Dạy em trai liếʍ thế nào
(khẩu giao)
_________________________
Lúc Vệ Nhiên về tới nhà trời cũng tờ mờ tối, hắn lái xe nửa thành phố mới mua được dưa, sợ Vệ Trạch nóng lòng lại chạy ra ngoài tìm mình, liền khẩn trương trở lại tìm Vệ Trạch, thời điểm đỗ xe ngẩng đầu nhìn một cái, thấy phòng ngủ y tối thui không một ánh đèn, trong lòng không khỏi nóng nảy, ôm dưa nhảy hai ba bước một lên lầu, đẩy cửa vào nhìn thấy bóng người co ro dưới cửa sổ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao lại ngồi ở đó?" Vệ Nhiên đặt dưa lên bàn, đi tới ôm Vệ Trạch, đặt y lên mép giường, giơ tay mò mẫm công tắc điện.
"Anh hai." Vệ Trạch bỗng nhào qua ôm eo Vệ Nhiên.
"Vẫn còn khóc?" Vệ Nhiên nghe ra giọng y khàn khàn, đau lòng không chịu được, cũng không bật điện nữa, nương theo ánh trăng ôm lấy Vệ Trạch, "Không phải anh đã trở về đây rồi sao?"
"Anh hai, anh hôn hôn em." Vệ Trạch khàn giọng nỉ non bên tai anh trai.
Tim Vệ Nhiên nhảy một cái, vội vàng tìm đến môi Vệ Trạch hôn hôn, hôn được một miệng đầy nước mắt.
"Anh hai, anh sờ sờ em đi." Vệ Trạch ưỡn ngực cọ xát lên ngực Vệ Nhiên, núʍ ѵú theo động tác của y mà rỉ ra chút sữa.
"Đây là làm sao..." Vệ Nhiên nhéo đầu nhũ cương lên của y một cái, cười lên, "Lại chịu cho anh chạm vào sao?"
"Muốn anh hút." Vệ Trạch bưng ngực mớm lên miệng anh, "Anh mau uống sữa em."
Trăng lặng như nước, Vệ Nhiên tháo kính mắt vùi đầu mυ'ŧ vào, vị sữa ấm áp ngập tràn trong khoang miệng, Vệ Trạch nức nở ôm đầu anh, nhúc nhích eo, muốn chạm tới cự vật đang sưng cứng dưới kia.
"Đừng nghịch nào." Vệ Nhiên mυ'ŧ xong, hôn lên đầu nhũ một cái, tiếp đó đè chặt đôi chân động loạn của y.
"Anh hai, em ướt." Vệ Trạch gục đầu trên vai hắn vểnh mông ngọ nguậy.
Vệ Nhiên không động một cái, "Không được, vẫn còn sưng."
"Dù sao cũng là anh cắm sưng..." Vệ Trạch sụt sịt, "Thì anh phải chen vào, bất động cũng được."
Vệ Nhiên bị y chọc cười, nhéo mặt em than thở, "Cắm vào rồi làm sao nhịn được mà bất động?"
"Mặc kệ, nhất định muốn anh..." Vệ Trạch dính vào lòng anh mà càn quấy, hai đùi kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cọ xát, nước da^ʍ tí tách chảy từ hoa huyệt rơi xuống gậy thịt Vệ Nhiên.
"Muốn chỉ là vì mong anh tranh gia sản giúp em, tội gì phải như vậy." Vệ Nhiên xoa tóc y nhẹ giọng dụ dỗ, "Đau tối không ngủ được thì phải làm sao?"
"Không... không phải..." Vệ Trạch ứa nước mắt, nhanh chóng lau đi, lại lần nữa đưa tay ôm eo Vệ Nhiên, "Anh hai, em không phải vì gia sản."
Vệ Nhiên hơi sửng sốt, cúi đầu hôn lên chóp mũi ướt đẫm nước mắt của Vệ Trạch, "Vậy là vì cái gì?"
Vấn đề này đã giày vò Vệ Trạch hồi lâu, y ngơ ngác ngồi trên đùi anh trai, vắt hết óc cũng không biết trả lời thế nào, nhưng liều mạng muốn Vệ Nhiên đi vào trong mình.
"Tiểu Trạch, đừng quấy." Thanh âm Vệ Nhiên trầm thấp đi mấy phần.
"Anh hai, chen vào đi." Vệ Trạch đưa tay vạch ra hoa huyệt ướt sũng, nhổm lên bên trên dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng, còn thật sự ngồi xuống được một tẹo, liền bị anh trai cắn răng bế lên.
"Anh... anh hai anh chen vào được không?" Vệ Trạch nước mắt ròng ròng vùi vào người Vệ Nhiên, "Em muốn anh hai."
"Thật sự muốn anh?" Vệ Nhiên bị y gọi đến lòng rạo rực, không nhịn được ấn chặt Vệ Trạch vào l*иg ngực mình.
"Muốn... rất muốn anh..." Vệ Trạch lập tức cuốn lấy anh, gắt gao ôm cổ Vệ Nhiên không chịu buông tay, "Anh hai, đừng bỏ lại em một lần nữa."
Vệ Nhiên rốt cuộc hiểu Vệ Trạch chủ động là vì cái gì, lòng vừa đau vừa chát, ôm người vỗ về, lời muốn nói đến đầu môi lại chuyển thành tiếng than thở, "Sao có thể bỏ em lại? Đi, anh bổ dưa cho em ăn."
"Không muốn dưa... không muốn dưa!" Vệ Trạch khóc quát lên, "Em chỉ cần anh!"
"Anh ở đây mà." Vệ Nhiên thật không biết nên làm gì, chỉ đành ôm Vệ Trạch nằm trên giường, "Tiểu Trạch nghe lời, nhịn một đêm, chờ tiêu sưng anh sẽ..."
"Không muốn, em không muốn chờ." Vệ Trạch cự tuyệt, dứt khoát đưa tay sờ dươиɠ ѵậŧ anh trai, "Đợi thêm anh cũng không cần em nữa."
Vệ Nhiên luôn tay trong mái tóc Vệ Trạch, nghiêng người dựa vào thành giường, lời thốt lên như nói cho mình, lại cũng là nói cho em, "Cả đời cũng không thể không muốn em."
Vệ Trạch nghe vậy ngẩng đầu, mượn ánh trăng mờ tối mê luyến nhìn khuôn mặt anh trai, hàng lông mày bọn họ có mấy phần tương tự, trong thân thể chảy cùng một dòng máu. Trái tim Vệ Trạch đập mãnh liệt, y bỗng cúi người về phía dươиɠ ѵậŧ Vệ Nhiên, cách lớp vải vóc nắm lấy gậy thịt đen tím dữ tợn, cười lên, "Anh hai, dạy em dùng miệng."
"Tiểu Trạch?" Giọng Vệ Nhiên khàn đi trong nháy mắt, "Em biết mình đang nói cái gì không?"
"Anh hai..." Vệ Trạch rưng rưng cúi đầu, ngón tay kéo mở đai lưng Vệ Nhiên, "Hoa huyệt sưng rồi em còn có thể dùng miệng giúp anh."
Vệ Trạch liều mình lôi kéo, cởi được quần Vệ Nhiên ra, y liền nhanh nhẹn ôm lấy cự vật, hưng phấn đến thở dốc, cái mông không tự chủ nhểnh cao, nước da^ʍ ấm áp rỏ xuống.
"Anh hai, em phải liếʍ thế nào đây?" Vệ Trạch ngửi một cái, eo sụp xuống, cả người nằm giữa hai chân Vệ Nhiên run sợ không ngớt.
"Ngoan, há miệng ra."
Vệ Trạch làm bé ngoan há miệng, Vệ Nhiên khẽ thúc hông đặt dươиɠ ѵậŧ sát môi y.
Vệ Trạch hơi ngẩng lên, mê man kêu một tiếng "Anh hai."
"Dùng lưỡi." Giọng Vệ Nhiên đã khàn lợi hại, nắm cằm Vệ Trạch hướng dẫn y, "Đừng dùng răng."
Vệ Trạch học rất nhanh, tựa như trời sinh phù hợp với kích cỡ của anh trai, mặc dù không thể nuốt xuống hoàn toàn, nhưng cố hết sức miệng có thể bao lấy hơn nửa cây thịt nóng bỏng.
"Liếʍ phía trước." Thanh âm Vệ Nhiên lúc này còn ẩn chứa một tia run rẩy đè nén, "Tiểu Trạch, ăn vào thêm chút nữa được không?"
Trong mắt Vệ Trạch đã nhướm lệ, khó khăn lắc đầu, nhưng Vệ Nhiên lại giữ cằm y hung hăng đỉnh vào, miệng lưỡi mơn mởn non mềm giống như bên trong hoa huyệt, đầu lưỡi linh hoạt câu cho Vệ Nhiên thần hồn điên đảo, rút ra cắm vào không khống chế nổi, cứng rắn đem Vệ Trạch lệ rơi đầy mặt, thiếu chút nữa nôn ra.
"Tiểu Trạch, tự mình đỡ lấy liếʍ đi." Vệ Nhiên được khơi dậy hứng thú, hơi cúi người xoa nắn cặp mông ướt nhẹp dâʍ ŧᏂủy̠ của y, đầu ngón tay lục tìm cửa động chen vào moi móc.
Vệ Trạch cứng đờ trong phút chốc, vểnh mông nghênh đón ngón tay.
"Tiếp tục liếʍ." Vệ Nhiên nhéo hoa hạch sưng múp một cái, "Chớ dùng răng."
Vệ Trạch lập tức ra sức đỡ trụ thể chuyên tâm liếp mυ'ŧ, y rất nhanh phát giác chỉ cần liếʍ vào một điểm nhất định Vệ Nhiên sẽ dùng sức khuấy động hoa huyệt đói khát của y, vì vậy càng cố nuốt sâu, nước miếng chảy xuống không khống chế được, hai gò má đau xót, hoa huyệt vừa lêи đỉиɦ, nước da^ʍ phun đầy tay anh trai.
"Há miệng." Vệ Nhiên đem Vệ Trạch ôm vào l*иg ngực.
Vệ Trạch vâng lời há miệng, đem ngón tay anh mυ'ŧ vào, nước da^ʍ tanh ngọt trên tay hắn được y nuốt vào sạch sẽ, Vệ Nhiên còn chưa hài lòng, đè gáy y xuống muốn y tiếp tục ăn dươиɠ ѵậŧ của mình.
Vệ Trạch dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện, nằm giữa chân anh trai gặm liếʍ, hai bầu ngực không ngừng rỉ sữa, khiến Vệ Nhiên nhịn không được siết ngực y nắn bóp.
"Anh hai..." Vệ Trạch ngậm đến mệt mỏi vô cùng, vẻ mặt tội nghiệp hôn lên dươиɠ ѵậŧ hắn, "Bắn cho em đi."
"Liếʍ phía trên chút nữa." Vệ Nhiên đè đầu y lại, buộc Vệ Trạch nuốt dươиɠ ѵậŧ một lần nữa.
Vệ Trạch chỉ đành phải mơ mơ màng màng mυ'ŧ lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi đảo qua chóp đỉnh mấy cái, còn chưa kịp mở miệng nói lần nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm đã tràn đầy khoang miệng y.
"Anh..." Vệ Trạch bị bắn đầy một miệng tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngơ ngác nhìn, còn chưa kịp phản ứng, lại một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa phun đến bên gò má của y.
"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên bắn xong ôm Vệ Trạch lên, giúp y lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mặt, "Đừng nuốt vào." Vệ Nhiên vừa dứt lời, Vệ Trạch liền ực luôn một cái, còn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên mép liếʍ sạch, sau đó không để ý anh trai đang cười khổ, giùng giằng lại muốn cúi xuống bên dươиɠ ѵậŧ Vệ Nhiên, liếʍ sạch sẽ gậy thịt đã mềm một nửa.
"Thứ của anh..." Vệ Trạch ngậm ngón tay vui vẻ cười lên, "Em ăn vào toàn bộ."
"Tiểu Trạch, em đây là..." Vệ Nhiên hung hăng hôn môn y, khoang miệng tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt, "Đừng giày vò bản thân, anh nhìn đau lòng."
"Nhưng em nguyện ý liếʍ cho anh mà." Vệ Trạch dửng dưng bĩu môi, không nhịn được dạng chân tách mở hoa huyệt cọ lên dươиɠ ѵậŧ người đối diện, "Cũng nguyện ý để anh tiến vào."
"Tiểu Trạch, em nguyện ý là bởi vì gia sản..." Thanh âm Vệ Nhiên đột nhiên chuyển nhẹ, "Hay vì thích anh?"
Thời điểm Vệ Trạch nhún nhường không phải chưa từng nói qua chữ 'Thích', nhưng có lẽ Vệ Nhiên biết đấy không phải lời tự tâm của y. Dù biết nghe được một câu thật lòng từ miệng y khó đến mức nào, Vệ Nhiên vẫn không nhịn được mà tra hỏi, "Nếu vì thích, em thật tâm nói một lần, anh chờ đợi mấy năm nay cũng coi như đáng giá."
Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên, nước mắt không tự chủ nhỏ xuống, nhưng bất luận thế nào cũng không mở miệng được, chỉ nặn ra được một tiếng, "Anh..."
Vệ Nhiên cảm thấy mất mát, nhưng cũng không quá bất ngờ, chỉ là cánh tay ôm Vệ Trạch siết càng thêm chặt.
"Anh đừng đi..." Vệ Trạch đem nước mắt lau trên người anh, "Không cho phép anh đi, không được rời khỏi em..."
Vệ Nhiên không lên tiếng, lặng lẽ ôm Vệ Trạch, cho đến khi y thấm mệt ngủ mất, mới rón rén đứng dậy lấy dưa dưới lầu ướp trong đá lạnh, kết quả còn chưa kịp hoàn thành, Vệ Trạch liền chân trần từ trên lầu chạy xuống, thấy hắn lập tức nhào lên.
"Anh hai, bồi em ngủ." Vệ Trạch run rẩy khóc, "Không có anh bên cạnh em không ngủ được."
Vệ Nhiên ôm ngang Vệ Trạch lên, vừa dỗ vừa lừa gạt khuyến y ngủ, "Đừng sợ, anh làm xong cái này rồi quay lại ngay tức khắc."
Vệ Trạch cố chống người dậy ôm cổ anh, liếʍ lên vành tai hắn, trong miệng nói tới nói lui vẫn chỉ có một câu, "Đừng đi."
"Lúc anh vừa trở lại không phải ra sức đuổi anh đi sao?" Vệ Nhiên dùng chân đá mở cửa phòng, dùng hết tâm tư dỗ Vệ Trạch vui vẻ, "Anh có thể rất nghiêm khắc, bắt em phải đến trường, còn không cho em đi nghe hát."
"Em sẽ không trốn học, cũng không đi Thúy Điểu Các." Vệ Trạch vội vàng lắc đầu, nói, "Chỉ cần anh không đi, cái gì em cũng nghe anh."
"Thật?" Vệ Nhiên gỡ kính nằm bên cạnh y.
Vệ Trạch ôm cánh tay hắn gật đầu.
"Vậy em mang thai con của anh được không?" Vệ Nhiên đặt tay lên bụng y, thanh âm tràn ngập thứ cố chấp điên cuồng, "Để anh bắn lớn bụng em."
Hơi thở Vệ Trạch trong nháy mắt rối loạn, hổn hển nghẹn ngào, lại thật sự đồng ý, mở miệng ngây ngốc khẩn cầu, "Anh hai... mau đút no em..."
Vệ Nhiên thấy y động tình liền nóng nảy, đem người ấn vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng y, "Hôm nay ngàn vạn lần đừng câu dẫn anh, cắm em sưng lên rồi ai cũng không dễ chịu."
"Anh hai..." Vệ Trạch mơ hồ thật lâu mới thanh tỉnh, leo sang nằm sấp lên người Vệ Nhiên, "Anh hai, anh dứt khoát mang em đi thôi."
"Làm sao có thể?" Vệ Nhiên từ chối, "Em quý giá như vậy, không chịu nổi cuộc sống trong đội buôn được, quá khổ sở."
Vệ Trạch ngoẹo đầu lau nước mắt, dư quang liếc thấy ánh trăng màu bạc bên ngoài cửa sổ.
"Anh có thể, em liền có thể." Vệ Trạch cố chấp phản bác, "Em không muốn gia sản, em chỉ cần anh."
"Lại nói mê sảng." Vệ Nhiên cau mày đánh mông y, không tiếp tục đề tài này, chỉ ôm lấy Vệ Trạch dỗ y ngủ.
Vệ Trạch trải qua một ngày mệt nhọc, sau lại ầm ĩ quá nửa đêm nay quả thực không còn sức nữa, rất nhanh ngủ mất, chẳng qua là trong mơ còn không an phận, nằm trong ngực Vệ Nhiên uốn éo tới lui, hai tay ôm chặt eo anh trai, giống như canh giữ vật trân quý nào đó không muốn buông tay.
Vệ Nhiên nằm ngửa thở dài một hơi, ngón tay vô tình quét qua đầu nhũ sưng lên của Vệ Trạch, dính chút sữa bèn đưa lên môi liếʍ, lại nghe thấy Vệ Trạch thống khổ nghẹn ngào trong mộng, không nhịn được xoay mình giúp y lau nước mắt.
Có thể lau hết được không?
Vệ Trạch mặc dù là một kẻ phá gia chi tử, nhưng hoàn toàn phân biệt được lời nói thật cùng nói dối, trong lòng Vệ Nhiên biết không gạt được y, nhưng lại không còn cách nào khác, cái gì qua buộc phải qua, có thể kéo dài thêm một ngày thì cũng chỉ là thêm một ngày, hắn chỉ mong, ngày mình rời đi Vệ Trạch không ở nhà, hoặc là Vệ Trạch không còn ỷ lại mình nữa mới tốt.
Nhưng mà sự thật có thể tốt được như vậy sao? Vệ lão gia mang dì ba trở lại một lần, Vệ Nhiên không để Vệ Trạch xuống lầu, một mình nói chuyện với bọn họ suốt buổi chiều.
Vệ lão gia rốt cuộc vẫn cảm thấy mình thiếu nợ Vệ Nhiên, những năm này hắn mang đội buôn bôn ba bên ngoài, hàng năm không về nhà được còn chưa nói, nay ngay cả việc làm ăn của gia đình có chuyện gì cũng đều do Vệ Nhiên gánh vác, cho nên lão cũng không tiện đổi ý, nhưng nói đi nói lại vẫn là muốn cho con trai mới ra đời của mình một phần gia sản.
"Vậy Tiểu Trạch thì làm sao?" Vệ Nhiên đẩy gọng kính, lạnh lùng nhìn chằm chằm dì ba ngồi một góc uống trà, "Chuyện ép em ấy lập gia đình phát sinh một lần là quá đủ rồi."
"Chỉ cần cậu đồng ý đem gia sản phân cho con trai tôi một phần, ai sẽ quan tâm đứa song nhi đó?" Dì ba "Bang" một tiếng đem chén trà đập mình xuống bàn.
Sắc mặt Vệ Nhiên trầm xuống, khoanh tay vắt chéo chân không nhúc nhích.
Vệ lão gia ho nhẹ một tiếng, "Vệ Nhiên này, mùa hè có một nhóm hàng mới đến xảy ra chút vấn đề."
"Toàn bộ gia sản là của Tiểu Trạch." Vệ Nhiên cười lạnh dựa vào lưng ghế, "Muốn tôi giải quyết giúp ông, thì đem tất cả những gì thuộc về Tiểu Trạch lưu lại đi."
Dì ba biến sắc, chuẩn bị ồn ào, lại bị Vệ lão gia ngăn lại, "Con nắm chắc mấy phần?"
"Dù sao tôi không còn quan hệ với nhà họ Vệ, tôi nhận mối nguy này thay, dù không giải quyết được, đối với các người thì có ảnh hưởng gì?" Vệ Nhiên đứng dậy sửa ống tay áo, "Bao giờ các người rời đi, tôi liền mang đội buôn đi."
"Mày..." Dì ba còn muốn nói thêm gì, bị Vệ lão gia trừng một cái, hoàn toàn không dám mở miệng thêm.
"Ngày mai bọn ta sẽ đi, nếu như con có thể đè chuyện này xuống, những gì nên cho Vệ Trạch, một chút cũng sẽ không thiếu."
"Chỉ mong vậy đi." Vệ Nhiên nghe Vệ lão gia bảo đảm cũng không để ý nhiều, xoay đầu trực tiếp lên lầu.