Ảnh Đế Khó Theo Đuổi

Chương 10: Giang Ngộ... cho em

Toàn thân Phương Niên co rút, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi cô chảy nước mắt.

“A...a...”

Giang Ngộ mặc kệ cô, tiếp tục cắn.

“A... nha... Giang Ngộ...”

Những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cách một lớp qυầи ɭóŧ, răng anh chà sát tiểu hạch, nhìn cô sung sướиɠ đến run rẩy, la hét chói tai.

Giang Ngộ nuốt tất cả dâʍ ɖị©ɧ, sau đó anh tiếp tục đưa lưỡi vào trong.

Qυầи ɭóŧ ren của Phương Niên sớm đã ướt đẫm, sau khi bị anh liếʍ, dâʍ ɖị©ɧ bắt đầu chảy vào trong miệng anh.

“A... Giang Ngộ...”

Phương Niên bất lực, cô đành chống người dậy, hôn lên môi Giang Ngộ.

Nước mắt Phương Niên không ngừng chảy ra, bởi vì du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, cả người cô khó chịu đến kì lạ.

Nhưng anh cố tình không cho.

Chỉ có Giang Ngộ mới cho cô được, chỉ có Giang Ngộ.

Năm năm đi qua, cô tự an ủi bản thân nhưng chưa từng có được kɧoáı ©ảʍ như vậy.

“A... Ông xã... Làm em đi anh...”

Giang Ngộ cắm một ngón tay vào, còn ngón cái thì vân vê tiểu hạch, tiếp tục nhìn cô rêи ɾỉ, mất khống chế vì anh.

“Cầu xin ông xã đưa gậy thịt... làm em.”

“Nói, cầu xin ông xã đưa gậy thịt vào làm em.”

Toàn thân Phương Niên cực kỳ trống rỗng, khao khát có anh.

“A... Xin anh...”

Nghĩ đến đây, hai mắt Giang Ngộ nhuốm đỏ, anh xé vụn qυầи ɭóŧ cô, ngón tay cắm vào, mạnh mẽ chen lấn lối đi chật hẹp rồi ra lệnh: “Cầu xin anh.”

Năm năm trôi qua, anh cảm thấy bản thân đã quên được cô, nhưng không ngờ Phương Niên quay trở lại.

Cô đã thốt lên rằng: “Giang Ngộ, hai ta đã kết thúc rồi, quên em đi.”

Nhưng cô nói sao?

Năm đó, anh cầu xin cô: “Niên Niên, đừng rời đi, đừng chia tay, được không em?”

Cô đành phải cầu xin: “A… Giang Ngộ… Mau vào đi anh…”

Cô vừa muốn đẩy anh ra vừa muốn để anh đi vào, nhưng tay lại bị trói chặt,  không thể động đậy.

Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, động tác triền miên như đang giao hợp.

Cô không ngừng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của anh, làm kɧoáı ©ảʍ anh tăng liên tục.

“Giang Ngộ... Cho em...” Môi lưỡi cô hòa vào môi lưỡi anh, ấp úng không rõ câu.

Mà thôi, nói sẽ khiến cho cô khó xử, nhưng làm vậy không phải càng khiến chính anh khó xử sao? Chẳng phải anh đã muốn cô lâu rồi sao?

Giang Ngộ rút ngón tay ra, đút vào trong miệng cô, đợi cô ngoan ngoãn liếʍ sạch sẽ, lúc này anh mới tách chân cô ra, thẳng lưng đi vào.

Vừa mới đưa vào, Phương Niên đã đau đớn kêu.

“Giang Ngộ... Đau quá...”

Giang Ngộ cảm thấy tiểu huyệt cô khít chặt đến kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi chảy nhiều nước như vậy, thế mà lúc đi vào vẫn còn khó khăn.

“Niên Niên.” Anh xoa tiểu hạch cô để di dời sự chú ý rồi khàn giọng hỏi: “Sau khi chúng ta chia tay, em có làm với ai không?”

“A... Không có...” Làm gì có người nào khác?

Trong nháy mắt, Giang Ngộ mỉm cười.

Khi anh không cười, mặt lạnh như băng, khi cười, anh giống như một cơn gió xuân đương tới, khiến vạn vật sống lại.

Phương Niên ngắm đến ngây người, đã lâu rồi chưa nhìn Giang Ngộ mỉm cười với cô, đã lâu…

Thừa dịp lúc cô ngây người, vật nóng bỏng cũng theo đó xông vào.

“A...” Cơ thể bị lấp đầy sẽ rất đau, nhưng theo sau cảm giác đó sẽ là kɧoáı ©ảʍ dồn dập.

Giang Ngộ, Giang Ngộ của cô, cuối cùng đã cùng hòa làm một với cô.

“Niên Niên, em thật chặt.”

Vừa nói, bàn tay anh vừa đã di chuyển sau lưng cô cởi bỏ móc khóa.

“Giang Ngộ...”

Cô bám chặt vào vai anh, giống như những lần trước.

Giang Ngộ ngậm môi cô mυ'ŧ mạnh, rồi cúi đầu xuống nhìn nơi tương giao giữa hai người.

Vật cứng của anh đang tàn phá huyệt thịt, tiến tới nơi sâu thẳm mềm mại trong cô.

Nơi rậm rạp của anh cọ xát bắp đùi non mềm của Phương Niên, khiến nơi ấy đỏ ửng lên.

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy khắp nơi, không chỉ làm gậy thịt ướt nhẹp, còn khiến cho ga giường ướt đẫm theo.

Lâu lắm rồi Giang Ngộ chưa làm, vì vậy rất nhanh đã bắn ra.

Anh không mang bao, thế nên tất cả các mầm móng đều lưu lại trong tiểu huyệt.

Vật cứng mềm nhũn trong chốc lát, Giang Ngộ lại bắt đầu nhấm nháp quả đào mật.

Liếʍ rồi liếʍ, Phương Niên theo đó mà rêи ɾỉ, anh cứng lên lần nữa.

Anh nằm trên giường, ôm cô ngồi lên người mình, nói: “Niên Niên, ngồi xuống đi em.”

“Nhưng... em sợ...”

Phương Niên sợ tới mức run rẩy , đôi gò bồng đào cũng theo đó mà nẩy lên, khiến anh nhìn mà miệng lưỡi khô khốc.

Trước kia hai người cũng từng thử qua tư thế này, nhưng bởi vì gậy thịt của anh quá lớn, mỗi lần vừa mới tiến vào đã khiến cô sợ hãi muốn bỏ cuộc.

Đêm nay, cô đã ao ước quá lâu rồi, cho nên rất nghe lời anh , làm cho Giang Ngộ nảy sinh ý xấu.

“Anh muốn nhìn em ở trên.”

Ánh mắt anh quá dịu dàng, nó khiến cô nhớ nhung lâu đến thế, không chỉ hàng nghìn fans của anh, ngay cả cô cũng không cầm cự nổi.

Vì thế, cô đỡ eo anh,  dưới ánh mắt sáng rực kia, cô nhắm ngay gậy thịt khổng lồ chậm rãi ngồi xuống…

“A... Giang Ngộ...” Mới vừa đi vào, cô sợ hãi kêu tên Giang Ngộ.

“Niên Niên, tiếp tục nào...”

Anh vuốt ve quả đào mật, vân vê khiến đầu nhũ sưng đỏ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực đại.

Phương Niên cắn chặt răng, đôi mắt mê man từ từ di chuyển xuống.

Hoa huyệt cô chảy rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ hòa quyện cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, khi cô ngồi xuống, những dâʍ ɖị©ɧ đó lập tức chảy xuống dưới, tất cả đều đọng lại ở khu rừng rậm của anh, da^ʍ mỹ vô cùng.

“A... Lớn quá...”

Vật cứng ở trong cô , miệng huyệt dán sát bụng dưới anh, tư thế này đi vào thật là sâu!

Phương Niên cảm thấy bản thân sắp hỏng rồi, nhưng anh vẫn bắt cô di chuyển.

Người học vũ đạo, lực ở phần eo vừa đủ, cô nghe lời anh nâng mông lên xuống, rút gậy thịt ra, lại ngồi xuống ngậm chặt, rút rồi lại ngồi.

Hai chân cô đang run rẩy, tiểu huyệt càng không chịu nổi, cô vừa khóc vừa lớn tiếng rêи ɾỉ.

“A... Giang Ngộ... Em sắp hỏng rồi... a...”

“Niên Niên...”

Cô khỏa thân ngồi trên người anh phập phồng lên xuống, khiến cho Giang Ngộ dục hỏa thiêu đốt, anh rướn người, tay chống sau lưng cũng di chuyển lên, phối hợp với động tác của cô.

“A... Nha... a...”

Tư thế mặt đối mặt này, thật sự quá mệt mỏi, quá sâu, cả người Phương Niên bủn rủn, bị ép buộc đón hùa theo anh, bị anh thao túng hết lần này đến lần khác.