìm tới. Hằng nhi, chúng ta không ở được nữa...Chúng ta...."
"Ai? Là phụ thân Tam Thất sao?"
"Không phải, ta không biết. Ta không biết hắn có tới không. Ta thực sự sợ hãi, Tam Thất nó vẫn cứ khóc." Hai người thương lượng, Cố Tử Hằng đi đem bạc từ y quán lấy về, Cố Tử Khâm ở nhà thu dọn đồ đạc.
Bên này Vân vừa đi vừa nghĩ, dọc đường vẫn luôn nhăn mi. Đi đi đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Vân ném dược xuống rồi chạy về phủ, vừa đến cửa liền gặp Mặc Cửu đang muốn ra ngoài, cũng mặc kệ nhân gia đang muốn đi đâu, kéo tay hắn chạy hướng y quán.
"Thành chủ, ta thấy y, tiểu nương tử kia. Đang ở y quán phía trước."
Mặc Cửu cũng rất ngạc nhiên, tiểu nương tử? Chẳng lẽ Vân có người yêu thích? Vân hoảng hốt cũng không giải thích gì, nghĩ tới đó hắn sẽ minh bạch. Cố Tử Hằng vừa đóng kỹ cửa, quay đầu liền thấy Vân cùng một nam tử áo đen đi tới phía này. Cố Tử Hằng liền rõ, quả thật là người này, khi dễ sư huynh hắn còn có mặt mũi tìm tới! Hừ!
Đã chạng vạng tối, người đi đường khá nhiều, Cố Tử Hằng thân mình nhỏ xinh, trà trộn vào đám người liền không thấy nữa. Chờ Mặc Cửu nhìn thấy y quán mới biết được xảy ra chuyện gì, chặn người bán rong hỏi " Người y quán này đi đâu rồi?"
Người bán hàng rong run rấy nhìn người vẻ mặt hung ác " Vị đại ca này...Cố tiểu huynh đệ có thể là về nhà bồi nương tử hắn đi...Thỉnh đại ca giơ cao đánh khẽ, thả tiểu nhân đi."
Nương tử? Mặc Cửu chỉ cảm thấy cả người đều muốn nổ tung. Mình ăn không ngon ngủ không yên tìm y hơn bốn tháng, y thế nhưng tức phụ cũng có rồi? Hừ! Hỏi người bán rong nhà y ở đâu rồi đem người ném đi, thân mình liền bay lên nóc nhà, theo phương hướng người bán hàng rong chỉ bay đi. Vân sau khi ném ít tiền cho tên bán rong cũng vội vàng đuổi theo Mặc Cửu.
Khi Vân nhìn thấy một người mặc bạch y tiến vào sân nhà liền phóng đi bắt bả vai người nọ. Cố Tử Hằng thấy là người nào liền nói: "Buông ta ra. Ngươi đồ da^ʍ tặc, ban ngày mà dám xông vào nhà người khác, còn vương pháp hay không."
"Người ở đâu?"
Cố Tử Hằng đem đầu ngoảnh sang một bên, không nói lời nào. Mặc Cửu âm mặt lại hỏi lần nữa, Cố Tử Hằng vẫn không trả lời.
Mặc Cửu sinh khí : "Đem hắn trói lại cho ta. Ta cũng không tin hắn không khai ra."
Tam Thất nghe được âm thanh bên ngoài thì khóc to hơn. Cố Tử Khâm thấy người nọ thì chân cũng mềm, trốn ở trong buồng không dám hé răng. Sợ Tam Thất đem người nọ hấp dẫn đến đây, Cố Tử Khâm cởi bỏ vạt áo, cảm thấy để Tam Thất ngậm đầṳ ѵú y thì sẽ tốt hơn. Tuy rằng có chút đau vì Tam Thất gần đây mọc răng, bú sữa luôn cắn đầṳ ѵú y ra huyết.
Phủ thêm áo choàng, ôm chặt Tam Thất, nhìn chằm chằm cửa sổ tìm cơ hội chạy trốn. Bên này Vân đem Cố Tử Hằng cột chặt, nhìn bốn phía, không phát hiện gì. Mặc Cửu bước chân vào phòng, Vân căng thẳng theo sau.
Chờ đến khi Mặc Cửu vừa rảo bước vào phòng, Cố Tử Khâm đột nhiên đẩy cửa sổ, ôm chặt Tam Thất vào ngực, dùng khinh công bay ra ngoài.
"Sư huynh chạy mau!"
Đáng tiếc Vân so với y càng mau hơn. Chờ Mặc Cửu xoay người lại, Vân đã kéo một người mặc áo choàng xuống. Mặc Cửu liền quấn lấy eo Cố Tử Khâm, chuyển người ngã vào phòng...
Vân vừa thấy cảnh tượng trước mắt liền sợ ngay người, sau đó đột nhiên xoay người sang chỗ khác. Mặc Cửu gắt gao nhìn người đang nằm trong ngực mình, nhìn thấy tiểu oa nhi ngậm một bên vυ', tay nhỏ còn bắt lấy bên kia, tựa hồ có chút dùng sức, ngực đều căng phồng....
Mặc Cửu có chút sinh khí, nghĩ người này đêm đó đã bị mình thao còn có tâm tư chạy trốn, trong lòng một trận khó chịu, kéo lấy cánh tay Cố Tử Khâm ép vào ngực mình. Người kia ôm Tam Thất tay run lên, đầṳ ѵú liền từ trong miệng Tam Thất trượt ra...