Dược Hương

Chương 5: Thao Một Đêm (H)

"Ngạch a...Ngươi cút ra ngoài cho ta a...Súc sinh...Ô ô..."

Cảm giác căng trướng khi bị chống ra khiến y rất không thoải mái, côn ŧᏂịŧ càng vào càng sâu khiến Cố Tử Khâm kinh hoảng, vươn tay hướng chỗ hai người giao hợp tìm kiếm. Tư thế này thực sâu, đều có thể đỉnh đến cửa tử ©υиɠ. Cố Tử Khâm rất sợ, sợ bị nam nhân này thao vào địa phương bí ẩn nhất.

Vừa mò xuống đã đυ.ng vào căn vật kia, Cố Tử Khâm sợ tới mức vội vàng thu tay. Làm sao có thể nóng như vậy...Cứng rắn như vậy...Hơn nữa...Bên trong đã đỉnh đến cung khẩu, sao bên dưới...Bên dưới còn một đoạn ở bên ngoài...Ô...Hảo trướng, bị Cố Tử Khâm sờ như vậy, nghiệt căn của Mặc Cửu lại trướng lớn một vòng, chống đỡ Cố Tử Khâm vô cùng đáng thương.

Mặc Cửu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt trừng lớn, nhìn người khả ái trong lòng, còn có hai khỏa đậu trên l*иg ngực trắng nõn, hắn kháp eo Cố Tử Khâm hung hăng đánh lên, đại khai đại hợp, thao cái miệng nhỏ nhắn bên trong nóng lên, dâʍ ŧᏂủy̠ xối lên qυყ đầυ.

"Ân...Thoải mái không. Muốn vào sâu hơn không. Hả?"

"Thoải mái thoải mái, ngươi...A...Không cần lại vào sâu bên trong...Sẽ nứt...Ô...Sẽ nứt... Cầu ngươi a. Đi ra ngoài một chút...Cách..."

Cố Tử Khâm biết giờ phút này nếu không khuất phục thật sẽ bị Mặc Cửu thao chết trên giường. Cũng không biết thế nào cho phải, y đành ôm Mặc Cửu hướng đến gần mặt hắn, chọp chẹp hôn miệng hắn. Không biết Mặc Cửu cố ý hay thế nào, lúc môi Cố Tử Khâm vừa tiến lại đây, hắn liền đỉnh vào một cái, làm cho trên mặt chính mình đều là nước miếng của Cố Tử Khâm.

Mặc Cửu nhìn mặt Cố Tử Khâm như muốn nhỏ ra máu, hung hăng nhấn vào một cái liền giương miệng bắt đầu cắn mặt y. Cố Tử Khâm không muốn, đẩy hắn, nhưng người này cứ như keo dính dính trên mặt y, y đành giơ chân đem phía dưới người kia đẩy ra. Mặc Cửu còn chưa thích đủ, sao có thể để y toại nguyện. Đè bả vai Cố Tử Khâm xuống rồi đỉnh mạnh vào, ngẫu nhiên đỉnh vào tử ©υиɠ...

"Ân a...." Liền Mặc Cửu cũng không nhịn được rêи ɾỉ.

Mà Cố Tử Khâm một câu đều nói không ra, chỗ đó vốn nhỏ, ngạnh đỉnh vào như vậy khiến Cố Tử Khâm ăn không thiếu khổ. Dươиɠ ѵậŧ Mặc Cửu rất thô dài, qυყ đầυ sao có thể yếu...Bên trong không ngừng có nước chảy ra, chân đều nhuyễn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Cố Tử Khâm giữ vai Mặc Cửu bắn ra, ngay cả hoa huyệt dưới thân cũng thút thít cao trào, gắt gao cắn qυყ đầυ nam nhân không buông.

Không được, như vậy không được. Bị Mặc Cửu đỡ lấy một lần lại một lần ép nuốt vào cự vật, Cố Tử Khâm điên rồi, quyết chủ động ra tay. Tay đặt trên vai Mặc Cửu ôm chặt, hai chân rụt rè muốn đứng lên, vừa có động tĩnh liền bị Mặc Cửu kháp eo đẩy xuống dưới, tới tới lui lui thao mạnh vài cái, nhiều lần đỉnh tới miệng tử ©υиɠ. Loại cảm giác này giống như tử ©υиɠ cũng bị kéo ra khiến Cố Tử Khâm không còn tâm tư nào nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn bị thao.

Hai đầṳ ѵú bị cắn sưng đỏ tỏa sáng, miệng nhỏ dưới thân bị thao đã không thể khép, thân mình đã nhuyễn ở trên giường. Mặc Cửu quỳ giữa hai chân Cố Tử Khâm, phần eo kẹt giữa đùi y, Cố Tử Khâm cũng không nghĩ được gì nữa, ngoan ngoãn nằm dưới thân Mặc Cửu, nhận mệnh nhìn Mặc Cửu thô lỗ ra vào hoa huyệt của mình. Cố Tử Khâm nhận mệnh? Có khả năng sao? Nhìn Mặc Cửu chôn trên l*иg ngực mình, Cố Tử Khâm thấp giọng rêи ɾỉ, đẩy hắn không để hắn cắn. Nam nhân này giống như rất thích đầṳ ѵú y.

Một tay đỡ đầu Mặc Cửu, một tay chuyển qua ô ngầm trên giường, "xoạch" một tiếng, tự cho là rất bí mật lấy ra mê dược. Người Mặc gia làm gì, cùng cha hắn cái gì còn chưa thấy qua, trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, âm thanh nhỏ này sao có thể không nghe ra. Nếu vậy có thể chết được rồi. Mặc Cửu bất động thanh sắc tiếp tục động, giống như không nhận ra. Cố Tử Khâm cắn chặt răng, một cước đạp lên bả vai Mặc Cửu, lấy mê dược ra.

Sự thật thì sao? Sự thật chính là đạp lên bả vai người kia, tay còn chưa nhấc lên đã bị nắm lấy, mê dược cũng rơi bên chân. Cố Tử Khâm hoảng thần, nhìn Mặc Cửu không lên tiếng cũng đang theo dõi y. Vật dưới thân kia cũng bị một cước này đá ra, gắt gao dán trên bụng Mặc Cửu, chỗ mã mắt còn hộc ra dâʍ ɖị©ɧ, gân xanh đều thấy rõ ràng. Một màn này dọa Cố Tử Khâm vung mạnh tay, xoay thân mình muốn bò xuống giường.

Còn chưa xoay qua đã bị Mặc Cửu nắm lấy cổ chân kéo xuống dưới thân. Cảm giác được đại gia hỏa nóng hổi tới tới lui lui cọ xát phiến mông chính mình, Cố Tử Khâm run càng lợi hại hơn.

"Ngươi thật là không ngoan a? Đều đã như vậy còn muốn chạy?"

Tư lạp một tiếng, kéo xuống một mảnh vải, nắm hai tay Cố Tử Khâm trói lại. Thấy Cố Tử Khâm ở dưới thân giãy dụa, Mặc Cửu cũng không nói, một tay trụ cổ tay của y một tay đỡ nghiệt căn đỉnh vào, thẳng tắp chọc vào cung khẩu.

"Ngươi buông ra...A....Ta, rất sâu...Rất sâu...Chỗ đó muốn nứt...Ta không chống nổi...Chậm một chút....A...Ta không dám không dám...Ô..."

Mặc Cửu mặc kệ Cố Tử Khâm kêu thế nào đều không lay chuyển. Hai tay nắm eo người nọ, thời điểm tiến vào hung hăng kéo y về phía mình, ra ra vào vào. Cố Tử Khâm đã nói không ra lời, nếu không phải có Mặc Cửu đỡ, y đã ngồi phịch ở trên giường. Mà hiện tại, y chỉ có thể bị Mặc Cửu kháp eo bắt thừa nhận.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, nhiều lần còn đỉnh sâu bên trong. Cố Tử Khâm nằm sấp thừa nhận va chạm của Mặc Cửu, trong miệng y y nha nha cắn sàng đan dưới thân, trên mặt ướt sũng, hai tay bị trói, muốn lau nước mắt cũng không có biện pháp.

Tư thế này tiến vào rất sâu, Cố Tử Khâm đã không còn thần trí, dưới thân gắt gao cắn Mặc Cửu, hai tay nắm lấy tay hắn, gãi gãi lại buông lỏng ra. Cũng không biết bị thao bao lâu, miệng nhỏ dưới thân ướt sũng, phát ra âm thanh phốc phốc.

Giật mình thấy Mặc Cửu càng lúc càng nhanh, Cố Tử Khâm chỉ nhớ âʍ đa͙σ của mình muốn bị nam nhân này chọc thủng. Chỗ đó nhất định là thích đến cực điểm.

"Muốn phá...A...Ngươi chậm một chút...Chậm một chút...Thật nóng a...Thoải mái....Ân ...Đâm vào đi a...Ô...Thật thoải mái..."

Mặc Cửu nghe y lãng gọi, giống như nhận được cổ vũ, đè nặng eo thao càng lúc càng nhanh, nhiều lần đỉnh tới nơi sâu nhất. Cố Tử Khâm chỉ cảm thấy chính mình muốn chết. Cả người vừa thích vừa nóng.

Bỗng nhiên nam nhân gắt gao bóp eo mình hướng về phía hắn, dươиɠ ѵậŧ cũng mãnh thao nhập cái miệng nhỏ nhắn: "Ngô...A a a a ! Chậm một chút....Ô....Buông ra.....Mau buông ra....A..."

Tử ©υиɠ bị bắn tràn đầy, côn ŧᏂịŧ bán cứng gắt gao kề sát cung khẩu. Mà Cố Tử Khâm đã ngất đi. Mặc Cửu lưu luyến hôn lưng Cố Tử Khâm.

Nghỉ một hồi lâu, Mặc Cửu đem côn ŧᏂịŧ còn cắm trong hoa huyệt Cố Tử Khâm rút ra, tay to lôi kéo, Cố Tử Khâm liền thành thành thật thật nằm dưới thân hắn. Nhìn Cố Tử Khâm môi đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ còn tích lệ, Mặc Cửu cười. Hôn hôn miệng y, lại thật sâu đâm vào.

Đáng chết, dược hiệu này lúc nào mới hết...

Không biết qua bao lâu, lúc Cố Tử Khâm tỉnh lại, Mặc Cửu còn đưa đẩy trong cơ thể y.

"Ngoan, một hồi liền hảo." Nói xong yêu thương hôn hôn mí mắt Cố Tử Khâm, động tác dưới thân lại không ngừng nghỉ.

Đến đến sẽ hảo hảo vài lần, Cố Tử Khâm ngất đi lại tỉnh lại. Mỗi khi nhìn thấy Mặc Cửu còn trên người mình, y mím miệng khóc, ồn ào "cầm thú" "khốn khϊếp".

"Ngoan...Một lần cuối cùng...Ân? Đến...Đỡ vai ta..."

Mặc Cửu thấy y tỉnh liền khóc cũng không giận. Dù sao cũng là mình chiếm đoạt thân thể y, lại vừa phá thân đã bị ép buộc như vậy, dù là ai cũng không thể nhận. Ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ dành, dưới thân lại như súc sinh mà thao.

"Ân....A...Từ bỏ...Từ bỏ...Ô ô..."

"Đừng động, ân? Để ta vào...Ngươi nếu lại lộn xộn, ta liền...Nghe lời." Nói xong côn ŧᏂịŧ hướng bên trong đỉnh đỉnh. Cố Tử Khâm không dám lộn xộn, bị Mặc Cửu gắt gao ôm vào trong ngực, dưới thân còn cắm côn ŧᏂịŧ của người nọ, khóc ngủ.

Cả một đêm, Mặc Cửu đem Cố Tử Khâm qua lại ép buộc, đổi một lại một tư thế.

Ngày kế.

Mặc Cửu chỉ cảm thấy dưới thân bị thứ gì ngậm, vừa mềm vừa nóng, cảm giác rất tốt đẹp.

Hoảng hốt cảm giác người trên thân giật giật, một mảnh bả vai tê rần, bản năng chụp tới chỗ đó. Mặc Cửu suy nghĩ vừa chuyển, hóa chiêu thức kia, đổi thành vuốt ve tóc người trong lòng. Đợi Cố Tử Khâm cắn đến miệng run lên, buông lỏng miệng nhỏ, Mặc Cửu mới ôm y ngồi dậy.

Hôn hôn người trong lòng: "Ngươi cắn thực ác. Ngươi xem, đều chảy máu."

Cố Tử Khâm mắt đỏ hồng cúi đầu không nói. Ép buộc một đêm, hoa huyệt sưng đỏ không chịu nổi, dươиɠ ѵậŧ cao trào không biết bao nhiêu lần cũng đau đớn. Càng nghĩ càng sinh khí, lại cắn lên. Mặc Cửu đau xót, nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ tóc đen phân tán.

Mặc Cửu cảm giác nếu không khiến y buông ra, miếng thịt này thật sẽ bị cắn đứt. Ôn nhu nắm cằm Cố Tử Khâm, đem cái miệng nhỏ của y tách mở, giải cứu bả vai của mình sau đó hôn lên.

Cố Tử Khâm thấy người này sáng sớm liền bắt đầu giở trò lưu manh, hai tay đặt trên bụng Mặc Cửu lại cấu lại véo. Bất đắc dĩ Mặc Cửu dáng người rất tốt, trên bụng đều là cơ nhục, căn bản không có tác dụng nào, ngược lại đem vật dưới thân nam nhân chọc càng thêm cứng rắn.

Mặc Cửu kết thúc nụ hôn sâu, lại mổ mổ miệng Cố Tử Khâm: "Đây chính là ngươi khơi mào, đừng trách ta."

Cố Tử Khâm còn chưa biết Mặc Cửu nói thế là có ý gì, thân mình đã bị nâng lên. Một đêm chưa ngủ, sáng sớm lại bị ép buộc như vậy, Cố Tử Khâm sao có thể chịu đựng được...

Đợi đến khi Mặc Cửu tốc độ càng lúc càng nhanh, cái miệng nhỏ bên trong lại bị phá vỡ, Cố Tử Khâm cũng mò đến mê dược bên chân, đạp hướng Mặc Cửu: "Ngô...A...Khốn kiếp..."

Trọng lượng toàn thân của Mặc Cửu đều đặt trên người Cố Tử Khâm. Mặt nhỏ trương đỏ lên, y bị áp thở hổn hến. Người này, sao lại nặng như thế a...

Cố Tử Khâm đem hết khí lực toàn thân từ dưới thân Mặc Cửu thoát ra. Ghé vào ngực người nọ thở dốc một hồi mới ngồi dậy, cảm giác vật kia tiến vào sâu hơn, Cố Tử Khâm chịu đựng rêи ɾỉ đỡ eo Mặc Cửu liền hướng lên nhổ ra.

"Ô...Kẹt...Hảo chống đỡ...Ngươi này cầm thú...Khi phụ ta như vậy...Ngươi..."

Cố Tử Khâm cảm giác cung khẩu bị chống đến cực hạn, qυყ đầυ mặc Cửu gắt gao kẹt bên trong. Y cũng không dám ngang ngược đem nó rút ra, cứ như vậy kẹt bên trong... Hoa huyệt càng ngày càng ướt, tí tách theo côn ŧᏂịŧ Mặc Cửu chảy ra, lây dính trên bụng hắn toàn là dâʍ ɖị©ɧ. Cố Tử Khâm kinh hoảng cực độ, gắt gao cắn côn ŧᏂịŧ Mặc Cửu, vừa nuốt vừa khép. Bên trong càng ngứa, chân mất lực, lại nặng nề ngồi lên...

A....Cao trào, thật thoải mái...Lại trướng lại thoải mái. Cái miệng nhỏ gắt gao bao bọc côn ŧᏂịŧ Mặc Cửu qua lại co rút. Mặc Cửu trong hôn mê bắn ra...

"Ngô...Thật đầy a, muốn bị no hỏng..." Cố Tử Khâm khóc không ra nước mắt. Người này thật không hổ danh cầm thú, đã hôn mê còn có thể bắn ra...

Đợi đến khi côn ŧᏂịŧ dưới thân yên tĩnh lại, Cố Tử Khâm cũng khôi phục chút thể lực. Run run rẩy rẩy đem côn ŧᏂịŧ Mặc Cửu rút ra, "ba" một tiếng sau liền nghe được âm thanh sùm sụp....

Cố Tử Khâm một bên khóc một bên chà lau hạ thể của mình. Hoa huyệt một đêm bị đổ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ giống như không thể khống chế chảy ra. Liếc nhìn người trên giường, Cố Tử Khâm hoảng loạn nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào.

Hai cẳng chân run rẩy dữ dộ. mới đến đầu ngõ liền chống đỡ không nổi. Đỡ tường há miệng thở gấp một hồi, hoảng hốt nghe được một ít thanh âm gọi người...Nơi này có một nhà, thành chủ có khả năng ở bên trong...

"Thành chủ" Hừ! Người này thật sự là mặt người dạ thú, thân là thành chủ còn đối người khác làm ra việc này, thật không biết xấu hổ đến cực hạn! Chuẩn bị đi, Cố Tử Khâm lại thấy phía trước đứng một người. Y hoảng sợ, không dám lên tiếng.

Thấy người nọ nhìn chằm chằm mình, y cuống quýt cúi đầu: "Không có, ta không nhìn thấy."

"Ân? Vết máu? Ta là đại phu trong dược cốc, được mời đến Giang Nam tham gia yến hội...Ân..."

"Đêm qua? Không nghe thấy. Ta...Ta còn bệnh nhân phải tiếp đãi, xin cáo từ..."

Cứng rắn chống đỡ đến đầu ngõ, Cố Tử Khâm bất chấp cái gì, thấy phía sau không có người liền vội vàng dùng khinh công chạy đến biệt viện của sư đệ.

Nhìn thấy trong viện không có bóng dáng của sư đệ, Cố Tử Khâm liền biết y đi chữa bệnh từ thiện. Vội vàng tắm rửa một chút rồi vào phòng ngủ. Cố Tử Khâm không biết, lại là lần đầu tiên trải qua chuyện đó, cho rằng tắm một chút liền đem da^ʍ uế gì đó chảy ra, cũng không thanh lý sâu bên trong, còn gắt gao ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ Mặc Cửu...

Đợi đến chạng vạng, Cố Tử Hằng trở về liền gặp sư huynh nằm trong phòng mình, còn thấy kỳ quái. Y đánh thức Cố Tử Khâm, cũng không hỏi nhiều, nói vài câu liền đi nấu cơm.

Cố Tử Khâm vừa đứng lên liền cảm thấy có gì đó chảy ra, giật mình mới nghĩ đến đó là cái gì, lúc ăn cơm cũng không yên lòng. Đợi đến nửa đêm tiểu sư đệ đi ngủ, y mới cuống quýt lấy thuốc, khẩn trương nên không nhìn thấy thiếu mất mấy vị dược liền sắc lên...

--------