Dược Hương

Chương 4: Phá thân(H)

Mặc Cửu đối với cổ Cố Tử Khâm vừa hấp lại vừa cắn, không đến một hồi liền xanh tím một mảnh, thậm chí có tơ máu toát ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Tử Khâm, chỉ thấy người nọ hai mắt nhắm lại, mi mắt đỏ rực, trong miệng nhỏ đầu lưỡi đều cuộn lên. Một màn này chọc cho Mặc Cửu xuân tâm đại động, bắt lấy cằm y hôn lên.

Hai tay vừa bị buông ra còn tê mỏi không nhấc nổi, Cố Tử Khâm bị bắt lấy cằm đầu cũng không động đậy được, chỉ có thể dùng đầu lưỡi chen lấn đại lưỡi đang xông tới, bất đắc dĩ Cố Tử Khâm đầu lưỡi quá nhỏ, đừng nói đem đầu lưỡi Mặc Cửu chen ra, dùng lực đẩy ra lại thành trượt vào miệng hắn. Mặc Cửu như nhận được cổ vũ, dùng lực duyện đầu lưỡi của y không cho rút lại. Cố Tử Khâm chỉ cảm thấy lưỡi cũng phải đứt, trong miệng nức nở không biết nói gì, chỉ có thể nhận Mặc Cửu hôn môi.

Cố Tử Khâm sau khi hai tay bớt tê mỏi liền đẩy bả vai Mặc Cửu. Cảm nhận được y kháng cự, Mặc Cửu có điểm mất hứng, kéo một chân Cố Tử Khâm đặt lên vai,một tay nâng mông một tay đỡ cổ, eo cũng bắt đầu dùng lực áp xuống. Khi cự vật đυ.ng phải một tầng trở ngại, Mặc Cửu buông tha đầu lưỡi của Cố Tử Khâm, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt y.

"Mở mắt ra."

Cố Tử Khâm chỉ cảm thấy nghiệt căn kia càng tiến càng sâu, đau đến cả người phát run, bỗng nhiên nghe được âm thanh của Mặc Cửu, hai tay gắt gao nắm quần áo hắn, run run rẩy rẩy mở mắt ra: "Cái...Cái gì?"

Mặc Cửu thấy mắt y đỏ rực như thỏ con, môi bị cắn đến trắng bệch, sợ hãi rụt rè nhìn mình, bộ dáng mặc người xâm lược như vậy....Hắn rốt cuộc nhịn không được, đem lời muốn nói nuốt xuống, kháp đùi Cố Tử Khâm đỉnh vào, phá tan lớp màng mỏng tượng trưng cho trinh tiết kia...

Cố Tử Khâm kêu a một tiếng, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân. Hoa huyệt vốn nhỏ, lần đầu tiên lại gặp vật thô to như vậy của Mặc Cửu, còn đánh thẳng về phía trước khiến y chịu không ít khổ. Chỉ cảm thấy miệng nhỏ dưới thân muốn xé rách, cảm giác có thứ gì đó chảy ra, Cố Tử Khâm giãy dụa càng lợi hại.

Mặc Cửu nguyên bản nghĩ Cố Tử Khâm rất đau nên cố nhịn một chút, vậy mà y còn vặn vẹo lên, gia hỏa dưới thân càng sưng hơn, cũng bất chấp Cố Tử Khâm vừa phá thân liền nghẹn một hơi liên tục đưa đẩy mấy trăm cái, thao Cố Tử Khâm ô ô kêu to.

Mặc Cửu nhịn hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cuộc thích đến, cái miệng nhỏ nhắn dưới thân cắn cự thú của mình vừa nóng vừa chặt khiến hắn thoải mái than nhẹ. Nhìn dấu vết loang lỗ trên cổ, lại nhìn quần áo trên thân Cố Tử Khâm, hắn buông hai tay đang kiềm chế y ra lôi kéo quần áo, dưới thân cũng nhợt nhạt đưa đẩy.

Trên khuôn mặt thanh tú hai mi nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn hồng hộc thở, Cố Tử Khâm chỉ cảm thấy không khí trong buồng phổi như bị hút đi khiến đầu y hỗn loạn, chưa phát giác tà áo đã bị Mặc Cửu kéo lộ ra một mảng lớn l*иg ngực cùng hai đầṳ ѵú phấn hồng. Mặc Cửu thấy hai đầṳ ѵú khả ái theo hô hấp của Cố Tử Khâm mà đung đưa lên xuống, chợt xa chợt gần như muốn rời mình đi, hắn liền cảm thấy không vui, há miệng hút cắn. Cố Tử Khâm thấy ngực nóng lên, đầṳ ѵú tê rần, y cực kích động, Mặc Cửu lại hấp lại cắn khiến y cảm thấy đầṳ ѵú như muốn rơi ra, hai tay dùng sức bưng đầu Mặc Cửu đẩy ra.

Lại không nghe lời! Người này thật là, thân đã cho ta phá, người đều là của ta, đầṳ ѵú lại không cho ta hấp ! Mặc Cửu dùng sức cắn đầṳ ѵú của Cố Tử Khâm một phát, áp vai y hướng xuống thân dưới, eo cũng bắt đầu đưa đẩy. Cố Tử Khâm chỉ cảm thấy dưới thân đều bị đâm xuyên: "Đừng lại vào, ô...Ngươi mau ra ngoài, ân a...Ta không chịu nổi...Ô ô..."

Mặc Cửu không để ý tới y, thân mình lui về phía sau, đến khi chỉ còn đầu đỉnh lại ngoan cắm vào, tới tới lui lui thao Cố Tử Khâm y y nha nha nói không nên lời.

"Có nghe lời không, hả? Có cho ta hấp đầṳ ѵú không?"

Cố Tử Khâm như lọt vào sương mù, cảm giác toàn thân đều tập trung ở cái miệng nhỏ đang cắn cự vật, nào còn nghe được Mặc Cửu nói gì.

Mặc Cửu thấy y không để ý tới mình liền ngoan tiến vào, cũng không như vừa rồi thương hương tiếc ngọc, nghẹn một bụng tức nhiều lần đỉnh tới nơi sâu nhất. Tay Cố Tử Khâm đặt trên bả vai Mặc Cửu đều cuộn tròn lên, miệng không hợp nổi.

Mặc Cửu lộng chỗ dưới thân của người ta cũng không quên hai khỏa núʍ ѵú. Không biết qua bao lâu, Cố Tử Khâm đã hít nhiều mà thở không ra bao nhiêu, vừa vươn tay ôm cổ Mặc Cửu, mặt liền đến gần cổ người kia.

"Đừng lộng, nha...Cầu cầu...Ân...Ngươi...Đừng lộng...Ngô..."

Mặc Cửu quay đầu cắn vành tai y, còn hấp rồi liếʍ, chọc Cố Tử Khâm cả người run lên, hoa huyệt lại cắn chặt hơn một chút. Từng đợt tê dại từ dưới thân truyền đến, Mặc Cửu thẳng lưng một tay kéo đùi Cố Tử Khâm, một tay vạch hai cánh mông trơn trượt tìm kiếm. Hắn nới rộng hoa huyệt, giương cự vật hướng bên trong đong đưa, tìm được tử ©υиɠ liền gắt gao nghiền ép.

Cố Tử Khâm bị nghiền eo đều nhuyễn, vật nhỏ trước người đã bắn một lần lại đứng lên, cái miệng phía trước dường như không thể khép, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng. Cố Tử Khâm chỉ cảm thấy thứ kia đang chảy tới hậu đình, cổ mương đều dính ướt...

"Có nghe lời hay không?"

Nói xong lại thao mạnh vài cái, Cố Tử Khâm hốt hoảng sợ nó cứng rắn chen vào, chống đỡ miệng nhỏ, vội vàng đáp.

"Ân...Nghe lời, ngô...Ta nghe lời. Ngươi nhanh rút ra đi, a...Cầu ngươi, ta không nín được... Muốn...Ô ô..."

Mặc Cửu sau khi nghe được ánh mắt âm trầm, nheo mắt nhìn chằm chằm Cố Tử Khâm. Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng kia, còn có tóc đen phân tán càng làm y trắng hơn, trên người từng khối xanh tím khiến Cố Tử Khâm thoạt nhìn đáng thương hề hề, thật sự là để người khi dễ.

"Ngoan, kêu tên ta, ta cho ngươi thoải mái. Ân ?"

Cố Tử Khâm nào biết hắn gọi là gì, từ lúc cứu người này đến giờ còn chưa từng hỏi tên hắn liền bị xé rách quần áo áp xuống bàn thao. Nghĩ đến đây nước mắt Cố Tử Khâm lại rơi xuống..."Ta không biết...Ta không biết...Cáp...Ngươi mau thả ta ra...A..."

Thấy Cố Tử Khâm mở miệng không phải kêu tên mình mà là nháo bảo mình buông ra, Mặc Cửu trong lòng lại một trận khó chịu, đối với cánh mông trắng nõn ba ba hạ tay xuống, vừa đánh vừa thao, còn hét lên.

"Này thì không nghe lời, còn muốn ta buông ngươi ra sao?"

Cố Tử Khâm nằm ở trên bàn nghiêng đầu ô ô, hai tay buông thõng bên người, eo ưỡn lên lại bắn, hoa huyệt dưới thân cắn chặt dươиɠ ѵậŧ Mặc Cửu. Đầu đỉnh tê dại, hầu kết Mặc Cửu lăn lộn, dùng sức thao lộng, cúi đầu hôn Cố Tử Khâm, ngậm môi người kia hỏi.

"Bắn cho ngươi được không, đều bắn cho ngươi." Nói xong chặn ở cửa tử ©υиɠ liền bắn ra.

Cố Tử Khâm nghe xong lắc đầu muốn từ dưới thân Mặc Cửu đi ra, còn chưa xoay vài cái liền banh cổ chân, hai tay dùng sức nắm khăn trải bàn, giương cổ kêu to: "Mau rút ra đi, mau rút ra...Không cần bắn bên trong...Ô...Cầm thú....Ngươi là...A..."

Bắn bên trong...Cố Tử Khâm nhuyễn thân mình nói không ra một câu, cả người giống như dính trên bàn, nước mắt chảy xuống.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ Mặc Cửu tích cóp hơn hai mươi năm đều bắn ra, một giọt cũng không rơi ra ngoài, đứt quãng bắn hơn hai mươi cỗ, bắn cho bụng người ta đều trướng lên.

Cố Tử Khâm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thoáng run rẩy, hoa huyệt dưới thân căng thẳng co lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ côn ŧᏂịŧ Mặc Cửu vừa bắn xong lại cứng lên.

"Ngươi tên hỗn đản này, súc sinh ! Ngươi cút đi...A...Ngươi cút đi a...!"

Cảm giác nghiệt căn trong cơ thể lại trướng lên, Cố Tử Khâm muốn bị tức nổ, há miệng liền mắng, còn chưa mắng xong đã bị Mặc Cửu ôm lên, rời khỏi mặt bàn. Cố Tử Khâm sợ bị trượt xuống, hai chân gắt gao quấn chặt eo của Mặc Cửu, tay cũng ôm chặt hắn không buông. Còn chưa đi được vài bước Cố Tử Khâm đã chịu không nổi: "Ngươi để ta xuống, bụng...Ngô...Bụng muốn nổ..."

Mặc Cửu không lên tiếng, đến trước giường liền ném Cố Tử Khâm xuống, dươиɠ ѵậŧ thoát ly hoa huyệt phát ra một tiếng " Ba" chọc Cố Tử Khâm đỏ bừng mặt, xoay thân mình dúi đầu vào đệm chăn khóc lên. Mặc Cửu nhìn chằm chằm hoa huyệt đang khép mở, lại nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra. Đừng nói bắp đùi Cố Tử Khâm, ngay cả sàng đan dưới mông y cũng lây dính một mảnh...

Ngồi trên giường hai tay ôm Cố Tử Khâm để lên bắp đùi mình, cử động như vậy khiến hoa huyệt dưới thân không kìm được, dính trên eo và bụng Mặc Cửu đều là hỗn hợp kia: "Chúng chảy ra."

Cố Tử Khâm trừng lớn hai mắt giãy dụa muốn đứng dậy, còn chưa động một chút một căn ngón tay thô dài liền chen vào: "Ngạch..A...Cầm thú, súc sinh...Ân...Ta cứu ngươi, cáp...Ngươi còn vũ nhục ta như vậy. Ngô a..."

Khi nói chuyện hoa huyệt đã bị nhét vào ba ngón tay, chống huyệt khẩu Cố Tử Khâm thành một khe hở. Y khóc thở hổn hển, mặt đầy nước mắt nấc lên.

"Ngoan, chớ lại khóc. Ngươi xem bảo bối này đều chảy ra, ân? Đừng sốt ruột, ta lại bắn cho ngươi."

Cố Tử Khâm trừng mắt nhìn dâʍ ɖị©ɧ của mình trên ngón tay Mặc Cửu, cả kinh không nói nên lời. Người này...Người này như thế nào không biết xấu hổ như vậy, còn muốn...Còn muốn tiến vào lần nữa...

Bên kia vừa nói xong Mặc Cửu liền nắm eo Cố Tử Khâm nhấc lên, hướng nghiệt căn phía dưới của mình đưa vào...