Hiểu lầm em trai muốn chạy trốn mà mất lí trí
(Cưỡng chế trói buộc play)
_________________________
Vệ Trạch đứng bên cửa sổ ngẩn người, cổ họng khô khốc, đầy đầu đều là câu hỏi của anh trai khi ấy, "Em có thích anh không?"
Y thích đi Thúy Điểu Các nghe hát, thích mùa hè có dưa hấu ướp lạnh... nhưng đối với Vệ Nhiên, niềm yêu thích của y lại xen lẫn nhiều thứ khác. Vệ Trạch tâm tư đơn thuần, không nhìn thấu thứ cảm tình phức tạp này, chỉ cảm thấy mỗi lần nghĩ đến đều muốn khóc, cho nên đặc biệt bài xích. Nhưng Vệ Trạch không thể không nghĩ, bởi vì y cảm giác được, Vệ Nhiên sắp phải rời đi.
Ngoài cửa sổ thổi tới cơn gió nóng ran, Vệ Trạch tựa lên bục cửa sổ cúi người nhìn xuống, phòng ngủ của y ở lầu hai, thông ra ban công, trong sân còn có một cây đại thụ cành lá sum xuê nối sát, Vệ Trạch chỉ cần tuột xuống theo thân cây là có thể chạy xuống sân vườn.
Có lẽ Vệ Nhiên sẽ vô cùng giận dữ nếu y chạy trốn.
Vệ Trạch nghe tiếng bước chân truyền đến từ dưới lầu, lập tức chống cửa sổ nhảy ra ngoài, bám thân cây tuột xuống. Gió gào thét bên tai, tim đập thình thịch, Vệ Trạch hoảng hốt, nhưng y cứ thế lao ra ngoài, không phải muốn chạy trốn Vệ Nhiên, mà vì muốn chọc anh tức giận.
Vệ Trạch vừa chạy vừa lau lệ khóe mắt, cắn răng lẩn trong bóng đêm chạy vào Thúy Điểu Các, Vệ Nhiên nhất định có thể tìm được y, chỉ cần khiến hắn tức giận, hắn sẽ trừng phạt y, sẽ hung hăng bắt nạt y trên giường.
Xa xa vọng tới mấy tiếng chó sủa, dường như còn có tiếng động cơ xe cộ, Vệ Trạch không dám quay lại, cắm đầu chạy về phía có ánh đèn.
Chọc giận Vệ Nhiên là biện pháp để được thân mật với hắn duy nhất mà Vệ Trạch có thể nghĩ tới, y cảm thấy thống khổ, bước chân cũng chậm mấy phần, nghe được tiếng xe hơi càng lúc càng gần, liền bị dọa dựng hết tóc gáy, cũng may đây chẳng qua là một chiếc xe nào đó đi ngang qua, Vệ Trạch vừa mừng vừa mất mát, cuối cùng cũng đến được dưới Thúy Điểu Các.
Tú bà vừa thấy y liền cười, "Cậu Hai, đã lâu không gặp."
Vệ Trạch không có tâm tư nói chuyện cùng nàng, chỉ phất tay đi lên lầu, "Chỗ cũ."
"Vẫn để dành cho ngài đó." Tú bà vội vàng giục người theo sau phục vụ.
"Không cần." Vệ Trạch cự tuyệt, "Chờ lát nữa anh tôi tới, các người bảo hắn tôi đang vui vẻ ở đây, đừng cho hắn đi vào."
"Đã hiểu, Cậu Hai yên tâm." Tú bà cười tít mắt đáp ứng.
Vệ Trạch vọt vào trong phòng cởi sạch quần áo, tiếp đó lục lọi ngăn tủ tìm mấy cái gậy mát xa, y cuống quýt tìm, liền tìm được chiếc ngọc thế không lớn không nhỏ, nhưng cũng chẳng do dự lập tức nằm sấp trên giường đem khí cụ lạnh như băng nhét vào hoa huyệt. Mới vừa nhét vào, dưới lầu truyền tới tiếng tranh cãi ầm ĩ, Vệ Trạch vểnh tai nghe, quả nhiên là anh trai nổi giận tìm tới.
Vệ Trạch cắn răng cầm ngọc thế ra vào cho nước da^ʍ tràn ra, ở chính lúc anh trai y đạp cửa xông vào liền lêи đỉиɦ, dịch thể ấm áp phun ra ngay trước mắt Vệ Nhiên.
Vệ Nhiên đỡ khung cửa không lập tức đi vào, mặt mũi ẩn trong bóng tối không thấy rõ biểu tình. Vệ Trach kéo màn che ngồi quỳ trên giường, ngọc thế từ trong huyệt đạo tuột xuống rơi trên mặt đất.
"Tiểu Trạch." Thanh âm Vệ Nhiên bình tĩnh quỷ dị.
Vệ Trạch khôn nhịn được bắt đầu run rẩy, không dám nhìn vẻ mặt anh.
"Vật này có thể thỏa mãn em?" Vệ Nhiên đóng cửa lại chậm rãi tới gần y, nhấc chân đa văng ngọc thế.
"Anh hai..." Vệ Trạch ôm chăn lùi lại một chút.
Vệ Nhiên thong thả cởi nút áo, xé cà vạt trên cổ ra, tiếp đó trầm giọng nói, "Vươn tay ra."
Vệ Trạch ứa nước mắt, thút thít giơ hai tay ra. Vệ Nhiên dùng cà vạt trói cổ tay y cột vào đầu giường, cũng không vội giận dữ, ung dung cởϊ qυầи áo, rồi mới đè lên người Vệ Trạch.
"Anh đã nói gì?" Vệ Nhiên nắm cằm y, hơi dùng sức, "Quên sạch rồi sao?"
"Anh... anh nói không được phép trốn..." Vệ Trạch bị dọa sợ thút thít không ngừng, nhưng còn sợ anh sẽ không đυ.ng vào mình nữa hơn, liền cắn răng nói, "Nhưng anh làm không tốt, còn không chịu chen vào hoa huyệt em..."
"Em đây là tới tìm người khác giúp em?" Tay hắn càng thêm dùng lực, "Còn muốn cho người khác đυ.ng vào nơi này?" Vệ Nhiên đưa một tay khác hung hăng xoa bóp miệng huyệt Vệ Trạch.
Hoa huyệt sưng đỏ vừa tê vừa ngứa, xoa được dăm ba cái liền trào ra nước, y liều mạng vùi đầu vào l*иg ngực anh trai khóc, "Anh không làm được thì xoa ra nước cũng đừng cắm em..."
Vệ Nhiên càng giận thì càng bình tĩnh, túm một chân của Vệ Trạch gác lên vai mình, không cho y bất kì cơ hội thích ứng nào lập tức đυ.ng đi vào, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng xuyên thủng hoa huyệt trực tiếp đỉnh vào trong vách tử ©υиɠ. Vệ Trạch kêu thảm nhấc eo lên, nước da^ʍ tí tách chảy xuống, y đau đến không nói nên lời, gậy sắt nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể, rất nhanh liền cắm rút thô bạo.
"Anh hai...anh ơi..." Vệ Trạch khóc sướt mướt cầu xin tha thứ, "Nhẹ chút... nhẹ chút..."
"Nhẹ?" Vệ Nhiên nâng mông y cười nhạt, "Tôi còn nuông chiều em, e rằng em còn muốn ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ với người khác."
"Không... không muốn người khác..." Hai tay Vệ Trạch bị trói đầu giường không thể động đậy, chỉ đành đung đưa hai chân câu lên eo anh trai y cầu xin.
"Đừng đυ.ng vào tôi." Vệ Nhiên không chút do dự đẩy chân y ra, đè eo Vệ Trạch dùng sức đỉnh làm, "Phá gia chi tử, còn dám chạy đến nơi này?"
Vệ Trạch bị thúc đến cả người phát run, nước da^ʍ tràn ra hết đợt này đến đợt khác, lẫn trong dâʍ ɖị©ɧ còn có tia máu nhàn nhạt, y dường như phát điên chui vào l*иg ngực Vệ Nhiên, cổ tay bị cà vạt siết đỏ.
"Tôi làm không được?" Vệ Nhiên đè y xuống hung hãn đánh mông mấy cái, "Tôi có làm tệ hơn nữa em cũng phải cho tôi thao."
Vệ Trạch vểnh mông nằm sấp trên giường khóc, "Anh ơi, anh... anh ôm em một cái..."
"Ôm em?" Vệ Nhiên lạnh lùng ngồi dậy, cởi cà vạt ra tựa vào thành giường, "Tự mình tới."
Vệ Trạch bò qua, ủy khuất ngồi vào lòng anh trai, đưa tay banh rộng hoa huyệt sưng đỏ, hạ eo ngồi lên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn.
"Anh... ôm em một cái..." Hoa huyệt đau xót chống đỡ cự vật căng phồng khiến lệ rơi đầy mặt, Vệ Trạch ôm lấy cổ Vệ Nhiên bi ai khẩn cầu, "Ôm em một cái... anh mau ôm ôm em..."
Vệ Nhiên không động đậy, xụ mặt bưng thịt vυ' của y nắn bóp, ngón tay kẹp lấy đầu nhũ cương lên lôi kéo, bóp đầy một tay sữa mới cúi đầu liếʍ một chút.
Vệ Trạch thấy Vệ Nhiên không chịu ôm mình, mất mát cùng cực, chẳng ngó ngàng gì dứt khoát ngồi xuống, bị dươиɠ ѵậŧ nhồi đầy ắp khiến cả người cứng đờ.
"Muốn thì tự mình động." Vệ Nhiên ngay cả mắt kính cũng không bỏ, cau mày nắm cằm Vệ Trạch buộc y hôn mình.
Vệ Trạch nghe lời nhúc nhích cái mông phập phồng, hoa huyệt ấm nóng vất vả nuốt vào nhả ra gậy thịt dữ tợn, tiếng nước nhọp nhẹp vang dội, mắt thấy sắp cao trào trong nháy mắt, Vệ Nhiên lại đưa tay đẩy Vệ Trạch ra.
"Anh hai..." Vệ Trạch muốn hỏng mất, co rút trên giường mở rộng hai chân kêu khóc, "Anh mau chen vào...mau chen vào!"
"Còn dám chạy nữa không?" Vệ Nhiên ngồi bên giường trầm giọng hỏi.
"Không chạy... em không chạy..." Vệ Trạch vội vàng leo trở lại đùi anh, cầm lấy gậy thịt bị nước da^ʍ nhuộm bóng loáng, "Không bao giờ chạy nữa... cả đời đợi bên anh..."
Vệ Nhiên híp mắt quan sát vẻ mặt Vệ Trạch trong bóng tối, đem người ôm vào lòng, phòng ngủ mờ ảo khiến hắn không nhìn rõ hoa huyệt người đối diện, nhưng hắn ngửi được trong hương vị tìиɧ ɖu͙© tanh ngọt quanh quẩn trên đầu mũi còn ẩn ẩn có mùi máu tanh.
"Anh?" Vệ Trạch sợ anh không muốn động, bèn nhớn nhác đưa hoa huyệt dò tìm dươиɠ ѵậŧ.
"...Tiểu Trạch." Thanh âm Vệ Nhiên bỗng khàn đi, "Em có phải cố ý chạy không?"
Vệ Trạch cứng người, hồi lâu ngã xuống giường khóc lên. Mặc dù Vệ Nhiên sống cùng y chưa lâu, nhưng dẫu sao cũng là anh em ruột thịt, tâm tư nhỏ của Vệ Trạch làm sao lừa gạt được hắn, hiện giờ bị phát hiện, những ủy khuất vì bị đối xử thô bạo vừa rồi đồng loạt bùng phát.
"Tiểu Trạch, em đâu cần làm vậy chứ..." Vệ Nhiên thương yêu không dứt, tiến tới ôm lấy eo Vệ Trạch.
"Không... không chọc anh giận... anh đều không đυ.ng em..." Vệ Trạch khóc đến run rẩy, "Anh hai... anh ôm em một cái..."
Vệ Nhiên vội vàng đem y ấn vào l*иg ngực mà hôn, dươиɠ ѵậŧ vùi vào hoa huyệt ướt mềm, Vệ Trạch thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhổm người nuốt nhả côn ŧᏂịŧ.
"Cẩn thận đau..." Vệ Nhiên làm sao dám để y bị thương nữa, đỡ eo Vệ Trạch dịu dàng cắm vào rút ra.
"Anh hai..." Vệ Trạch bị thao chân tay mềm nhũn, chỉ nghe thấy tiếng nước da^ʍ mỹ cùng tiếng tim đập bình ổn của anh hai, không nhịn được ưỡn ngực kề thịt vυ' sát miệng hắn, "Phồng sữa rồi..."
Vệ Nhiên vùi đầu mυ'ŧ vào, hạ thân vẫn mãnh liệt đưa đẩy, hai ba cái liền đem Vệ Trạch sung sướиɠ bắn tinh.
"Có phải làm đau em không?" Vệ Nhiên xoa gáy y hối hận khôn nguôi.
Vệ Trạch mơ mơ màng màng gật đầu, hai chân quấn chặt quanh hông anh trai, "Đau lắm..." Tiếp đó nhỏ giọng thầm thì, "Anh hai, có phải anh luôn muốn làm em như vậy không?"
"Không nỡ." Vệ Nhiên cười khanh khách, tiếp tục cắm rút, cho đến khi Vệ Trạch cuộn chặt ngón chân run rẩy cao trào thêm lần nữa mới nói, "Em quý giá như vậy, nơi nào chịu được?"
Vệ Trạch gác cằm lên vai anh, đùi trong bị ma sát phát đau, âʍ đa͙σ bị sử dụng quá độ sưng lợi hại, mà Vệ Trạch không muốn ngừng, y muốn bị Vệ Nhiên hung hăng thao làm, muốn bị anh hai hoàn toàn chinh phục.
Vì vậy Vệ Trạch ôm lấy eo Vệ Nhiên, "Anh hai, bắn cho em."
"Còn ăn được?" Vệ Nhiên đưa tay sờ xuống âʍ ѵậŧ mềm mại của y.
Vệ Trạch không nhịn được khép hai chân kẹp chặt tay anh y, rêи ɾỉ, "Muốn... muốn anh đút no em..."
Vệ Nhiên bị y làm cho hô hấp nặng nề, rút ngón tay ôm Vệ Trạch vào ngực chuyên chú cày cuốc. Cặp chân Vệ Trạch không còn sức lực để mà câu eo Vệ Nhiên, đành buông thõng xuống giường khẽ run rẩy một chút, mỗi lần Vệ Nhiên tiến sâu vào trong hoa huyệt sưng đỏ đều là một lần tra tấn ngọt ngào, Vệ Trạch không dám kêu đau, rất sợ anh sẽ dừng lại, liều chết cắn môi nhẫn nại, nước mắt chảy càng nhiều, cuối cùng quả thực không chịu nổi, eo đưa về phía trước một cái, âʍ đa͙σ co rút mãnh liệt, nước nôi phun ầm ầm ra ngoài.
"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên ôm chặt eo người trong lòng, giọng nói tàn ngập tình yêu cuồng nhiệt, "Em là của anh, em vĩnh viễn chỉ là của anh."
"Anh hai..." Vệ Trạch vô thức lẩm bẩm, sắp rơi vào hôn mê liền bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới căng chật tử ©υиɠ khiến y thét chói tai, che bụng giãy giụa điên cuồng, "Quá nhiều... anh ơi quá nhiều!"
"Tiểu Trạch, ăn vào hết đi." Vệ Nhiên giữ chặt tay chân loạn động của y lại, mê luyến hôn lên khóe mắt y, cố chấp đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoàn toàn tưới vào tận cùng âʍ đa͙σ người trong lòng.
Vệ Trạch cảm thấy cả người đều mơ hồ đau, vô tri vô giác mềm nhũn nằm nhoài trên giường, ngón tay khẽ co một chút, móc vào ngón út Vệ Nhiên.
"Ăn no chưa?" Vệ Nhiên nằm trên người Vệ Trạch nhẹ giọng hỏi, lòng bàn tay nóng ấm đặt lên bụng nhỏ khẽ nhô lên của y, chốc lát lại không kiềm được mà vùi đầu hôn xuống.
"Anh hai..." Vệ Trạch giằng co giữa thanh tỉnh mà mê man, rất sợ anh nhân lúc y ngủ sẽ lén rời đi, bèn cứng rắn chống đỡ không chịu nhắm mắt.
Vệ Nhiên đứng dậy mặc quần áo, phòng ngủ một mảnh đen nhánh, Vệ Nhiên không thấy Vệ Trạch động đậy liền cho rằng y đã ngủ, bèn khẽ khàng đi đến bên cửa.
Dưới lầu là mấy người đàn ông vẻ mặt đầy lo lắng, thấy Vệ Nhiên xuống vội lại gần, "Cậu chủ, nhóm hàng nhà họ Vệ vấn đề quá lớn, chúng ta phải đi thôi."
Vệ Nhiên xoa mi tâm gật đầu, quay đầu nhìn người trên giường một lần, cắn răng đóng cửa lại, "Các cậu xuống trước, tôi đi lấy xe."
Mà Vệ Trạch lúc này từ trong màn đêm đứng dậy, tiện tay túm bộ quần áo khoác lên người, chân trần đi tới cạnh cửa, nghe tiếng bước chân xa dần liền hít sâu một hơi, tiếp đó đẩy cửa dọc theo chân tường đi xuống lầu dưới theo sát anh hai.
Vệ Nhiên không quay đầu lại, thuận tay cầm lấy mấy phong điện báo từ đồng bạn, vừa đi vừa nhìn, nói, "Chúng ta đổi đường đi Mai thành, bây giờ trước hết ra khỏi thành đổi ngựa đã, xe không tiện đi đường xa."
Vệ Trạch đỡ eo không dám lên tiếng, lòng bàn chân bị dằm gỗ trên bậc cầu thang cào xé, dưới đất đầy vết máu nhàn nhạt, ánh mắt y gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Vệ Nhiên, nhìn hắn đứng ở cửa Thúy Điểu Các thương lượng đối sách với người trong đội, tiếp đó vùi đầu chạy đến sau xe Vệ Nhiên, mở cốp sau chui vào.
Vệ Nhiên xem xong điện báo, cau mày đi tới tựa vào cửa xe than thở, "Chuyện này nguy hiểm rồi, tôi không nghĩ nhóm hàng kia nhiều vấn đề lớn như vậy."
"Tôi nói này cậu chủ, tại sao chúng ta phải giúp ông chủ Vệ đó?" Đồng bạn bất mãn lẩm bẩm, "Dù sao đội buôn đã sớm không có quan hệ cùng nhà họ Vệ."
"Làm sao có thể không giúp đây?" Vệ Nhiên nhớ tới Vệ Trạch, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ, "Tôi không thể bỏ mặc em trai bị người khi dễ."
Đồng bạn đĩnh đạc xoa trán than phiền, "Vậy liền mang theo cùng đi."
"Nói bậy." Vệ Nhiên từ chối, "Người ấy so với tôi quý báu hơn nhiều, sao có thể chạy loạn khắp nơi."
Vệ trạch co rúc sau cốp xe nghe một chút lại khóc, không thèm để ý toàn thân đau nhức, quỳ trong xe giùng giằng ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng mơ hồ của Vệ Nhiên mà lau nước mắt.
"Hay cậu chủ lại đi nhìn một chút đi?" Đồng bạn gãi gãi mũi, "Chúng ta đi lần này, không biết mấy năm sau mới trở lại được."
Vệ Nhiên trầm mặc hồi lâu, không nói một lần mở cửa xe chui vào, "Không nhìn, nhìn lại không bỏ được, đem người đánh thức rồi lại ồn ào."
Vệ trạch vội rúc vào một góc trong cốp sau sợ bị Vệ Nhiên phát hiện.
"Thật sự không nhìn?" Đồng bạn gõ cửa xe một cái.
Vệ Nhiên khẽ gật đầu, gục trên tay lái đấm một quyền xuống ghế, "Các cậu đi trước, ra ngoài thành chuẩn bị ngựa, bọn tôi sẽ đến tìm."
"Được." Đồng bạn tươi cười bỏ đi, Vệ Nhiên ngồi trong xe hồi lâu không nhúc nhích.
Vệ Trạch vừa sợ anh trai phát hiện y trốn trong xe, lại sợ Vệ Nhiên quay về Thúy Điểu Các tìm y, lo lắng đề phòng rúc người bé hết cỡ trong cốp, ngay cả hô hấp cũng giảm bớt xuống.
Cũng may Vệ Nhiên chỉ là cách cửa sổ nhìn đèn l*иg trước cửa Thúy Điểu Các, cũng không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới đạp chân ga đi hướng ngoài thành, thời điểm ra khỏi thành bỗng nhẹ giọng khẽ hát. Vệ Trạch vừa nghe liền chịu không nổi, đó là bài đồng dao trước kia anh thường hát cho mình nghe, y òa khóc, vất vả leo lên chỗ ngồi phía sau, liều mạng nhào tới sau lưng Vệ Nhiên, "Anh ơi!"
Vệ Nhiên hết hồn đạp mạnh phanh, xe quẹo một đường cua trên mặt đất khó khăn lắm mới ngừng được ven đường.
"Anh hai, đừng bỏ em lại." Vệ Trạch khóc khàn cả giọng, ôm lấy eo Vệ Nhiên dùng sức chui vào ngực hắn.
"Tiểu Trạch?" Vệ Nhiên giận đến giơ tay mấy lần muốn đánh y, bàn tay hạ xuống mấy lần cũng không dứt khoát được, cuối cùng bỗng ôm y vào lòng, "Em không muốn gia sản?"
"Em thích anh... em chỉ cần anh..." Vệ Trạch chợt ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng từ nước mắt bị đèn xe phản chiếu lại, lấp lánh như sao.
"Phá gia chỉ tử, thua thiệt cho anh còn vì em mà làm cái giao dịch!" Vệ Nhiên làm bộ muốn đánh mông y.
"Nhưng em chỉ muốn anh..." Vệ Trạch vừa khóc vừa cọ cọ đầu trong l*иg ngực anh trai, "Em muốn đi theo anh cả đời."
Trái tim Vệ Nhiên trong nháy mắt mềm thành bãi nước xuân, ôm y hít sâu một hơi, tiếp đó trầm mặc hồi lâu, khàn giọng nói, "Đi theo anh phải chịu khổ."
Vệ Trạch nghe anh nói rốt cuộc giãn nét mặt, nơi nào còn quan tâm khổ hay không, đôi tay vẫn ôm lấy cổ Vệ Nhiên nghẹn ngào lắc đầu, "Có anh ở bên sẽ không khổ."
Vệ Nhiên bất đắc dĩ xoa xoa mông y, thấy Vệ Trạch khoác kiện áo sơ mi rách rưới không khỏi buồn cười, cởi âu phục khoác lên người y, lại thấy chân y chi chít vết thương, trong lòng lại bùng nổ tức giận, "Muốn đi cùng anh thì nói, lén lén lút lút làm gì?"
"Anh không để em đi theo." Vệ Trạch ủy khuất rũ mắt, "Anh muốn đuổi em đi."
"Ai bảo em trân quý như vậy?" Vệ Nhiên ôm Vệ Trạch lau chân giúp y, càng lau càng đau lòng, "Thật là liều lĩnh."
"Anh hai." Vệ Trạch không cho là đúng bưng mặt Vệ Nhiên gọi một tiếng.
Vệ Nhiên trầm giọng đáp lại.
"Anh hai, em thích anh." Vệ Trạch lại gần hôn lên khóe mắt Vệ Nhiên, "Thật sự thích."
"Anh biết là thật." Sự chú ý của Vệ Nhiên vẫn rơi trên lòng bàn chân Vệ Trạch, không dám dùng sức lau sợ em đau, liền đặt y sang một bên rồi tiếp tục lái xe, "Gia sản cũng không cần, còn có thể là giả sao?"
"Em chỉ cần anh..." Vệ Trạch nằm bên ghế ngồi mê luyến nhìn chằm chằm gò má anh trai.
"Thật là..." Vệ Nhiên trong lòng cao hứng, ngoài miệng vẫn không nhịn được mà giáo huấn y, "Lại cho anh thêm phiền toái."
Vệ Trạch dùng mũi chân chà chà mắt cá chân hắn, làm bộ tội nghiệp hỏi, "Anh hai, anh không thích em sao?"
Vệ Nhiên mím môi lái thêm một lúc, quả thực không chịu nổi con ngươi ngậm nước của Vệ Trạch, cuối cùng dừng xe bên cạnh bầy ngựa của đội buôn, nhanh chóng ôm y vào lòng hôn xuống.
"Thích." Thanh âm Vệ Nhiên trầm thấp đếncó chút nghiến răng nghiến lợi, "Yêu thích vô cùng."