Hôm nay,Thịnh Hạ mặc một áo thun trắng và quần đùi ngắn màu xanh lam.
Kinh Trì nắm lấy vạt áo của cô, trực tiếp kéo lên trên.
Cô cũng rất phối hợp nâng tay lên, áo kéo đến ngực có chút vướng lại nơi tròn trịa kia , xong rồi mới thuận lợi cởi ra.
Kẹp tóc rơi xuống, mái tóc dài cột cao cao buông xõa, rối tung trên vai và trước ngực cao ngất của cô.
Anh ngậm lấy môi cô, lại cắn lại xé, một tay thì đặt trước ngực cô dùng sức xoa nắn.
Cô ưm a thành tiếng….
Ngón tay anh chui vào áo bra, tìm được hai viên đậu nhỏ nhô lên, ấn ấn, mới vừa chạm vào Thịnh Hạ đã co rúm người lại.
Kinh Trì không cho phép cô lùi bước, anh bèn ấn cô lên tường, hai ngón tay nắm lấy nụ hoa, xoa nắn, se tròn, một luồng điện ngứa ngứa thoáng chốc lập tức lan truyền toàn thân.
Thịnh Hạ không khỏi thở gấp liên tục: “Hội trưởng, đừng…”
“Đừng cái gì?”
Cô biết anh cố ý hỏi như vậy, cô cắn môi không muốn để anh thoả mãn.
Hai cánh tay anh sờ soạng sau lưng cô, lưu luyến trên eo thon, làn da cô trơn bóng như em bé.
Suýt chút nữa cô đã kêu ra thành tiếng.
Bàn tay anh vuốt ve từ xương sống đi xuống, men theo cạp quần đi vào bên trong, lại theo khe mông dời xuống dưới.
Cô cảm thấy mông mình có chút tê dại, da thịt hơi lạnh lẽo của cô dán sát với lòng bàn tay ấm áp của anh, cánh mông nẩy nở cũng bị anh vuốt ve, xoa nắn thành đủ hình đủ dạng.
Hơn nữa nụ hoa cũng bị anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trên dưới đều bị anh trêu chọc, hai chân cô không khỏi khép lại, nhưng vẫn không thể ngăn được dòng nước ấm nóng từ sâu bên trong trào ra.
Ngón tay anh đảo quanh đỉnh hoa, cô nhịn không được lắc đầu: “Ngứa lắm, không cần…”
“Ngứa chỗ nào? Chỗ này hả?”
Anh rút tay ra khỏi bờ mông cong của cô, cởi móc khóa kéo quần cô xuống dưới, ngón tay anh dọc theo bụng dưới của cô chen vào mép qυầи иᏂỏ chui vào bên trong.
Thịnh Hạ mở to hai mắt, muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Hai ngón tay anh đẩy lớp lông tơ của cô ra, dọc theo hoa môi, vuốt ve hai mảnh thịt mềm mại.
Hoa châu là nơi mẫn cảm của cô, anh nhẹ tay nhấn một cái, giống như mở chốt vòi nước vậy, mật dịch bên trong róc rách chảy ra.
“Ưm a… Ư ư ư…” Cô cắn môi, hơi thở gấp gáp tràn ra.
Ngón tay anh đánh vòng trên hoa châu, khi nặng khi nhẹ.
Thịnh Hạ bị anh cọ đến đầu óc phình ra, thân thể cũng dần trở nên trống rỗng.
Cảm giác được hoa môi mở ra không ngừng, ngón tay Kinh Trì lập tức đẩy nhanh động tác hơn nữa.
Nụ hoa châu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nặng nề, từ trong xương cốt trào dâng ngứa ngáy, không thể nào dịu được, ngón tay cô dùng sức bấu vào da thịt anh, cảm giác trống rỗng ngày càng lớn, nhanh chóng nuốt chửng lấy cô.
“Hội trưởng… Muốn… Thật muốn….” Thịnh Hạ thở gấp dồn dập.
Tìиɧ ɖu͙© làm người mất đi lý trí, bỏ đi sự rụt rè, đánh thắng bản năng.
“Cởϊ qυầи giúp anh đi.” Anh nuốt lấy hơi thở hổn hển của cô vào miệng.
Thịnh Hạ nhìn không tới nửa thân dưới của anh, chỉ có thể dùng tay sờ lung tung, sờ đến dây thắt lưng của anh rồi tháo ra. Ngón tay cô vừa run rẩy lại vừa khẩn trương, gỡ móc khóa, kéo dây kéo, bên trong lập tức lộ ra một túp lều nhỏ.
Không, phải nói là rất lớn.
Kinh Trì cuối cùng cũng buông cô ra, môi của cô bị anh mυ'ŧ đến sưng đỏ, giống như vừa mới bị chà đạp một phen.
“Tiếp tục.” Anh nói.
Cô lại tiếp tục cởϊ qυầи lót của anh.
Một thân gậy to lớn bật ra ngoài, còn có hai túi thịt lắc lư.
Cô còn đang kinh hãi, thì du͙© vọиɠ của anh đã lập tức áp sát đến hoa huyệt đang còn run rẩy của cô, lần này nó vội vàng thay thế ngón tay, cọ cọ hoa châu của cô.
Đầu nấm thô lớn hơn ngón tay rất nhiều, lại nóng bỏng, mỗi lần cọ, cảm giác trống rỗng trong cô càng thêm mãnh liệt.
Hai cái hoa môi khép mở không ngừng, đầu nấm cọ cọ, thỉnh thoảng suýt nữa đã đẩy vào bên trong.
Thịnh Hạ nhỏ giọng nức nở thành tiếng, liên tục cầu xin anh.
“Hội trưởng, hội trưởng… Muốn….”
“Em muốn cái gì? Hửm?”